Nghe Hạ phi buông lời sòng phẳng chắc nịch Hoàng Hậu thở dài. Thường ngày hết Lam Quý phi rảnh rỗi hô to thì Hạ phi cũng dựng tay gây chuyện chẳng chịu kém cạnh. Xét về điều này thực khiến người quản lý lục cung như Hoàng Hậu phải ngả người vì mệt.
Hôm nay có lẽ sẽ gây rất nhiều rắc rối, phiền não cho người hơn thường ngày. Vì hôm nay, ngay từ lúc tờ mờ sáng người đã nhận được thông báo lập chính thê từ chỗ Hạ phi. Hơn nữa còn nhận tin gả thiếp theo cùng, nhưng người biết cái gọi là nạp thiếp theo cùng ấy chính là cưỡng ép theo ý thích bản thân chứ không phải đối phương tự nguyện. Thật là, từ sáng sớm đến bây giờ vẫn không hết chuyện, lúc nào cũng phải gây phiền phức mới chịu được.
Nhưng Hoàng Hậu ái ngại, phiền não nhất là về việc lập chính phi cho Dạ Thiên Việt. Đêm qua Hoàng thượng ngủ lại tẩm cung của người cũng có nói về vấn đề này, sáng hôm sau Hạ phi cũng vì nó mà đến đại náo Lưu Ly điện. Mà càng phẫn chế hơn vì đối tượng Dạ Thiên Việt và Hạ phi chọn lại là con dâu của người - Kỷ Nguyệt.
Càng khó nghe từ Hạ phi hơn. Bà ta cho rằng Thái Tử đi sáu năm không về liền nói có thể xảy ra chuyện, mà lại tổn phí thanh xuân của nàng nên muốn tác hợp.
Tổn phí gì chứ? Ý tứ của Hạ phi đã quá rõ ràng. Ả ta là muốn củng cố địa vị cho Dạ Thiên Việt, mà càng nói Dạ Thiên Việt luôn muốn chiếm hữu nàng. Hắn đã là Việt vương nếu lấy Kỷ Nguyệt làm chính phi thì sẽ như hổ thêm cánh, tương lai khả năng lớn sẽ hơn Dạ Tử Duy làm trữ quân.
Điều này Thái Hậu biết, Hoàng Hậu hiểu nhưng cũng chỉ có thể nói trong lòng. Vì họ e ngại thế lực của Huyền thị.
Còn việc Dạ Thiên Việt lập chính thất sau khi vào cung nàng mới biết là vì nàng không mảy may quan tâm đến việc này. Càng nói sáng nay hấp tấp vội vàng đến bang chỉ để gặp Tiết Hạch, Hoắc Hạch rồi về mà chẳng kịp nghe thành viên luôn theo dõi hoàng cung nói một lời. Về phủ Tịnh Nhi báo lại Dạ Thiên Việt đến cưỡng ép Ninh Tuệ Ly, Ngân Tuyền nạp làm thiếp chứ không hề đề cập chính thất. Tịnh Nhi cẩn trọng, với nàng một mực trung thành chắc chắn sẽ chẳng giấu việc gì vậy nên chắc chắn nàng ta cũng không biết. Từ những mấu chốt này nói nàng không biết đến việc mẫu tử Hạ phi lập mưu cưỡng ép là chuyện thường tình.
Dạ Thiên Việt từ lúc đầu im lặng thì giờ liền lên tiếng: "Nhi thần hiện cũng không còn trẻ, phủ chưa lập chính thất nên hôm nay mạo muội thỉnh xin cho nhi thần được lấy Kỷ Nguyệt Quận Chúa!"
Kỷ Nguyệt đã nghe thấy. Sắc thái trầm mặc, tức giận đến đỉnh điểm. Gả cho hắn? Hắn mà cũng xứng chắc? Nực cười!
Muốn đùa giỡn với nàng sao? Chỉ tiếc hắn chọn nhầm phương pháp để đùa giỡn rồi.
Ảm đạm, âm trầm Kỷ Nguyệt nặng nề lên tiếng: "Thì ra Việt vương gia thích chống lại thánh chỉ. Nhưng thật tiếc thần nữ gan nhỏ không dám thuận theo." Chất giọng lạnh lẽo, ủy áp đáng sợ đến kì lạ.
Gan nhỏ? Đúng gan nàng rất nhỏ không lớn và dày bằng của mẫu tử Hạ phi nên nàng tự nhiên sẽ từ chối a.
Thánh chỉ bảy năm trước đã ban hôn ước giữa nàng và Dạ Tử Duy. Chuyện này chắc chắn không thay đổi. Càng nói chuyện này đã bố cáo thiên hạ chẳng thể rút lại được nữa. Mà nếu rút lại thì hoàng thượng sẽ phải chịu sự chỉ trích từ dân chúng và các nước khác, sẽ gây hỗn độn không ngừng. Người dân sẽ nói người dung túng nhi tử, phẩm hạng của cháu gái ngài cũng bị chê trách. Hoàng thượng là vua tự nhiên sẽ không thể để hoàng tộc bị gắn mác danh đó, cũng càng không muốn rước chuyện có hại cho cô cháu gái ngài.
"Thu hồi thánh chỉ cũng là chuyện lớn, Việt vương đâu phải không biết! Ngài đây là muốn gây hoạ cho hoàng thất và cả Tinh Thiên Quốc hay sao?" Lãnh đạm, băng giá, lời nói chứa đủ ý mang tội phạm.
Nghe nàng nói cả trong chính điện Sùng Vãn Cung ai nấy cũng đều im bặt chẳng dám hó hé một từ. Không khí lặng thinh đến kì lạ, cho đến khi một thái giám lên tiếng thông báo phá tan bầu không khí ấy
"Hoàng Thượng giá đáo!!"