Âu Dương Tuệ Như chạy ào ra nội điện, núp phía sau tấm rèm thật lớn, không ngừng xoa xoa hai gò má ửng hồng của mình, hy vọng nhanh chóng chùi sạch xuân tình nhộn nhạo trên mặt. Nàng thế mà bị phụ hoàng quyến rũ, dám hôn trộm hắn, hơn nữa còn những hai lần! ? Lòng nàng đang quay điên cuồng, tim phổi cũng nháo nhào cả lên.
Sau một lúc rối rắm, nàng không thể không thừa nhận, lòng nàng quả thật thật rất vừa ý Hoàn Nhan Bất Phá, hắn là nam nhân có sức quyến rũ nhất mà nàng gặp được ở cái thế giới xa lạ này. Trong hai người duy nhất đó, một người là Âu Dương thừa tướng, phụ thân của nàng, một người nữa là Hoàn Nhan Bất Phá. Nhưng Hoàn Nhan Bất Phá có thân phận không đơn giản, hắn là cha chồng của nàng. Tuy rằng nàng sẽ ly hôn thái tử, nhưng mà nàng biết, cho dù có ly hôn thì nàng với Hoàn Nhan Bất Phá cũng không có chút khả năng nào, không nói cách hắn đối với nàng chính là trưởng bối đối chiều chuộng vãn bối, chỉ nói về thân phận bọn họ cũng đủ để mọi người lên án rồi!
Coi như xong, chị đây ly hôn rồi còn muốn sống tự do thoải mái không bị trói buộc đây này! Nội tưởng tượng đến việc đi yêu một vị đế vương với hậu cung to lớn, đó chính là tự mình ngược đãi mình rồi! Không dám nghĩ tiếp nữa, Âu Dương Tuệ Như che mặt, thở sâu, khi buông tay xuống đã khôi phục vẻ mặt bình tĩnh, đè sự trầm mê nhất thời mới vừa nãy xuống thật sâu dưới đáy lòng.
Nàng bình thản bước ra khỏi tấm rèm, đi đến chỗ mấy người An Thuận đang chờ ở cửa đại điện.
An Thuận mang vẻ mặt lo lắng bước lên trước, hồi hộp mở miệng hỏi, “Thái tử phi, Hoàng thượng có uống thuốc không?”
“Uống rồi, ngươi vào xem đi, bản cung mệt chết được, muốn nghỉ ngơi một lát. Trong lúc Phụ hoàng ngủ, trừ ngươi ra, không được cho bất cứ kẻ nào đến gần hắn, có chuyện gì thì nhanh chóng gọi bản cung dậy!”
Tinh thần hơi hơi thả lỏng, Âu Dương Tuệ Như đỡ trán, cảm thấy đầu óc chóng vàng xoay tròn, cả người cũng lảo đảo, suýt chút nữa thì ngã xuống. Nàng biết đây là dấu hiệu việc mất máu quá nhiều, vội vàng đỡ cánh tay Tần ma ma bên cạnh để khỏi ngã xuống, vô lực căn dặn An Thuận.
An Thuận thấy nàng tiều tụy, ngay cả đứng cũng có chút không ổn, lòng vừa lo lắng cũng vừa cảm kích, lập tức xoay người hành lễ, “Hôm nay khiến Thái tử phi chịu khổ! Người mau đi nghỉ ngơi đi, chỗ này đã có nô tài trông chừng rồi, tuyệt không để cho kẻ nào đến gần Hoàng Thượng dù chỉ một bước.”
Trong lòng tự biết phụ hoàng tỉnh lại còn cần người chăm sóc, không phải là lúc cậy mạnh, Âu Dương Tuệ Như cũng không từ chối, dưới sự dìu dắt của Tần ma ma và Tiểu Vũ từ từ đi về phòng mình.
Tần ma ma dìu tiểu thư nhà mình đến nằm xuống giường, cẩn thận tránh chỗ cánh tay bị thương của nàng, giúp nàng ghém chăn.
Âu Dương Tuệ Như vừa mới chợp mắt, lại đột nhiên mở ra, nhìn phía Tiểu Vũ, nhỏ giọng hỏi, “Tiểu Vũ, vừa rồi các ngươi chờ ở bên ngoài, Giang nữ quan có nói chuyện gì với ngươi không?”
Tiểu Vũ lắc đầu, nhíu mày suy nghĩ rồi lại gật đầu, “Có, nàng ta không cẩn thận đụng trúng cánh tay nô tỳ một chút, nô tỳ kêu đau, nàng dìu nô tỳ, còn nói lời xin lỗi nữa. Nàng ta thật tốt, rất biết cấp bậc lễ nghĩa.”
Thật sự là đứa nhỏ ngây thơ đơn giản! Bất quá ngây thơ đơn giản cũng có chỗ tốt của ngây thơ đơn giản! Âu Dương Tuệ Như cười thầm, gật đầu nói, “Ừ, nàng ta rất là biết cấp bậc lễ nghĩa . Đúng rồi, mảnh vải hôm nay ta thay ra, ngươi lặng lẽ mang đi chôn cho ta.”
“Vâng, tiểu thư. Nhưng mà, bỏ vào chậu than đốt luôn chẳng phải càng tiện hơn sao? Chôn chi phiền phức nha?” Tiểu Vũ nghi hoặc hỏi lại. Các nàng xử lý đồ mà tiểu thư vứt bỏ, thường là đốt hết không chừa sót chút gì cho xong.
“Con nhóc nhà ngươi này, tiểu thư bảo ngươi chôn, đương nhiên có lý của tiểu thư, hỏi nhiều như vậy làm cái gì?” Tần ma ma nghe ra chút ý vị, đoán có thể là tiểu thư đang tính toán gì đó, vội vàng mở miệng răn dạy.
Tiểu Vũ quả nhiên là đứa bé ngoan, lập tức gật đầu nhận dự dạy bảo, tuy rằng vẻ mặt còn có chút ngây thơ nhưn cũng không hỏi nhiều nữa, chỉ quan tâm cầm mảnh vải, lén lút ra phía sân sau tìm chỗ vắng vẻ chôn.
Nàng vứt xuống hố rồi dùng chân dẫm dẫm lên, xong rồi nhìn trái ngó phải, thấy không có ai liền thoải mái rời đi.
Đợi nàng vừa đi, Giang Ánh Nguyệt từ phía sau hòn non bộ cách đó không xa ló mặt ra, từ từ đi đến chỗ kia, dùng mũi hài hất hất, hai ba phát liền lật ra món đồ mà Tiểu Vũ đã chôn giấu.
Nàng nhìn mảnh vải đầy vết máu loang lổ này, khóe miệng khẽ nhếch, nở nụ cười đắc ý, lập tức để đồ lại như cũ, thản nhiên rời đi.
Phía bên này, Thiên hậu với Nữ hoàng đã âm thầm đánh nhau một hiệp, mà phía bên kia, An Thuận đi vào nội điện, phát hiện Hoàng Thượng đã tỉnh lại, đang tà tà dựa vào thành giường, nhìn về phía hắn, hắn mừng rỡ, thiếu chút nữa nước mắt tung hoành.
“Hoàng Thượng! Rốt cục người cũng đã tỉnh! Lão nô lập tức đi mời thái y.” An Thuận ngay cả lễ tiết cũng quên mất, kích động chuẩn bị chạy ra điện.
“Ngươi trở lại đâ. Trẫm có chuyện hỏi ngươi, để hỏi xong nói rồi đi mời thái y vẫn chưa muộn.” Hoàn Nhan Bất Phá trầm giọng ra lệnh, giọng nói còn có chút thều thào vô lực.
“Vâng.” Lệnh vua khó cãi, An Thuận thấy tinh thần hắn khá tốt, sắc mặt cũng đã bớt đỏ, chắc là sốt cao với đau bụng đã ngừng, không dám đối nghịch, vội vàng quay vào điện, quỳ gối bên giường hắn.
“Thuốc Trẫm mới vừa uống, thuốc dẫn chính là máu thịt Thái tử phi?” Khi hỏi câu này, biểu cảm của Hoàn Nhan Bất Phá đã có chút dữ tợn, sát khí nhè nhẹ bức người dày đặc tràn ra khỏi cơ thể, làm hai vai An Thuận run rẩy.
“Hoàng Thượng làm sao người biết được? Thái tử phi đã không cho phép các cung nhân nói lung tung rồi mà!” An Thuận quá kinh ngạc, nhất thời quên mất cấm ngôn, lập tức bán luôn Thái tử phi.
“Hừ, trẫm chỉ hôn mê nhưng ý thức vẫn là tỉnh táo, đừng cho rằng trẫm cái gì cũng nghe không thấy!” Hoàn Nhan Bất Phá đau nhói tim gan, chớp mắt khuôn mặt liền dữ tợn. Ngay lập tức, dường như nghĩ đến cái gì đó, thần sắc hắn hòa hoãn lại, dịu giọng hỏi, “Vì sao Thái tử phi không cho phép các ngươi nói cho trẫm biết?”
An Thuận cúi đầu, buồn bã đáp, “Bẩm Hoàng Thượng, Thái tử phi sợ người biết tình huống thật sẽ không chịu uống thuốc.” Trách không được khi Hoàng Thượng hôn mê sống chết cũng không uống thuốc, hóa ra hắn đã sớm biết trong thuốc đó có máu thịt của Thái tử phi.
“Hầy ~ không muốn uống, tiểu nha đầu cũng có cách ép trẫm uống.” Hoàn Nhan Bất Phá mỉm cười, lầm bầm lầu bầu khe khẽ nói.
Hắn vuốt khuôn ngực nóng ấm và bụng chẳng còn quặn đau, nghĩ thầm trong lòng: trong đây có máu thịt của tiểu nha đầu sao? Tốt lắm! Từ giờ, tiểu nha đầu chính là một phần trong sinh mệnh trẫm, hòa nhập vào xương máu của trẫm, ai có ý định cướp hay là làm thương tổn nàng, thì phải chuẩn bị chết muôn lần đi!
Trong lúc hôn mê khi nghe thấy tiếng nức nở, hắn nhíu mày thật chặt, trầm ngâm suy nghĩ: tiểu nha đầu nói Giang Ánh Nguyệt muốn chặt tay chân nàng, làm cho nàng thành heo-người? Giang Ánh Nguyệt chỉ một tiện tỳ làm sao dám làm thế với nàng? Chẳng lẽ là ý nghĩ trong nội tâm Giang Ánh Nguyệt lại bị tiểu nha đầu thấy Nhưng mà vì sao? Giữa hai người rốt cuộc có thâm cừu đại hận gì? Hơn nữa, tiểu nha đầu còn nói bản thân thuốc này đã có hiệu lực, không cần thuốc dẫn, vì cái gì mà Giang Ánh Nguyệt lại muốn bốn tiền thịt người? Trong đó có rất nhiều chuyện đang đợi hắn phá giải. Kẻ nào muốn làm thương tổn bảo bối của hắn, một tên hắn cũng không bỏ qua!
Hoàn Nhan Bất Phá tự nhẩm trong lòng rồi nhìn An Thuận, trầm giọng ra lệnh, “Kể lại tất cả những chuyện đã xảy ra trong cung khi trẫm hôn mê, rõ ràng từng chi tiết một, không bỏ được bỏ sót.”
An Thuận gật đầu, cúi đầu hồi tưởng lại một lúc rồi bắt đầu từng từng chuyện, làm một đại nội tổng quản, trí nhớ hơn người là kỹ năng chức nghiệp cần có, hơn nữa còn tường thuật rõ ràng toàn diện, chân thật như chính Hoàn Nhan Bất Phá rơi vào tình cảnh đó.
“À ~ không phải ám sát, không phải hạ độc, trẫm thế này là vì một chén cháo rau cần thịt nạc nho nhỏ! ? Kế hay! Thật sự là khiến người ta khó lòng phòng bị!” Hoàn Nhan Bất Phá nhíu mày, cười lạnh một tiếng, “Phó tổng quản phòng ăn đó cũng đã cắn lưỡi tự sát? Nghe qua dường như cùng rất giống phong cách hành sự của thích khách lần trước, không chừng là cùng một nhóm người. Lần trước trẫm gặp ám sát, Giang Ánh Nguyệt liền kịp thời nhảy ra cứu giá, lần này trẫm bị bệnh nặng, nàng liền bước ra dâng thuốc, còn định cắt thịt cứu trẫm. Ba lần bảy lượt công cứu giá đều rơi xuống một mình nàng, không khỏi quá trùng hợp rồi đó! Hai lần xảy ra chuyện đều có đủ các dấu hiệu do người khác bày ra, mà người bày ra này lại ẩn núp ở bên cạnh trẫm, xem ra xem lại thì cũng chỉ có Giang Ánh Nguyệt có hiềm nghi này. Nàng ta hao tâm tổn trí thiết kế trẫm, rồi lại cứu trẫm, rườm rà như thế, An Thuận, ngươi nói nàng ta có ý đồ gì?”
An Thuận cúi đầu trầm ngâm, một lát sau trên mặt lộ ra nỗi khiếp sợ, “Hoàng Thượng, nàng ta làm như vậy chắc không phải là định tiếp cận ngài, khiến cho người tin tưởng? Nếu thật sự là như thế, so với trực tiếp ám sát người thì âm mưu lại càng to lớn hơn nữa. Có thể đem an bày tai mắt bên cạnh người, còn làm cho chúng ta không hề phát hiện, nhất định là từ lúc nàng ta mười hai tuổi tiến cung đã bắt đầu bày tính, thân phận này khẳng định không đơn giản, vô cùng có khả năng là dư nghiệt tiền triều, hơn nữa địa vị cũng không phải thấp!” Đi theo bên người Hoàn Nhan Bất Phá, trải qua nhiều âm mưu và giết chóc như vậy, An Thuận chỉ hơi hơi nghĩ liền đoán được chân tướng mà Giang Ánh Nguyệt khổ tâm trù tính.
“Đúng thế! Mới mười hai tuổi đã bắt đầu trù tính tất cả những việc này, chắc chắn là nàng ta được dạy từ nhỏ, tâm chí với thủ đoạn này cũng không bình thường! Trẫm đã trải qua quá trình giết chóc, tung hoành khắp nơi, vậy mà thiếu chút nữa thua trên tay một nữ nhân! Hừ!”, Hoàn Nhan Bất Phá híp mắt, đậm thật mạnh vào trụ giường, sát khí trong con mắt dày đặc hơn.
Tiểu nha đầu nói mấy lời đó, chắc là cũng đã phát hiện Giang Ánh Nguyệt không thích hợp chỗ nào rồi. Nếu là dư nghiệt tiền triều, cừu hận giữa hai người liền có thể giải thích được, dư nghiệt tiền triều, kẻ nào mà không phải hận người cùa Âu Dương gia? Ngẫm nghĩ lại, tiểu nha đầu từ lúc bị ám sát, quả thật đều cố ý hoặc vô tình nhắm vào Giang Ánh Nguyệt, hắn cũng nảy sinh hoài nghi với Giang Ánh Nguyệt, cũng toàn nhờ tiểu nha đầu nhắc nhở, bằng không, ai có thể nghĩ ra được một tiểu cung nữ liều chết cứu giá này lại có bối cảnh và năng lực không đơn giản thế này? Chỉ là, làm sao nàng lại phát hiện thân phận Giang Ánh Nguyệt? Phát hiện rồi vì sao không nói cho mình, ngược lại một mình làm những việc đó? Là cảm thấy không tín nhiệm trẫm hay là?
Nghĩ đến đây, lòng Hoàn Nhan Bất Phá cứng lại, mất mát, đau lòng, lo lắng… Đủ loại cảm xúc phức tạp, tất cả đều hóa thành sát ý đối với Giang Ánh Nguyệt, hận không thể lập tức chém Giang Ánh Nguyệt ngàn vạn nhát!
Nhận thấy được Hoàng Thượng phát ra sát khí cuồng mãnh, An Thuận thử mở miệng, “Hoàng Thượng muốn xử lý Giang Ánh Nguyệt sao? Giao cho nô tài, nô tài nhất định thay ngài làm cho thỏa đáng.”
Hoàn Nhan Bất Phá khinh thường nhếch miệng, cười lạnh, “Không được, đợi trẫm điều tra rõ thân thế và âm mưu của nàng rồi nói sau. Có thể nuôi dưỡng một đám tử sĩ cống hiến cho nàng, trẫm có thể khẳng định, hậu thuẫn của nàng ta không đơn giản, không trừ nàng và đồng đảng tận gốc, trẫm không an tâm. Cho người trông chừng nàng, nhất cử nhất động đều không được bỏ qua. Đúng rồi, tìm một cung nhân nhiễm bệnh, bỏ thuốc dẫn ra rồi theo phương thuốc ban đầu nấu cho hắn ta uống thử, xem tình trạng hắn thế nào.”
Nếu người đó uống thuốc khỏi hẳn, bốn tiền thịt này, tất nhiên là hắn đòi lại từ Giang Ánh Nguyệt gấp bội lần! Không biết từ từ cắt toàn thân một người theo phân lượng bốn tiền thịt một đao rồi một đao sẽ như thế nào? Nhất định rất thú vị đây! Hoàn Nhan Bất Phá nghiền ngẫm nghĩ, trên người phát ra âm khí khiến An Thuận run rẩy.
Giang Ánh Nguyệt này ngàn tính vạn tính, chính là không nên tính đến trên đầu Thái tử phi, nếu thuốc dẫn bốn tiền thịt người này thật sự là do nàng ta nóng lòng tranh công mà bịa đặtra, vậy nhất định nàng ta sẽ sống không bằng chết! Không không không, cho dù sợ thuốc dẫn này là thật, nàng cũng khó trốn khỏi xui xẻo, ai bảo nàng làm bảo bối trong lòng Hoàng Thượng bị thương chứ! An Thuận lạnh nhạt nghĩ ngợi.
Giang Ánh Nguyệt thiết kế tất cả những việc này là vì tranh thủ sự tin tưởng Hoàn Nhan Bất Phá, Hoàn Nhan Bất Phá được nàng chữa khỏi, làm sao còn có thể đi hoài nghi nàng? Làm sao có thể nghĩ ra được, chỉ quá vì cái trước mắt khiến nàng làm việc không chừng mực, lộ ra sơ hở, từ tự nguyện dâng thuốc bị Âu Dương Tuệ Như ép thành không tình nguyện dâng thuốc, muốn cắt thịt để thể hiện lòng trung thành lại giúp cho Âu Dương Tuệ Như tròn hiếu nghĩa, cái gì cũng không được, còn khiến Hoàn Nhan Bất Phá nhìn thấu ngụy trang của nàng. Nàng giờ chẳng những không có xoay được cục diện, ngược lại còn tự đẩy mình về phía càng nguy hiểm.
Cái này đại khái chính là cái gọi là tự làm bậy không thể sống đấy!
Hết chương - Hitsuji