Bất ngờ sao? Thái Hậu nói vậy là có ý gì đây? Thật khiến nàng nổi hứng tò mò a!
Con ngươi đen huyền thu liễm mọi thứ, vẻ mặt lạnh có chút gượng ép mà cười: "Nguyệt nhi rất mong chờ!"
Rồi Kỷ Nguyệt cúi mặt xuống trầm ngâm. Nàng thực rất muốn nhanh chóng biết được bất ngờ của Thái Hậu là gì, nhưng lại có chút hồi hộp, thấp thỏm như thể có điều gì đó rất đáng kinh ngạc đang chuẩn bị diễn ra.
"Đích nữ Dương thị Dương Vân Nhược đoan trang, hiền thục rất thích hợp với vị trí hoàng tử trắc phi. Nay ban hôn phối với tứ hoàng tử Dạ Tiêu Khang làm Nhược phi, khâm thử."
Thánh chỉ mà vị công công vừa đọc lên Kỷ Nguyệt liền chú ý. Thật là ngoài dự đoán a. Nhưng cũng đúng, đại phong này còn phong hàm danh hiệu cho cả tú nữ mới vào cung, tất nhiên cũng kà dịp tuyển phi cho các hoàng tử. Chỉ là có nghĩ cũng không ngờ Dương Vân Nhược thân hiện tại là đích nữ Dương thị, gia thế hiển hách lại có quan hệ với các gia tộc quyền quý lớn vậy mà chỉ được làm một trắc phi hoàng tử. Xem ra hoàng thượng ngày càng không nể mặt triều thần rồi a.
Nhưng cũng không thể nói là không nể mặt được. Dương Vân Nhược quả thực thân phận ở Dương thị hiện tại vô cùng cao quý, nhưng Tinh Thiên Quốc cũng là cường quốc trọng người tài. Nay Dương Vân Nhược đã bị phế đan điền, đến tu vi cũng vì vậy mà bị ảnh hưởng, không những không thể tu luyện được nữa mà còn bị hủy hoại không còn một chút gì. Vậy mà cũng có thể được tuyển chọn làm trắc phi cũng nên nói là có nể mặt a.
Chẳng qua, Dương Vân Nhược một thời cũng là người mang danh thiên tài, vậy mà bây giờ bỗng chốc thành phế vật. Thân phận cao vạn trượng cũng là ngã xuống đến đau điếng, nhục nhã. Thật không biết là ả ta thống khổ đến mức nào nhỉ?
...
Hơn một thời thần trôi qua, lễ sắc phong cuối cùng cũng kết thúc. Biệc bây giờ chính là các cung phi mới phong sẽ đợi đến khi yên tiệc mừng bắt đầu mà tham dự.
Hiện tại Kỷ Nguyệt đang ở Sùng Vãn Cung của Thái Hậu.
Lâm ma ma từ trong phòng Thái Hậu đi ra và đến gần người, từ tay áo lấy ra một chiếc cẩm nang làm bằng lụa thêu chỉ tơ với hình thêu phượng hoàng. Thái Hậu nhận lấy chiếc cẩm nang rôi đặt vào tay nàng, dịu dàng nói: "Đây là thứ mà Duy nhi trước khi đi có dặn dò ai gia và bá mẫu sau này thời cơ đến sẽ đưa lại cho con."
Kỷ Nguyệt nhận lấy chiếc cẩm nang từ tay Thái Hậu, nàng chăm chú nhìn nó.
Đồ của Dạ Tử Duy... cho nàng sao?
Hắn thật sự đúng là một tên gia hỏa đáng chết! Đi lâu như vậy đến một tin tức cũng không có, cũng chẳng viết thư thăm hỏi. Bây giờ thì hay rồi, vật đưa nàng trước khi đi cũng phải mất sáu năm mới đến tay. Hắn là đang muốn chọc tức nàng hay sao chứ?
Thái Hậu nhìn bộ dạng chăm chú của nàng mà bật cười thành tiếng: "Nguyệt nhi, nha đầu con đó, chỉ là một chiếc cẩm nang của Duy nhi mà con nhìn ngắm chú tâm đến vậy. Xem là việc ban hôn sớm là bà già ta lo thừa rồi!"
Lúc này, bị lời của Thái Hậu làm tỉnh chiêm bao, mặt hơi đỏ ngượng ngùng vì câu nói đó: "Hoàng tổ mẫu.... người nặng lời rồi."
Bộ dạng của nàng càng khiến Thái Hậu thấy hào hứng hơn, cháu gái của người cũng là đang thương tên tôn tử trời đánh đó a. Đúng là chuyện tốt.
Kỷ Nguyệt liếc nhìn ra ngoài cửa sổ, lúc này cũng đã rất trưa rồi, nàng đứng dậy hành lễ: "Hoàng tổ mẫu, Nguyệt nhi xin cáo lui trước không làm phiền ngài nghỉ ngơi nữa."
"Được, Lâm ma ma tiễn Quận Chúa" Thái Hậu gật đầu.
Nàng cùng Lâm ma ma đi ra ngoài Sùng Vãn Cung cho đến khi ra hẳn ngoài cửa.
....
"Chủ tử!"
Một thân vệ nam nhân mặc y phục đen từ đâu cuất hiện sau bóng người nam nhân đang ngồi trên thượng vị, dáng vẻ lười biếng lưng dựa thành ghế, mắt nhắm lại hưởng thụ.
"Sao rồi!"
Nam nhân đó âm trầm lên tiếng, giọng có chút lạnh hoà theo khí thế lạnh bức người.
Hộ vệ đó vẫn quỳ ở dưới, cung cung kính kính: "Dạ thưa, đã hoàn thành, mong chủ tử yên tâm."
Hắn gật đầu nhẹ, vẻ mặt hài lòng. Dung mạo anh tuấn xuất chúng với đôi ngươi màu đen huyền bí, đẹp đẽ đến mê động lòng người...
Một thân dáng bí hiểm lại tựa yêu nghiệt khuynh thành, thât khiến người ta cảm thấy vừa chút thân quen mà lại rất xa lạ a....