Khi Âu Dương Tuệ Như đến Từ Ninh cung, những quý nhân, cung nhân được triệu kiến đã có mặt đầy đủ trong chính điện mang đậm phong cách tôn giáo thần bí này rồi.
Thê thiếp của Thế Tông không nhiều lắm, chỉ có hai phi, ba tần, hai tiệp dư, hiện tại đã tề tựu đông đủ ở đây, ngồi ngay ngắn nghiêm trang ở vị trí của các nàng.
Còn có một ít cung nữ đã được sủng hạnh qua, nhưng không có danh phận cũng được triệu đến, hèn mọn đứng trong góc phòng, trên mặt hoặc là mang theo vẻ hưng phấn, còn không là vẻ khẩn trương, lo lắng.
Thành Vương phi và Vệ Vương phi bình thường không ở trong cung cũng nhận được ý chỉ, cả hai đều mang theo vẻ mặt cung kính đứng phía sau mẹ chồng của các nàng là Nguyên Phi và Nhu Phi.
Trận chiến này có vẻ lớn à nha! Rốt cục là lập ra quy cũ gì đây? Sao có vẻ thận trọng quá vậy nhỉ? Âu Dương Tuệ Như trầm ngâm, vẻ mặt nghiêm túc sải bước đến vị trí của mình.
“Thái Hậu giá lâm!” Thái giám cất cao giọng thông truyền, Thái Hậu được một nhóm cung nhân vây quanh, chậm rãi từ trong điện bước ra, chân mày nhíu chặt, toàn thân phát ra hơi thở nặng nề.
Mọi người trong điện bị khí thế của Thái Hậu làm run lên, vội vàng quỳ xuống cung nghênh, đồng thanh lên tiếng vấn an.
“Đứng lên đi.” Thái Hậu ngồi vào chủ vị, nâng tay lơ đãng nói.
Mọi người đứng dậy, đồng loạt nhìn về phía bà, chờ đợi nghe bà răn dạy.
Thái Hậu rất vừa lòng với thái độ thận trọng của mọi người ở đây, bà âm thầm gật đầu, nhìn về phía Ngạc Kỳ mama. Ngạc Kỳ mama hiểu ý, hai tay dâng lên một quyển cung quy thật dày.
Thái Hậu cầm quyển cung quy, tùy ý giở ra, rồi chậm rãi lên tiếng: “Hôm trước Ai gia có xem lại cung quy, phát hiện có rất nhiều điểm còn chưa rõ ràng cũng như còn có nhiều điểm sơ hở. Nếu như không có quy củ, hoặc quy củ bị rối loạn, nhất là khi xảy ra những rắc rối hoặc hiểu lầm, thì sẽ khiến hậu cung trở thành nơi chất chứa những thứ dơ bẩn thậm chí còn liên quan đến tiền triều nữa. Triều Đại Chu suy vong ban đầu chính là do “hồng hoàn chi loạn” từ hậu cung mà ra, Ai gia rất sợ Đại Kim ta sẽ giẫm vào vết xe đổ đó, nên đã suy nghĩ rất lâu, cuối cùng quyết định nghiêm túc lập lại quy củ cho hậu cung. Các ngươi cảm thấy như thế nào?”
Tuy là hỏi, nhưng thái độ và giọng điệu của Thái Hậu đã chứng tỏ rằng ý bà đã quyết, ai cũng không thể xen vào. Mọi người làm sao dám ngỗ nghịch? Tất cả đều gật đầu vâng dạ.
Thì ra là ngăn ngừa chuyện đầu độc trong Hoàng gia, là muốn quản nghiêm rồi đây! Âu Dương Tuệ Như ngẫm nghĩ.
Nàng đã từng nghe Tần mama nói qua về “Hồng hoàn chi loạn”, Triều Đại Chu trước kia liên tục có mấy Hoàng đế hoang dâm vô độ, suốt ngày ca múa hưởng lạc, và cũng đoản mệnh vô cùng, cuối cùng khi tra ra, thì chính là do bị phi tần trong hậu cung hạ xuân dược “Hồng hoàn”. Xuân dược Hồng hoàn dược tính mạnh mẽ, dùng nhiều sẽ bị nghiện, Đại Chu liên tiếp có mấy Hoàng đế sử dụng thuốc này, làm cho thực lực quốc gia ngày càng suy yếu, ngàn dặm đê điều bị hủy chỉ vì ổ kiến chính là đạo lý này.
Chỉ là không biết Thái Hậu bị điều gì đả kích, bỗng dưng lại chú trọng việc này như vậy.
Mọi người đều nghi hoặc trong lòng, nhưng trên mặt vẫn giữ nguyên vẻ cung kính, Ngạc Kỳ mama nghe lời Thái Hậu đọc quy cũ mới cho mọi người nghe.
Ngạc Kỳ mama hai tay cầm bản cung quy mới, cao giọng chậm rãi đọc. Đầu tiên là quy củ nhằm vào các cung nữ.
Cung nữ dựa theo cấp bậc đều có quy định riêng về cách ăn mặc, thường ngày không được cài trâm, không được tùy tiện trang điểm phấn son, không được nhìn thẳng vào thánh nhan (mặt vua), không được….. Sau rất nhiều cái “không được”, Ngạc Kỳ mama lại tiếp tục tuyên đọc những hình phạt xử lý tương ứng, nhẹ nhất là bị đánh gậy, nặng nhất là dùng gậy đánh đến chết, còn có lưu đày, phạt roi, đày đến tẩy y cục hoặc đày vào quân doanh, hình phạt đều rõ ràng và không đồng nhất.
Quy củ mới và hình phạt được đọc ra, nhóm phi tần đều rất hài lòng. Quản lý cung nữ nghiêm khắc như vậy, xem thử còn kẻ nào dám phấn son trang điểm xinh đẹp, mượn cơ hội được sủng ái mà thăng vị đây.
Đứng trong góc phòng, vẻ mặt của mấy cung nữ đã qua sủng hạnh mà không có danh phận đều trắng bệch. Các nàng đều dựa vào những thủ đoạn đó để thăng vị, Thái Hậu lại đặt ra quy củ mới này, rõ ràng là đánh thẳng vào mặt các nàng, ngoài việc cảnh cáo các nàng ra, còn cảnh cáo thêm những cung nữ ít hiểu biết khác, đừng ở đó mơ tưởng leo lên cành cao, hậu quả sẽ là thứ mà các nàng không thể chống đỡ nổi.
Đọc quy củ mới nhằm vào cung nữ xong, Ngạc Kỳ mama cũng không nhìn lên, tiếp tục đọc quy củ mới nhằm vào nhóm phi tần.
Ăn mặc của nhóm phi tần cũng thực hiện nghiêm khắc dựa theo cấp bậc, tuyệt đối không được sử dụng vật phẩm vượt qua cấp bậc của mình, không có ý chỉ tuyệt đối không được đến điện Càn Thanh, khi thị tẩm cũng không được ngủ lại ở điện Càn Thanh, không được theo dõi hành tung của Hoàng đế, không can thiệp vào việc triều chính, không được…..
Từng cái từng cái “không được” tuôn ra từ miệng Ngạc Kỳ mama, nhóm phi tần vừa rồi còn vô cùng hài lòng bây giờ đều trợn tròn hai mắt, vẻ mặt cứng ngắc, hơi thở hỗn loạn, thể hiện trong lòng các nàng đang vô cùng không bình tĩnh. Rồi khi nghe đến những hình phạt như cấp túc, giam vào lãnh cung, phạt gậy phạt roi, thì vẻ mặt các nàng đều thi nhau trắng bệch.
Vốn Hoàng Thượng đã không ham nữ sắc, gần tháng nay, thời gian vào hậu cung lại càng ít đi, nay Thái Hậu lại đặt ra những quy củ này, thì muốn gặp mặt Hoàng Thượng không phải là còn khó hơn lên trời sao?
Nhìn vẻ mặt vặn vẹo của nhóm phi tần, Âu Dương Tuệ Như còn đang mơ màng nhàn nhã chớp mắt, khóe miệng hơi nhếch lên, nhàn nhã ngẫm nghĩ: ôi, chuyện đại sự rồi đây, kỷ nguyên băng hà của hậu cung đã đến rồi! Nhưng nhớ đến cung quy mới có câu “không có ý chỉ tuyệt đối không được đến điện Càn Thanh”, nàng liền lo lắng, khóe miệng lập tức trễ xuống.
Mới vừa tuyên bố cung quy mới xong, nàng liền giẫm phải quả địa lôi rồi, quả nhiên là số phận của vật hi sinh mà!
Thầm than thở trong lòng, đợi đến khi Ngạc Kỳ mama đọc xong cung quy, nàng làm ra vẻ mặt tươi cười, thoải mái đứng dậy, đi đến trước mặt Thái Hậu quỳ xuống, dập đầu một cái.
Thái Hậu nhíu mày, “Sao vậy Tiểu Nha Đầu?”
Âu Dương Tuệ Như thẳng lưng lên, vóc dáng tiều tụy nhìn Thái Hậu nói: “Hồi bẩm Hoàng Tổ Mẫu, cháu dâu phạm vào quy củ, đặc biệt đến tỉnh tội ạ. Cháu dâu vì muốn cầu xin chỉ dụ để gặp được phụ thân, một canh giờ trước đã tự ý đến điện Càn Thanh tìm Phụ Hoàng. Thỉnh Hoàng Tổ Mẫu giáng tội.”
Thái Hậu cười thầm trong lòng, nghĩ: Tiểu Nha Đầu này thật là thành thật mà, một việc nhỏ cũng không dấu giếm, đi đứng tiến lùi đều có chừng mực, không kiêu ngạo không nóng nảy, quả nhiên là mệnh quý nhân của Bất Phá. Như vậy mới tốt, mới không mị loạn triều cương (đại khái là dụ dỗ, mê hoặc vua, gây nguy hại cho quốc gia). Có Tiểu Nha Đầu bên cạnh Bất Phá, Ai gia cũng yên tâm.
Thái Hậu vô cùng hài lòng với thái độ thẳng thắn thành thật của nàng, khuôn mặt đang nghiêm khắc lập tức ôn hòa trở lại, nâng Âu Dương Tuệ Như lên rồi nói: “Những quy củ này là nhằm vào phi tần trong hậu cung, Tiểu Như không cần lo lắng, hơn nữa việc của Tiểu Như làm là trước đó, lập ra quy củ mới là về sau, người không biết thì không có tội, nhanh đứng lên đi. Con bé này, cũng thật là trung thực mà!”
Âu Dương Tuệ Như cười ngọt ngào, đứng dậy ôm lấy Thái Hậu rồi làm nũng như trẻ con.
Thấy Thái Tử Phi đứng ra thỉnh tội, nhóm phi tần tưởng rằng sắp có trò hay để xem, ai ngờ lại bị tức đến vẻ mặt càng thêm văn vẹo, sắc mặt hết trắng lại xanh. Người có phân vị cao nhất – Nguyên Phi rốt cục không ngồi yên được nữa, cầm khăn tay vò tới vò lui, chần chừ nói: “Mẫu Hậu, quy củ này có phải là nghiêm khắc quá rồi không?”
“Nghiêm khắc sao? Vậy theo Nguyên Phi thì phải như thế nào? Ngươi nói thử ý của ngươi về quy củ xem.” Thái Hậu lạnh lùng nhìn Nguyên Phi, giọng điệu mang theo vẻ châm biếm hỏi lại, hỏi xong, bỗng dưng bà mỗ mạnh lên bàn một cái, lớn tiếng quát: “Chứ không phải các ngươi thấy hậu cung này chưa lập Hoàng Hậu sao, lòng dạ cũng lớn quá nhỉ?Hừ! Ở trước mặt Ai gia mà các ngươi cũng dám nói đến việc quy củ hay sao, các ngươi có tư cách, có cái quyền đó sao? Nếu ngại phân vị của mình cao quá rồi, nói thẳng ra đi rồi dẹp ngay! Ai gia sẽ hoàn thành tâm nguyện cho các ngươi!”
Có thể nuôi dạy Thế Tông thành người quyết đoán, sát phạt như vậy, Thái Hậu đương nhiên không phải là kẻ chỉ biết ngồi không rồi, cái vỗ bàn này khiến cho Nguyên Phi đang ngồi yên run lẩy bẩy, cảm thấy ngồi không xong, lập tức yếu đuối quỳ xuống bên chân Thái Hậu, dập đầu thật mạnh thỉnh tội.
Những người ban đầu có ý định phụ họa với Nguyên Phi thấy vậy, vội vàng ngậm miệng câm như hến, ngay cả thở cũng không dám, vẻ mặt đều trở nên tím tái. Không khí trong điện trở nên vô cùng nặng nề, không một ai dám động đậy.
Thái Hậu liếc Nguyên Phi đang quỳ dưới chân, nhìn gương mặt xinh đẹp của nàng ta chăm chú, thấy dáng vẻ vẻ dịu dàng yếu đuối, cử chỉ kệch cỡm của nàng ta, lửa giận trong lòng không hề giảm đi, ngược lại càng thêm bùng cháy. Hừ, chính là có những nữ nhân giỏi quyến rũ mê hoặc chủ thượng thế này nên cơ nghiệp trăm năm của Đại Kim ta mới bị dao động, nếu như Bất Phá bị đám nữ nhân này mê hoặc hãm hại trở thành đoản mệnh như hoàng đế Đại Chu, bảo bà sau khi trăm tuổi làm sao gặp mặt liệt tổ liệt tông đây?
Thái Hậu càng nghĩ, lửa giận càng thêm bùng cháy, bà lạnh lùng nói: “Tốt lắm, không cần quỳ nữa! Những quy củ này Ai gia đã đưa Hoàng Thượng duyệt qua, đã được Hoàng Thượng đồng ý, quyết không thể sửa! Nguyên Phi dám nghi ngờ thánh ý, chính là làm trái cung quy, người đâu, vả miệng cái, sau đó cấm túc tháng, mỗi ngày chép lần cung quy mới!”
Ngạc Kỳ mama gọi hai cung nữ đến giữ chặt Nguyên Phi, tát cái lên mặt nàng ta, làm hai má Nguyên Phi đỏ bừng, miệng sưng lên không thể nói chuyện được.
Chiêu giết gà dọa khỉ này của Thái Hậu đã làm tất cả mọi người ở đây sợ hãi, đến khi được Thái Hậu cho về, bước chân ai nấy cũng đều lảo đảo, vẻ mặt lờ đờ, hiển nhiên là bộ dáng kinh sợ quá mức.
Thái Hậu không thay đổi thì thôi, đã thay đổi là đem kỉ luật của hậu cung áp dụng chặt chẽ nghiêm khắc như trong quân đội, đả kích hoàn toàn những ai có tâm tư mê hoặc quyến rũ nhà vua, trong cung nhất thời trở nên sóng êm gió lặng, trước kia đấu đá, ngươi lừa ta gạt đủ kiểu giờ thì không có chỗ để phơi ra, bắt đầu tiến hành ngủ đông hết.
Âu Dương Tuệ Như bình thản trở về tẩm điện của mình, nằm nghiêng người trên sạp, rót một ly trà nhỏ, xuyên qua làn hơi nước ngắm cảnh thu xinh đẹp bên ngoài của sổ, trong mắt ẩn chứa nụ cười, nhàn nhã ngẫm nghĩ: đêm nay không biết có bao nhiêu người sẽ mất ngủ đây!
Nhìn khắp hoàng cung xem có ai nhàn nhã yên bình như nàng khi tiếp nhận cung quy mới này không, sợ là không có ai nữa đâu, nhưng mà còn có người cố tình không cho nàng được yên ổn nhàn nhã, tiếng thông truyền “Thái Tử giá lâm” từ ngoài điện vang lên, Âu Dương Tuệ Như lập tức thu lại ý cười, đặt ly trà xuống, bĩu môi mất hứng.
“Nô tỳ gặp qua Thái Tử, Thái Tử đến đây là có việc chi ạ?” Âu Dương Tuệ Như như khúc gỗ hành lễ với Thái Tử, cũng không như lúc xưa lá phải lá trái trò chuyện với hắn, trực tiếp hỏi thẳng vào vẫn đề.
Thái Tử nhíu mày nhìn nàng hành lễ có lệ.Thái Tử Phi này kính cẩn đoan trang được một thời gian, qua trận bệnh này, tính tình lại trở về kiểu tùy tiện không phép tắc như trước, quả nhiên là bản tính khó dời mà!
Thái Tử thấy nàng chán ghét, cũng lười nói nhiều với nàng, “Cô đến để nhắc ngươi đến chỗ Hoàng tổ mẫu cầu danh phận thay Lan Nhi.” Nếu không có chuyện ở bãi săn, hắn sẽ cứ vậy mà đến thẳng Từ Ninh cung, nhưng bây giờ, vẫn là Thái Tử Phi đi có vẻ sẽ thích hợp hơn.
“À? Xin hỏi Thái Tử muốn cho Hình cô nương danh phận gì đây?” Âu Dương Tuệ Như thờ ở hỏi, trên mặt không hề có vẻ gì là ghen tỵ hay thù hận.
Thấy nàng bình tĩnh như vậy, Thái Tử hơi khinh ngạc một chút, chậm rãi nói: “Cầu vị trí Trắc Phi đi. Hôm trước chính miệng Phụ Hoàng đã nhận lời qua rồi.”
Nhận lời cho làm Trắc Phi sao? Thái Tử coi nàng là đứa ngu sao? Âu Dương Tuệ Như tức giận nở nụ cười: “Nô tỳ chỉ nghe nói Phụ Hoàng đồng ý sẽ cho nàng ta danh phận, chưa hề nói qua là sẽ cho vị trí Trắc Phi. Với xuất thân hèn mọn của Hình cô nương, tấn phong vị trí Trắc Phi, nô tỳ tuyệt đối không đồng ý. Xin Thái Tử về đi.”
Thế mà dám mở miệng đuổi hắn về, Thái Tử giận dữ, hai má đỏ lên, chỉ vào Âu Dương Tuệ Như quát lớn: “Âu Dương Tuệ Như, cô đến nói với ngươi, là cho ngươi thể diện. Ngươi còn ở đây không biết xấu hổ, cẩn thận sau này ngã xuống không dễ nhìn đâu đấy!”
Chờ một đoạn thời gian nữa, cơn gió cứu giá tan bớt đi, xem Phụ Hoàng có còn coi trọng nàng ta nữa hay không, lúc đó xem hắn dạy dỗ nàng ta thế nào. Là nữ nhân, phải biết “xem chồng là trời” làm bổn phận. Thái Tử hung hăng suy nghĩ trong lòng.
Bị Thái Tử dùng ngón trỏ chỉ thẳng vào mặt sỉ nhục, Âu Dương Tuệ Như cũng nổi giận, cười lạnh một cái, nhướng hàng mi thanh tú lên, chậm rãi gằng từng tiếng: “Thái Tử muốn đối xử với nô tỳ như thế nào? Nô tỳ vừa khỏi bệnh, không chịu nổi kích thích đâu. Đợi Ngài đi rồi, nô tỳ lại bệnh nặng lần nữa, lúc đó sẽ không biết giải thích thế nào với Phụ Hoàng đâu! Phụ Hoàng đã dặn đi dặn lại, bảo nô tỳ phải bảo trọng thân thể!”
Vừa nhắc đến Thế Tông, Thái Tử lập tức dịu lại, căm tức thu hồi ngón trỏ, hung hăng trừng Âu Dương Tuệ Như, phất tay bỏ đi.
Ngay cả suy nghĩ cân nhắc cẩn thận cũng không biết, cứ muốn là làm cho bằng được, đúng là đồ ngu xuẩn! Âu Dương Tuệ Như nhìn theo bóng dáng hắn bỏ đi, cười lạnh trong lòng. Thế Tông có thể ích kỷ độc tài là do có quyền lực và quyền lợi chống đỡ, còn có thể làm cho người khác tâm phục khẩu phục, còn Thái Tử muốn ích kỷ và độc tài, cũng chỉ dựa vào việc tự cho mình là đúng, càng chỉ làm người khác thêm chán ghét mà thôi. Người như vậy, cho dù có trùng sinh mấy lần đi nữa thì nhất định vẫn là vật hi sinh!