Thiên Kiêu Ngạo Thế

chương 2: 2: đao triện linh văn 1

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

"Thiết Sơn, vị cao nhân mà mà ông nói hiện giờ đang ở đâu?"

"Nhỏ giọng thôi, đừng quấy rầy cao nhân!"

Từ đằng xa đã nghe thấy họ bàn tán ồn ào, khi đó, tất cả dân làng đều hiện lên dáng vẻ mừng rỡ và hiếu kỳ.

Lâm Diệp đảo mắt, ánh nhìn của hắn dừng lại trên người một ông lão, ông lão râu tóc hoa râm, tuy rằng nhìn ông ấy khá gầy, nhưng lại có khung xương cao lớn, mỗi một cử chỉ hành động đều tỏa ra phong thái uy nghiêm.

"Cái gì!" - Khi nhìn thấy Lâm Diệp đứng ở đằng xa, ông lão đột ngột dừng bước, sự phấn khích trên gương mặt biến mất mà thay vào đó là một ánh nhìn đầy nghi hoặc.

Ông ta hoàn toàn không ngờ rằng, vị cao nhân mà Thiết Sơn nói sao có thể là một tên nhóc gầy guộc, miệng còn hôi sữa, mặt mũi ngờ nghệch như thế.

"Cao nhân đâu? Thiết Sơn, cao nhân mà ông nói đang ở đâu? Tại sao chỉ thấy một tên nhóc hỉ mũi chưa sạch đứng ở đây?"

Sau khi nhìn thấy bộ dạng của Lâm Diệp, vẻ mặt của những dân làng đi theo Thiết Sơn cũng hiện lên vẻ hoài nghi, khó hiểu.

Thiết Sơn cũng cảm có phần xấu hổ, sau đó vội vàng kêu lên: "Các vị, cao nhân mà ta nói chính là vị tiểu đệ đang đứng trước mặt mọi người!"

Ông không giải thích thì thôi, vừa mở miệng giới thiệu thì cả đám người bắt đầu nháo nhào cả lên, cảnh tượng lúc ấy đột nhiên hỗn loạn, rối tung mù mịt.

"Cái gì? Ông nói đứa nhỏ này có khả năng khiến cho Linh cốc của ông gặt được bội thu sao? Đây chỉ là chuyện hoang đường!"

"Haha, Thiết Sơn à, rõ ràng là ông đã bị tên nhóc này lừa gạt rồi, ông ngốc thế, nó chỉ mới là đứa bé mười mấy tuổi, còn chưa trải chuyện đời, nó là cao nhân gì chứ? Gọi mà thấy ngượng mồm! Lại còn tự nhận có thể tiêu diệt Sa Ban Trùng, ta nghĩ nó chỉ có thể tiểu ra ruộng để giúp ông tưới Linh cốc mà thôi..."

"Thiết Sơn, bây giờ Linh cốc của cả thôn làng đều đang bị Sa Ban Trùng phá hại.

Vậy mà lúc này, ông vẫn còn có tâm tư để đùa giỡn vậy sao? Ông cũng thật lạc quan quá rồi đó!"

Tất cả dân làng đều tỏ ra bất mãn, chế giễu, nghi ngờ, tức giận, nhốn nháo cả lên.

Trong tiềm thức, những dân làng đều cho rằng Thiết Sơn đã ăn một cú lừa.

Xét cho cùng, Lâm Diệp có vẻ ngoài quá non nớt, ngây thơ ngờ nghệch, nhỏ bé yếu ớt, gương mặt gầy guộc tái nhợt.

Bộ dạng này của hắn quả thật không hề ra dáng một vị cao nhân chút nào.

Thiết Sơn bắt đầu sốt ruột, tay chân luống cuống, liên tục hét lên: “Các vị, ta thật sự không hề lừa gạt các người, vị tiểu đệ này đã nói, rốt cuộc hắn thật sự có cách diệt trừ lũ Sa Ban Trùng hay không, chúng ta cứ thử một lần sẽ biết ngay!"

Đáng tiếc, mọi người đều đinh ninh Thiết Sơn đã bị lừa, thậm chí còn không mảy may đến lời giải thích của ông ấy.

Trong tình cảnh lộn xộn này, Lâm Diệp hoàn toàn bỏ ngoài tai những lời chế giễu, bỡn cợt của thôn làng.

Hắn bước thẳng đến chỗ ông lão cao lớn đang đứng trước mặt, nói: "Nếu ta đoán không lầm, ông chính là trưởng thôn của thôn Phi Vân đúng chứ?"

"Đích thị là ta!" - ông lão cao lớn gật đầu, nhìn Lâm Diệp với một đôi mắt kiên định của một người đã trải qua nhiều bể dâu, nhưng ông ta không biểu lộ bất kỳ cảm xúc nào, nhìn có vẻ rất điềm tĩnh.

"Vậy ông có đồng ý với điều kiện ta đã đưa ra hay không?" - Lâm Diệp hỏi.

Trưởng thôn tinh tường nhận thấy được cậu thiếu niên trước mặt tuy nhìn rất non nớt, nhưng lại có phong thái ung dung điềm tĩnh không giống như tính cách của một đứa trẻ bình thường.

Điều này khiến ông ta thấy vô cùng xúc động, lão gật đầu nói: "Nếu cậu có thể làm được những gì cậu đã nói, ta có thể suy xét giữ cậu ở lại thôn Phi Vân?"

Ngay sau trưởng thôn nói ra những lời này, rất nhiều dân làng đứng gần đó đều giật mình và bâng khuâng hỏi: "Trưởng thôn, người thật sự tin lời tên tiểu tử này nói sao?"

Lúc này, trưởng thôn đã thể hiện quyền lực tối thượng của một vị trưởng thôn lâu năm, xua xua tay nói: "Mọi chuyện trên thế gian này, nếu không thử một lần, thì mãi mãi không biết là thành công hay thất bại".

Lâm Diệp mỉm cười, nhờ có sự ra mặt của trưởng thôn, chuyện này coi như quyết định xong, hắn ngoảnh mặt nhìn Thiết Sơn nói: "Đại thúc, thúc có mang thức ăn về cho ta không, ta đói lắm rồi!"

Thiết Sơn nhanh chóng lấy ra một miếng thịt thú lớn đã được phơi khô đưa cho Lâm Diệp, ngoài ra ông ta còn chu đáo chuẩn bị sẵn nước uống cho Lâm Diệp.

Lâm Diệp không nói gì thêm, ngồi xổm xuống một bên sườn núi ăn ngấu nghiến.

Tuy rằng miếng thịt này không bù đắp được bao nhiêu linh lực, nhưng lại được rắc thêm muối nước sốt, hương vị rất vừa miệng..

Truyện Chữ Hay