Thiên Kiêu Ngạo Thế

chương 65: 65: đánh úp

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Ầm ầm!

Dưới bầu trời quang đãng, mặt đất rung chuyển, một đoàn người ngựa lao đi với tốc độ cực nhanh, khói lửa cuồn cuộn.

Chạy đầu là hai con ngựa kỳ lân giỏi khác thường, Liên Như Phong dáng người vạm vỡ ngồi trên một trong số những con ngựa kỳ lân đó, bên cạnh hắn ta là một ông già gầy gò mặc áo gấm và để ba cọng râu dê.

Ông già này ăn mặc lộng lẫy, dáng vẻ kiêu ngạo, rõ ràng không thể nào so sánh với cư dân miền núi ở vùng quê hẻo lánh.

Đi theo sau Liên Như Phong và ông già là một đám hộ vệ, khoảng mười mấy người, có hộ vệ đến từ thôn Phi Vân, cũng có một số là thuộc hạ của ông già mặc áo gấm kia.

“Ngô trưởng lão! Còn hơn một giờ nữa là đến thôn Phi Vân rồi.”

Liên Như Phong mở miệng nở nụ cười với vẻ mặt kính nể và nịnh bợ.

Vị Ngô trưởng lão này tên là Ngô Hận Thủy, là đại chấp sự “Ngô Thị dược hành” thuộc bộ lạc Thanh Dương, đã tu luyện cấp bậc “Đại chu tiên” Chân Võ bát trọng cảnh.

Cho dù là trong bộ lạc Thanh Dương nơi tụ họp của các thương nhân, tên tuổi của Ngô Hận Thủy cũng rất vang đội, được xem là nhân vật lớn trong bộ lạc Thanh Dương.

Bao nhiêu năm nay, Liên Như Phong và một đám hộ vệ áp tải hàng hóa, tiến đến bộ lạc Thanh Dương để trao đổi đồ dùng sinh hoạt, đối tượng mua bán chính là “Ngô Thị dược hành”.

Thông qua mối quan hệ với Ngô Hận Thủy, Liên Như Phong đã thuận lợi gửi con trai mình là Liên Phi đến thành Đông Lâm để tu hành.

Đối với Liên Như Phong mà nói, Ngô Hận Thủy chính là chủ nhân của những mưu lược thấu trời nên hắn ta không thể không tôn trọng.

Ngô Hận Thủy hờ hững gật đầu rồi chợt hỏi: “Ngươi nghe qua Huyết Tuỷ Sa chưa?”

Liên Như Phong ngẩn người, nói: “Đó là tên một loại thảo dược ư?”

Chỉ một câu nói đã lộ ra vẻ ngu dốt của Liên Như Phong.

Ngô Hận Thủy khinh thường liếc mắt nhìn Liên Như Phong, ông ta lặng lẽ lắc đầu.

Những người dân vùng núi xuất thân từ miền quê nghèo khó này quả thực vô cùng thô thiển và thiếu hiểu biết.

Mặc dù Liên Như Phong tầm thường, nhưng thị lực vẫn rất tốt, hắn ta biết ngay là mình đã làm mất mặt rồi nên vội nói: “Không biết Ngô trưởng lão nhắc đến chuyện này là có ý gì?

Ngô Hận Thủy suy nghĩ giây lát, nói: “Nói với ngươi cũng không sao, ta nghe nói gần làng của ngươi có một mạch khoáng Hỏa Đồng Phi Vân bị bỏ hoang từ lâu.”

Liên Như Phong gật đầu, nói: “Đúng vậy.”

Ngô Hận Thủy nói: “Vậy ngươi có biết, thông thường chỉ cần nơi nào có Hỏa Đồng Phi Vân chắc chắn sẽ thu hút Dơi Xích Huyết đến làm tổ.”

Liên Như Phong liên tiếp gật đầu, nịnh bợ: “Ngô trưởng lão không hổ danh là kiến thức sâu rộng, tại hạ còn nhớ ở trong hầm mỏ bị bỏ hoang đó đúng là có Dơi Xích Huyết, ban đầu vì lo lắng sẽ gặp nguy hiểm khi đi vào trong nên nơi đó luôn được xem là vùng cấm.

Nếu không có sự nhắc nhở của ngài thì suýt nữa ta đã quên mất chuyện này rồi.”

Ngô Hận Thủy vuốt bộ râu dê của mình, vênh váo nói: “Thật là trùng hợp ngẫu nhiên, lúc trước lão phu tình cờ đọc qua một bộ sách cổ, bên trên có ghi chép, nơi Dơi Xích Huyết ẩn hiện chắc chắn có Huyết Tuỷ Sa xuất hiện, đó là linh tài có giá trị cao, chỉ cần một hạt đã có thể đổi được mười tiền đồng.”

Liên Như Phong liên tiếp tâng bốc: “Ngô trưởng lão có đôi mắt sáng như ngọn đuốc, thật sự không thể so sánh với hạng tầm thường như ta, có điều Huyết Tuỷ Sa thì có giá trị gì?”

Ngô Hận Thủy đắc ý trong lòng, cũng không bận tâm chỉ bảo tường tận: “Thứ này rất quý báu, nó có thể ngâm luyện huyết tủy.

Nếu có thể dùng để tu hành thì

tu giả ít nhất có thêm hai mươi phần trăm hy vọng khi đột phá Chân Võ ngũ trọng cảnh.”

Trong lòng Liên Như Phong vô cùng kinh ngạc: “Thần kỳ như vậy ư?”

Giờ hắn ta tu luyện đang bị kẹt ở tầng thứ tư của Chân Võ, hắn ta không thể nào đột phá là bởi vì hắn ta không thể luyện huyết tủy của mình như sương như tuyết.

Huyết Tuỷ Sa này có thể luyện huyết tủy, có thể thấy rằng trong lòng Liên Như Phong dao động đến mức nào.

Ngô Hận Thủy ngẫm nghĩ nhìn Liên Như Phong, nói: “Ngươi đúng là quá thiếu hiểu biết.”

Liên Như Phong vội nói: “Ngô trưởng lão! Chẳng lẽ lần này ngài đến là vì Huyết Tuỷ Sa này hay sao?”

Ngô Hận Thủy gật đầu nói: “Chỉ là một nguyên nhân trong số đó, mặt khác cũng là vì ruộng đất gần thôn Phi Vân.”

Liên Như Phong cười và nói: “Chuyện này ngài yên tâm, ta đã lên kế hoạch rất lâu, đảm bảo có thể hoàn thành nhiệm vụ lần này.”

Đúng thế! Đây chính là âm mưu của Liên Như Phong, giúp Ngô Hận Thủy chiếm ruộng đất của thôn Phi Vân.

Và như vậy, đám người Liên Như Phong có thể nhờ vào công lao này để cắm rễ ở bộ lạc Thanh Dương.

Sau này, dựa vào quan hệ với Ngô Hận Thủy, bọn họ thậm chí có thể tiến vào thành Đông Lâm kiếm một mảnh đất.

Về phần người dân thôn Phi Vân có phản đối hay không thì Liên Như Phong cũng không quan tâm nữa.

Vì tu luyện sau này, làm sao hắn có thể quan tâm nhiều đến vậy?

Phản đối thì làm sao?

Cùng lắm thì giết hết đi.

Chỉ là một đám người bình thường mà thôi, có khác gì loài giun dế đâu?

Ngô Hận Thủy lạnh nhạt nói: “Tốt nhất là vậy! Khi những mảnh ruộng này đều trồng linh dược thì tiền kiếm được sẽ nhiều thêm thôi, đến lúc đó chắc chắn sẽ không thiếu phần của ngươi.”

Liên Như Phong vui mừng nói: “Vậy thì đa tạ Ngô trưởng lão đã cất nhắc rồi.”

Và cuộc trò chuyện cứ như vậy, chẳng mấy chốc, từng mảnh ruộng xuất hiện trong tầm mắt, từ xa có thể nhìn thấy hình dáng của ngôi làng.

Những cây Linh cốc non đều được trồng ở ruộng đất này, chúng xanh biếc như tơ lụa màu xanh phủ khắp mặt đất trông rất đẹp mắt.

“Đến rồi!”

Liên Như Phong nhìn làng quê và đồng ruộng thân thuộc, trong lòng vô cùng hừng hực.

Chỉ cần hoàn thành xong những việc hôm nay thì sau này sao phải lo không thể lập ra kế hoạch lớn.

Ở sau lưng hắn ta là một đám hộ vệ cũng không giấu được sự kích động.

“Đúng là lãng phí quá rồi, đồng ruộng tốt như vậy lại trồng Linh cốc.

Chẳng phải là đã lãng phí mảnh đất này rồi hay sao?”

Ngô Hận Thủy liếc mắt nhìn, nhìn những cây Linh cốc non trên đồng ruộng, không kìm được lắc đầu thở dài.

Liên Như Phong ngẩn người, nói: “Ngô trưởng lão! Đồng ruộng cũng chia tốt xấu ư?”.

Truyện Chữ Hay