Kỷ Nguyệt sửa soạn lại y phục. Ninh Tuệ Ly và Ngân Tuyền cũng vậy.
Lần này vào cung không biết sẽ xảy ra chuyện gì nên trước sự tức giận của Kỷ Nguyệt thì hai người làm muội muội nàng lại sầu não, lo lắng. Ngân Tuyền tuy hiểu chuyện nhưng vẫn còn nhỏ đáng lý không nên tiếp xúc với loại chuyện này, nhưng đã xảy ra chỉ sợ đánh vào tâm lý của nha đầu. Ninh Tuệ Ly có phần rối hơn, nàng ta biết tỷ tỷ nàng ta là người hoàng tộc nhưng chỉ là Quận Chúa. Nếu so chính thống như Dạ Thiên Việt thì còn kém xa. Càng nói hoàng thượng vì sủng ái mà nghe theo thì lời nói đồn đại của quan thần sao mà tránh được chứ?
Kỷ Nguyệt tuy sửa soạn nhưng thú thực cũng chẳng chịu ngồi yên mà làm nên sửa soạn khá qua loa. Lúc này với nàng mà nói ăn mặc đẹp diện kiến là chẳng cần thiết, nàng chỉ cần công đạo.
"Đi" Vừa khoác xong y phục Kỷ Nguyệt nhanh chóng sải bước ra ngoài ngay, kèm theo là lời thúc giục.
Ninh Tuệ Ly và Ngân Tuyền đưa mắt nhìn nhau một hồi rồi cũng cuống cuồng chạy theo.
Ngoài cửa phủ xe ngựa và mã phu đã được Tịnh Nhi cho người chuẩn bị sẵn chỉ chờ nàng mà thôi.
Lần lượt ba người leo lên xe ngựa. Ngay khi vừa lên xe ngựa bắt đầu chuyển động đi.
Kỷ Nguyệt hiện tại rất vội vàng nên đã ra lệnh mã phu chạy nhanh nhất có thể. Vì đi rất nhanh nên chưa đến nửa canh giờ đã đến hoàng cung.
Trừ những lúc có yến hội thì cửa cung sẽ mở cho quan quân quyền quý vào. Còn ngày thường nếu muốn vào thì phải cầm theo lệng bài, kể cả là các công chúa đã xuất giá. Tuy nhiên cái gì cũng có ngoại lệ, lúc tiên hoàng còn tại vị quy định đã được đặc xá với người của phủ Công Chúa nên nàng có lệnh bài hay không cũng có thể tùy ý.
Không đợi đám lính vệ canh gác nghênh đón, thỉnh an Kỷ Nguyệt liền kéo Ninh Tuệ Ly cùng Ngân Tuyền vào trong.
Cứ như vậy mà đi chẳng để ý đến gì cả.
Vốn tưởng sẽ bình yên đến cung Thái Hậu thì liền bị cản trở.
Chẳng hay được Dạ Lan Khuê và Hoàng Di Nhiên đã ở cầu Nguyệt Liên từ lúc nào. Thấy nàng hai con người đó chạy đến thăm hỏi buộc nàng phải dừng lại.
"Kỷ Nguyệt thật hiếm khi ngươi vào cung. Lần này có chuyện gì sao?" Dạ Lan Khuê tươi cười hỏi nàng.
Lời này của nàng ta tựa như đã biết trước nàng sẽ đến nên cố tình ở đây chờ. Đúng là mồm mép tép nhảy, đám cung nhân nô bộc này cũng nhiều chuyện gớm. Chuyện mới qua một hai canh giờ mà chủ nhân cũng biết để lần đường đi kiếm chuyện.
Vừa vào đã có kẻ đến để kiếm chuyện. Tính đi cũng phải tính lại cũng đã sáu năm liên tiếp nàng không đặt chân vào chốn thâm cung này dù có nhân bao nhiêu lời mời đi nữa. Bây giờ bước vào mới thật sự cảm thấy thâm cung luôn đào tạo ra những kẻ miệng lưỡi ô uế, không sạch sẽ, dù là nước thánh hay thứ dược quý hiếm cũng chẳng rửa sạch nổi.
Là kẻ thù đã lâu nên Kỷ Nguyệt cũng chẳng muốn tốn thời gian với con lươn ẻo lả trước mặt làm gì cho tốn hơi, cứ thế mà nói thẳng: "Đến để trả lại mấy thứ đồ cho ca ca và mẫu phi nhà ngươi!"
Ngông cuồng lại buông ra câu nói quá phận như vậy cũng chỉ có nàng. Nếu nói quá quá phận thì cũng không hẳn vì nàng là đương Thái Tử Phi tương lai. Nhưng bây giờ đã ngông cuồng tới vậy thì đám quan triều thần sẽ tấu lên rằng nàng ỷ vào thân phận chưa thể coi là chính thức mà kiêu ngạo.
Cũng tự nhiên ngông cuồng như vậy đủ để biết nàng đã không coi cái gọi là phi tần, công chúa hay vương gia dòng thứ xuất này. Dạ Lan Khuê không có ngốc tới mức mà không nhận ra được điều đó. Ả nghe xong mà tức sôi máu muốn đánh Kỷ Nguyệt, muốn xâu xé, xẻ thịt nàng ra cho hả giận.
Kỷ Nguyệt đối diện hai con người kia mỗi lúc một ngứa mắt, không để tâm đến mà cứ thế lướt ngang qua một buông lời bỏ một câu: "Ta nói còn không đúng sao? Quy định của tiên hoàng để lại ca ca, mẫu phi ngươi tự ý phá bỏ đó thôi"
Dạ Lan Khuê tức giận nghiến răng ken két, hai tay siết chặt đến nỗi rỉ máu. Nhưng ả nào dám lao vào đánh Kỷ Nguyệt.
Nhưng có vẻ như nếu ả không đáp trả nàng thì cũng có kẻ làm thay
"Quận Chúa khí thế thật phi phàm! Đến ta còn lầm tưởng là trưởng công chúa đấy!"