Chuyện đã được giải quyết, Hoàn Nhan Bất Phá không muốn tiếp tục nhìn tên Thái tử vô dụng đến cực điểm, sợ bản thân mình nhịn không được mà đá hắnmột phát chết tươi, lập tức liền đứng dậy, phất tay áo rời đi.
Âu Dương Tuệ Như thấy Phụ hoàng đi rồi, cũng vội vàng đuổi theo.
Hai người một trước một sau, đằng trước thì dừng bước chân, ngoảnh đầu lại, phía sau thì vươn tay níu lấy, không hẹn mà cùng mở miệng, “Nha đầu, tiễn trẫm. (Phụ hoàng, ta tiễn người. ) “
Hai người vừa dứt lời, cũng giật mình ngơ ngác, sau đó nhìn nhau cười, không khí vô cùng thân thiết hòa hợp, khiến cho Vệ vương đi sau vài bước cũng kinh ngạc nhìn bọn họ, trong lòng không khỏi nghĩ: xem ra, tình cảm Thái tử phi và phụ hoàng còn sâu sắc hơn ta tưởng tượng nhiều. Thái tử lại tát thật mạnh vào mặt mũi Thái tử phi thêm lần nữa , nhất định là Phụ hoàng rất tức giận cho nên mới không thèm nhúng tay vào dù chỉ một chút, thấy ta ở đây cũng không có ý né tránh ta, có thể thấy được là dung túng cho ta động tay, nếu đã vậy, ta có thể cứ thế mà làm .
Vệ vương tạo lớp vỏ bọc làm việc hoang đường để che giấu việc hắn ta vô cùng khôn khéo, chỉ mới hơi suy nghĩ liền hoàn toàn đoán được tâm tư Phụ hoàng của mình, vì sự ngu ngốc của Thái tử mà ai điếu hai giây, tâm tình sung sướng thoải mái. (Ai điếu: Bài văn viếng người chết để bày tỏ lòng thương xót; điếu văn, ta thấy để nguyên hay hơn, châm chọc hơn)
Thái tử thấy mọi người đi hết rồi, vội vàng kéo Giang Ánh Nguyệt đứng dậy, dịu dàng an ủi, “Ánh Nguyệt, không cần lo lắng, chuyện này cô nhất định sẽ xử lý tốt, sẽ không để ngươi bị hao tổn danh dự gì, ngươi chỉ cần yên tâm đi theo cô, tất nhiên sau này cô đối đãi ngươi thật tốt.”
Giang Ánh Nguyệt quay đầu nhìn hắn ta, nhu thuận gật đầu, trong lòng lại khinh miệt nghĩ: Hoàn Nhan Cảnh, là ta có mắt không tròng đi xem trọng ngươi. Còn tưởng rằng Hoàn Nhan Bất Phá thật tình lập ngươi làm Thái tử, vì chuyện hôm nay chắc chắn sẽ theo ý ngươi, giúp ngươi giải quyết, lại không ngờ rằng chẳng qua ngươi chỉ là cái xác không mà thôi! Không có quyền thế, không được thánh sủng, chỉ dựa vào cái chức Thái tử hư ảo, chuyện này ngươi sẽ xử lý thế nào? Bịt miệng vài tên cung nữ, ngươi bịt miệng Vệ vương nổi hay sao? Cưỡng đoạt vợ của thần tử, đồn đãi như vậy nhất định sẽ bị Vệ vương thêm bớt lợi dụng. Hoàn Nhan Cảnh, ngươi còn không nhìn thấy rõ à? Chuyện này Hoàn Nhan Bất Phá không muốn nhúng tay, một mình ngươi giải quyết không được, ngươi cứ chờ bị Ngự Sử buộc tội đi!
Nghĩ đến bản thân mình thế mà bị dính với loại ngu ngốc này, mai sau không biết còn liên lụy biết bao nhiêu, Giang Ánh Nguyệt nín thở nén cục tức trong ngực, nháy mắt biểu tình liền dữ tợn. Nàng ầm thầm né tránh dìu dắt của Thái tử, bước nhanh đến cạnh cửa, im lặng nhìn bóng dáng Âu Dương Tuệ Như và Hoàn Nhan Bất Phá rời đi.
Hai người sóng vai đi dưới tuyết, Hoàn Nhan Bất Phá tự mình bung dù cho Âu Dương Tuệ Như, che chở phần lớn tuyết bay đến nàng, bước chân đi cực kỳ thong thả, cũng cẩn thận lựa chọn con đường bằng phẳng để đi, sợ nàng bị ngã. Âu Dương Tuệ Như mỉm cười suốt, thỉnh thoảng mở miệng nói gì đó, khiến Hoàn Nhan Bất Phá đang nghiêm mặt cũng bật cười ha hả.
Một bông tuyết dính trên thái dương Âu Dương Tuệ Như, Hoàn Nhan Bất Phá đưa tay, dịu dàng giúp nàng phủi đi, ánh mắt nhìn về phía nàng vô cùng sâu lắng, giống như tình yêu cả đời. Âu Dương Tuệ Như cũng nhìn lại, đôi mắt đen nhánh lấp lánh long lanh, tràn đầy vui mừng.
Chỉ vừa nhìn, Giang Ánh Nguyệt càng thêm xác định suy đoán vừa rồi: bọn họ đang yêu nhau! Không còn nghi ngờ gì nữa!
Giang Ánh Nguyệt bấu chặt ngón tay vào khung cửa, hai mắt trợn to đến mức đầy tơ máu, vẻ mặt rất vặn vẹo.
“Ánh Nguyệt, đừng tức giận, nàng ta chẳng đắc ý được lâu đâu. Đợi cô đăng cơ, nhất định khiến Âu Dương Tuệ Như phải trả giá thật lớn vì chuyện hôm nay. Đến lúc đó, cô phế nàng ta, cho ngươi làm hoàng hậu.” Thái tử nghĩ rằng Giang Ánh Nguyệt đang ghen ghét Âu Dương Tuệ Như, thoáng chốc có loại cảm giác đồng bệnh tương liên, càng thêm thương tiếc nàng, thề son thề sắt cam đoan.
Giang Ánh Nguyệt nghe thấy lời này, biểu tình trên mặt càng thêm vặn vẹo, thiếu chút nữa bị lời tuyên bố dõng dạc của Thái tử mà ngửa mặt lên trời cười to.
Đăng cơ? Thái tử, ngươi đang nằm mơ à? Ngươi còn không có nhìn ra được Phụ hoàng ngươi yêu Thái tử phi của ngươi hay sao? Lấy tính cách bá đạo phụ hoàng ngươi, tuyệt đối không thể chỉ thỏa mãn việc yên lặng bảo vệ cho người mình yêu thương. Hắn vì tốt cho Âu Dương Tuệ Như, chuyện thứ nhất phải làm đó là phế ngươi đi, bởi vì, hắn quyết không để một tên hoàng tử có lòng oán hận hắn được đăng cơ. Sao ta lại không sớm thấy rõ điểm này chứ? Đã vậy còn hao hết tâm tư, thậm chí hy sinh thân thể, rồi bị trói cùng với tên ngu ngốc, tên thái tử chắc chắn bị phế bỏ. Trách không được! Trách không được Âu Dương Tuệ Như lại độ lượng như vậy mà tha cho nàng, toàn thành cho nàng, trách không được ánh mắt nàng ta khi nhìn nàng thì đầy châm biếm và trào phúng.
Nghĩ rồi, Giang Ánh Nguyệt bỏ lại Thái tử, chạy nhanh giữa trời tuyết, vừa chạy vừa cười to, như là đang lên cơn điên vậy. Lần này nàng hy sinh rất lớn lại vẫn chỉ thành công dã tràng, vốn tưởng rằng có thể thay đổi được cục diện nhưng nháy mắt lại biến thành con đường chết, nên đừng trách nàng chịu không nổi kích thích, tâm trí cũng không điều khiển nổi.
Thái tử thấy thế vô cùng sốt ruột, vội vàng bước theo.
Giang Ánh Nguyệt chạy về phòng, đóng chặt cửa, vô lực yếu đuối nằm trên giường, vẻ mặt thống khổ trước nay chưa có. Nàng phát hiện chuyện không thể nói giữa Hoàn Nhan Bất Phá và Âu Dương Tuệ Như, mà cho dù thế thì đã sao? Chẳng những nàng không thể nói ra ngoài, còn phải bảo vệ bí mật cho hai người đó nữa. Chỉ vì, hoàng tộc Đại Kim sẽ không để ý chút luân thường ấy, Hoàn Nhan Bất Phá lại càng không bị thế tục trói buộc. Nếu nàng đâm thọc tư tình của hai người, chỉ biết Hoàn Nhan Bất Phá càng thêm không kiêng nể gì, càng nhanh chóng chiếm Âu Dương Tuệ Như cho mình, một khi hắn bắt đầu hành động, chờ đợi nàng với Thái tử chỉ có chờ bị giết.
Ông trời, vì sao ông lại đối xử với ta như vậy! Giang Ánh Nguyệt gào thét điên cuồng trong bụng, Thái tử ngoài cửa thấy lo lắng liền kêu thử, nàng nắm ly trà trên bàn ném mạnh về cánh cửa, lớn tiếng hét, “Cút!”
Thái tử không nghĩ tới giai nhân nhu nhược trong cảm nhận của hắn sẽ có một mặt bạo ngược như vậy, kinh ngạc tới mức ngừng việc kêu gọi.
Thế giới xung quanh chợt yên tĩnh bởi Giang Ánh Nguyệt nhắm nghiền mắt, ngất đi rồi.
Hôm sau, mọi người đã chuẩn bị hành trang xong xuôi hết, lần lượt đến tập hợp ngoài cửa cung, chờ hồi lâu mới thấy Thái tử với băng quấn trên đầu, dìu một nữ tử có sắc mặt nhợt nhạt thong thả đến chậm.
Thuận vương thì hơi kinh ngạc một chút, Thành vương và Vệ vương cũng đã sớm có manh mối, tất cả đều biết nội tình, trong mắt hiện ra thần sắc vui sướng khi người khác gặp họa.
Thấy sắc mặt Giang Ánh Nguyệt tái nhợt, đồng tử đục ngầu, tinh thần uể oải cực độ, bộ dáng như gần đất xa trời đến nơi, Âu Dương Tuệ Như có chút kinh ngạc. Nàng vẫn nghĩ rằng Giang Ánh Nguyệt có thân kim cang, trừ phi một đao đánh chết nàng ta, bằng không, cho dù có bị đả kích mấy thì nàng ta vẫn có thể nhanh chóng khôi phục lại được, bộ dáng tồi tệ như thế này, đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy.
Thấy tình cảnh rước mắt quá bất ngờ, nàng không khỏi nhìn Giang Ánh Nguyệt vài lần. Thái tử nhận thấy ánh mắt của nàng, dữ tợn trừng lại nàng, trong mắt đầy hung dữ, sắc mặt vô cùng khó coi.
Trải qua chuyện ngày hôm qua, quan hệ hai người xem như là hoàn toàn tan vỡ, Thái tử cũng giống như Âu Dương Tuệ Như, ngay cả nét bình thản ngoài mặt cũng không muốn duy trì nữa. Chỉ cần nghĩ đến việc hắn từng quỳ gối cầu xin trước mặt nữ nhân này, hắn liền hận không thể làm cho nàng biến mất vĩnh viễn.
Thái độ hắn ác liệt rõ ràng như vậy, thậm chí trong mắt dần hiện ra sát khí khi nhìn về phía Thái tử phi khiến cho mọi người cũng nhìn qua.
Thành vương với Vệ vương liếc nhau, cười nhạo trong bụng Thái tử ngu đến hết thuốc chữa rồi, rồi lại tức giận khó chịu, thầm nghĩ: người như vậy sao xứng làm Thái tử?
“Nghịch tử, ngươi đang nhìn cái gì? Có tin trẫm móc mắt ngươi ra hay không?” Hoàn Nhan Bất Phá tiến lên vài bước, che chắn trước mặt Âu Dương Tuệ Như, giọng điệu bình thản, thậm chí mang theo vài phần ý cười nhưng lời nói ra lại khiến mọi người sợ hãi.
Âu Dương Tuệ Như mới đầu bị Thái tử trợn trừng có chút hồi hộp, lúc này như được ăn thuốc an thần, thần thái thảnh thơi, vươn tay nắm chặt một góc áo Phụ hoàng, trong đôi mắt toàn là ngọt ngào.
Nhận thấy nha đầu đang kéo lấy góc áo mình, Hoàn Nhan Bất Phá nghĩ là nàng bị dọa sợ, đang tìm kiếm sự an ủi của mình, trong lòng ngưng kết hàn sương như vào đông, ý nghĩ lạnh lùng: muốn giết bảo bối của trẫm, Thái tử, ngươi giỏi lắm! Vốn Trẫm định phế ngươi nhưng vẫn chừa cho ngươi con đường lui để bồi thường, nay xem ra cũng không còn cần thiết nữa.
Hoàn Nhan Bất Phá mang vẻ mặt khó lường liếc nhìn Thái tử, sát khí trên người cũng toả ra bốn phía. Hai tay hắn đã chém giết vô số mạng người, sát khí vốn có đã nồng đậm, thậm chí còn mang theo sự khát máu khiếp người, về điểm này, khí thế Thái tử làm sao có thể so sánh được? Lúc này Thái tử và Giang Ánh Nguyệt bị áp bách đến chân như nhũn ra, lập tức quỳ xuống thỉnh tội, cũng khiến cho Thành vương và Vệ vương thầm kinh hãi, nhưng cẩn thận suy nghĩ lại thì cùng lộ vẻ vui mừng.
Phụ hoàng vì Thái tử phi, không chút do dự liền nói muốn huỷ hai mắt Thái tử, việc này có ý nghĩa gì? Có nghĩa là phân lượng Thái tử phi ở trong lòng hắn vượt xa Thái tử, càng có nghĩa là căn bản Thái tử không được hắn sủng ái, không có chút địa vị nào trong lòng hắn. Ngôi vị Thái tử của hắn cùng lắm chỉ để trang trí mà thôi.
Bọn họ sớm đã nghi ngờ, Phụ hoàng vốn coi trọng tôn sùng kẻ mạnh, thắng làm vua, lấy tính tình của hắn, làm sao có thể lại chọn kẻ vô dụng như Hoàn Nhan Cảnh làm Thái tử? Giờ xem ra, tất cả những chuyện này đều do Phụ hoàng cố tình sắp xếp chỉ vì khơi mào cho huynh đệ bọn họ tranh đấu với nhau.
Suy nghĩ kỹ càng xong, ánh mắt Thành vương và Vệ vương liếc hướng thái tử đầy ác ý không hề kiêng nể gì, cùng chung một ý nghĩ: đã như thế, chúng ta không thèm khách khí nữa, Thái tử, sau này ngài tự cẩn thận đi.
Giữa sân chỉ có một mình Thuận vương vẫn giữ sự bình thản, mắt trái hắn bị mù, mắt phải còn lại càng thêm sáng ngời, sớm nhìn thấu sự đời, càng chán ghét chuyện lừa gạt nhau. Các huynh đệ muốn tranh giành, hắn vẫn giữ thái độ bàng quan là được, dù sao có liên lụy gì thì cũng không đến trên người hắn.
Mặc cho Thái tử liên tiếp dập đầu thỉnh tội, vẻ mặt Hoàn Nhan Bất Phá không thay đổi chút nào, cũng không mở miệng tha thứ, cho đến khi hắn dập đầu đến máu tươi thấm ra ngoài miếng băng vết thương trên trán, mới lạnh lùng nói, “Đủ, cút lên xe ngựa của ngươi đi!”
Thái tử kéo Giang Ánh Nguyệt, lôi thôi nhếch nhác đi lên xe ngựa.
“Phụ hoàng, ta không muốn ở chung với Thái tử đâu, ta sợ hắn nhịn không được sẽ giết ta. Ngài tìm cho ta một chiếc xe ngựa đi?” Đã lộ bộ mặt thật rồi, trước mặt người ngoài Âu Dương Tuệ Như cũng không giả vờ thêm chi nữa, giật nhẹ ống tay áo Hoàn Nhan Bất Phá, mím môi cầu xin.
Thái tử phi cũng quá thành thật rồi, làm cho Thành vương và Vệ vương bật cười, ngay cả mặt mũi lúc nào cũng lạnh lùng như Thuận vương cũng phải nhếch môi. Giai nhân thẳng thắn đáng yêu như vậy mà Thái tử lại chướng mắt, con mắt của hắn quả nhiên có thể bỏ đi rồi. Ba người vô cùng ăn ý nghĩ thế.
Thái tử từ nhỏ ỷ vào con trai trưởng với thân phận Thái tử mà ương ngạnh, hoành hành ngang ngược, về sau lớn lên lại không coi ai ra gì, việc này, huynh đệ ba người tuy chẳng thèm so đo gì nhưng với sự hống hách của Thái tử thì đều chán ghét y như nhau, đương nhiên cũng rất đồng cảm với việc Thái tử chán ghét Thái tử phi.
Hoàn Nhan Bất Phá thấy nha đầu chu môi chúm chím, hồng thắm, ướt át, cực kỳ đáng yêu, thiếu chút nữa nhịn không được cúi người dùng miệng ngậm lấy. Vừa hơi cúi đầu, hắn lập tức tỉnh táo lại, biểu tình có chút cứng ngắc.
Cố gắng kiềm chế xao động trong lòng, hắn đưa tay sờ sờ đỉnh đầu nha đầu, dịu dàng mở miệng, “Xe ngựa cũng chẳng dư mấy, lên ngồi với trẫm, bồi trẫm một ván cờ.”
“Tuân mệnh!” Có thể làm bạn với phụ hoàng một chặng đường, Âu Dương Tuệ Như làm sao còn có oán giận, lập tức mỉm cười cao giọng đồng ý, làm cho Hoàn Nhan Bất Phá cười một tiếng.
“Xuất phát!” Hắn phất tay, trong giọng nói đầy niềm sung sướng.
Mỗi một người đều có vị trí và cương vị riêng, từ từ tiến về phía kinh thành.
Thành vương và Vệ vương đi theo hộ giá phía sau, hai người giục ngựa song song, khoảng cách rất gần, đang nhỏ giọng nói chuyện với nhau.
“Chuyện tối hôm qua hoàng huynh cảm thấy thế nào?” Vệ vương mở miệng trước, hỏi cũng không rõ ràng.
“Chỉ cảm thấy một chữ? ? Ngu!” Thành vương liếc Vệ vương, híp mắt cười, trả lời rõ ràng rành rọt.
Vệ vương ngửa đầu cười to, rồi đi sát vào Thành vương, đè nhỏ tiếng, “Hoàng huynh, Thái tử đúng là tên ngu ngốc như vậy, đệ đệ thật sự không thể nhịn được nữa. Đệ đệ vẫn cho rằng, chỉ có hoàng huynh người như rồng phượng đây mới xứng ngồi vị trí đó.” Thực lực không đủ, Vệ vương rõ ràng trực tiếp đầu quân.
“Hoàng đệ quá khen.” Thành vương mở miệng thì khiêm tốn nhưng trong mắt lại đầy kiêu ngạo.
Vệ vương xua tay, giọng điệu thành khẩn, “Không dám, đệ đệ nói là lời tâm huyết.” Dứt lời, hắn dừng một chút, giọng điệu trở nên lạnh như băng, “Chuyện ngu xuẩn lần này của Thái tử, hoàng huynh không tính mượn nó để làm chuyện của mình một chút sao? Nếu hành động thích đáng, tuy rằng tạm thời không dao động vị trí thái tử hắn ta được, nhưng mà ảnh hưởng cũng rất sâu xa, ít nhất, Âu Dương Tĩnh Vũ cũng sẽ lạnh nhạt bớt với Thái Tử.”
Thừa tướng là trợ lực lớn nhất của Thái tử, nhân chuyện bãi săn lần trước, gần đây ông ta có chút bất hòa với Thái tử, Thái tử lại giẫm lên vết xe đổ, tổn thương mặt mũi Thái tử phi, Thừa tướng lại bao che cho con chẳng thà để Thái tử phi cùng cách cũng sẽ không tiếp tục trợ giúp Thái tử nữa. Vệ vương nghĩ thầm.
Không thể không nói, Vệ vương này có ưu điểm lớn nhất đó chính là có một bộ óc sáng suốt, phân tích thế sự rất chính xác.
“Đa tạ Hoàng đệ nhắc nhở, vi huynh cân nhắc.” Thành vương gật đầu, hai mắt nhíu lại, trong bụng đã bắt đầu tính toán.
Thành vương cũng không phải là kẻ dễ bắt nạt, trong lòng tất nhiên có sự tính toán riêng, Vệ vương thấy hắn còn cân nhắc, liền biết dừng câu chuyện đúng lúc, giục ngựa tạo khoảng cách giữa hai người, rồi chạy đi.
Hết chương – Hitsuji