Đột nhiên bị hôn, Lục Khinh Lan giật mình kêu lên! Ánh nhìn có vẻ dư thừa của những người trong tiệm càng làm cô thấy lúng túng, liền dùng lực đẩy anh ra.
“Chú… chú...!”
Diệp Đình Thâm lại cười một tiếng, thừa dịp cô đang né tránh, liền nắm lấy tay cô kéo lại, ôn nhu nói: “Đợi lát nữa sẽ đưa em đến một nơi.”
Ăn sáng xong, Lục Khinh Lan trực tiếp bị đưa đến cổ trấn mới khai phá tại thành phố B.
Thành phố B thuộc khu vực phía Đông Trung Quốc, là một thắng địa du lịch, còn cổ trấn này trong hai năm gần đây đã trở thành một nơi vô cùng thu hút.
Không sai, rõ ràng mới hơn tám giờ sáng mà đã có rất nhiều đoàn khách du lịch từ các nơi khác đến tham quan cổ trấn.
Lục Khinh Lan chỉ mới nghe nói về nó, chưa bao giờ có cơ hội đến.
Trên đường đi, Diệp Đình Thâm luôn nắm chặt tay cô, khi có đám đông từ phía đối diện đi tới, anh cũng cẩn thận đem cô dấu trong lồng ngực, sợ cô bị va phải.
Mỗi một khung cảnh nhỏ ghé qua xem, Diệp Đình Thâm đều vì cô mà giải thích chi tiết, cách diễn tả hài hước có thể đem ra so sánh với một hướng dẫn viên du lịch thực thụ.
Lại còn có một số khách du lịch khác, đơn giản là muốn đi theo họ mọi lúc, mọi nơi chỉ vì hưng phấn muốn nghe giới thiệu.
Cho đến khi Diệp Đình Thâm mỉm cười từ chối, nói chỉ muốn mình với vị hôn thê cùng nhau đi xem thì những người kia mới chịu bỏ cuộc.
Lục Khinh Lan không biết rằng, khi Diệp Đình Thâm mỉm cười quả thực rất đẹp mắt, thậm chí cô còn không ngờ đến ma lực đó lại cuốn hút thế!
“Thật là dễ nhìn, giống như… mặt trời nhỏ.” Suy nghĩ nửa ngày, mãi vẫn không tìm được từ nào để hình dung.
Cô đứng sang một bên, nhìn dáng vẻ tươi cười của anh suốt chặng đường đi, còn vì mình mà giảng giải đủ loại, bỗng nhiên cảm thấy có thứ gì đó rất đặc biệt, đang nảy nở đâu đó trong trái tim cô.
Loại cảm giác này, lúc trước khi ở bên cạnh Mạc Dương chưa từng xuất hiện.
“Thế nào, sao nhìn ngây ngẩn vậy?” Khi Diệp Đình Thâm quay đầu lại, anh tình cờ nhìn thấy cô đang nhìn chằm chằm vào mình, cho nên trêu ghẹo.
“Không có gì...” Mặc cho Lục Khinh Lan nỗ lực phản bác, khuôn mặt đỏ bừng đã thể hiện hết.
Diệp Đình Thâm cũng không tiếp tục chọc, vẫn đưa cô đi dạo quanh cổ trấn.
Đi chưa được mấy bước, Lục Khinh Lan phát hiện có thứ gì đó đang chuyển động trong túi áo khoác của mình.
“Làm gì vậy?” Đột nhiên cúi đầu, mới phát hiện một bàn tay đang cầm điện thoại di động chuẩn bị rút từ trong túi ra!
“Tr…” Chữ trộm còn chưa nói xong, Lục Khinh Lan chỉ cảm thấy trước mắt lóe lên một cái, thân thể bị kéo về sau một phát.
Khi đã định thần trở lại, Diệp Đình Thâm đã siết cổ tay tên trộm.
“A, đau quá, buông ra đi!” Tên trộm tuy rằng cường tráng, lại đỏ bừng mặt vì đau, mồ hôi đổ ra nhễ nhại.
Lục Khinh Lan cầm lấy điện thoại di động, không nói gì. Điểm du lịch đông đúc, trộm cắp dễ dàng lộng hành, ai bảo cô quá bất cẩn làm gì.
Nhưng điều không ngờ tới là Lục Khinh Lan không có ý định truy cứu, khi hai người định rời đi, ánh mắt của tên trộm lóe lên một tia sắc bén, không chút nghĩ ngợi giơ chân muốn đá!
Diệp Đình Thâm tinh tường, tốc độ nhanh hơn gã ta, thậm chí có nhiều du khách đứng lại xem cũng chưa nhìn ra được chuyện gì, tên trộm đã ngã lại xuống đất thêm lần nữa!
Đám đông bất ngờ cất lên một tràng pháo tay.
Không ai để ý rằng Lục Khinh Lan đang thất thần nhìn Diệp Đình Thâm đến đỏ mặt.
Cuối cùng, Diệp Đình Thâm gọi điện thoại, không lâu sau thì cảnh sát xuất hiện.
Sau cớ sự này, sự hào hứng đi tiếp của Lục Khinh Lan giảm đi rất nhiều.
Rốt cuộc hét lên đói bụng không đi nổi. Diệp Đình Thâm đưa cô đến một nơi cổ kính để ăn cơm trưa.
Lục Khinh Lan một mực ăn, căn bản không để ý đến Diệp Đình Thâm ngồi đối diện liên tục gắp thức ăn cho mình.
Ăn no xong, Lục Khinh Lan tán thưởng khẩu vị không tệ.
Đợi đến ba bốn giờ chiều, Diệp Đình Thâm lại đưa cô đến một lễ hội ẩm thực trong phố cổ.
Lục Khinh Lan chưa hề biết sẽ có một lễ hội ẩm thực trong này, nghĩ đến tiệm ăn lúc sáng, cô không khỏi tự hỏi mình có phải là một tín đồ ăn uống hay không, mà ngay cả đến một cọng lông nhỏ, Diệp Đình Thâm kia cũng nắm chắc trong tay.
Dù sao nhà Diệp Đình Thâm cũng ở thành phố B, tất nhiên anh hiểu rõ hơn bản thân cô.
Ừm, đúng đúng. Chắc là như vậy rồi.
Khi Lục Khinh Lan nghĩ vậy, căn bản là quên mất, thời gian Diệp Đình Thâm ở lại thành phố B vốn rất ít.
Là một tín đồ ăn uống thực sự, nhìn thấy đồ ăn ngon, hai mắt đều sáng lên, Lục Khinh Lan cũng không ngoại lệ!
Mỗi lần cô ấy nhìn thấy một món ăn mới, đều không thể rời mắt, liêm tục thúc giục Diệp Đình Thâm mua.
“Diệp Đình Thâm, mau tới đây…” Lục Thanh Lan vui vẻ hô hào về phía anh khi đứng trước quầy tào phớ (đậu hũ) thơm phức.
Hôm nay Diệp Đình Thâm mặc một bộ quần áo màu trắng xám bình thường, mà trời sinh anh tựa như cái móc quần áo nên mặc cái gì cũng đẹp.
Lục Khinh Lan nhìn anh, hai tay cầm theo rất nhiều đồ ăn vặt cho cô, nhưng lại không có chút xấu hổ nào, luôn nở nụ cười tao nhã, lại sủng nịnh không thể tả.
Nhất thời bộ dáng kia làm cho cô choáng váng ngây người!
Trời chiều điểm tô lên gương mặt anh, giờ phút này cô lại nhớ đến một câu thoại kinh điển làm rung động trái tim cô của Tử Hà Tiên Tử:
“Lang quân như ý của ta là một vị anh hùng cái thế. Ta hiểu rõ một ngày nào đó chàng sẽ xuất hiện trước sự chú ý của vạn người, người khoác kim giáp thánh y, chân đạp mây bảy sắc bay đến cưới ta…”
“Tỉnh lại, tỉnh lại! Đồ ngốc nghếch!”
Giọng nói đùa cợt đột nhiên vang lên.
(Tử Hà Tiên Tử: Là một nhân vật trong phim Đại thoại Tây Du (): Nguyệt Quang Bảo Hợp – Tiên lý kỳ duyên, mượn Tôn Ngộ Không trong Tây Du Ký để kể một câu chuyện khác. Nhân vật Tử Hà tiên tử (do Chu Nhân thủ vai) xuất hiện ở phần . Là một thiếu nữ dung mạo tuyệt trần, nguyên lai Tử Hà cùng Thanh Hà là hai chị em, hổng biết sao mà thù nhau ghê gớm, đập nhau dữ dội. Phật Tổ thấy vậy làm phép biến hai chị em thành hai sợi chỉ quấn nhau thành cái tim đèn nằm trên bàn Phật.
Một ngày kia Tử Hà trốn xuống trần gian mang theo thanh Tử Thanh Bảo Kiếm. Nàng phát nguyện miễn có trai nào trên thế gian mà rút được thanh kiếm khỏi vỏ thì nàng sẽ lấy làm chồng. Sau đó Chí Tôn Bảo (Châu Tinh Trì thủ vai) xuất hiện rút kiếm.
Nguyên văn câu nói này là: 我的如意郎君是位盖世英雄, 我知道有一天他会在一个万众瞩目的情况下出现, 身披金甲圣衣, 脚踏七色的云彩来娶我.