Thế Tông trở về điện Càn Thanh, ngồi vào ngự án, cầm một bản ngự chiếu lên xem.
Giang Ánh Nguyệt ngoan ngoãn đứng sau hắn, tư thế kính cẩn, trong lòng lại dậy sóng, căm phẫn vô cùng. Nàng ta không cần ngẩng đầu lên nhìn cũng biết, thứ Hoàn Nhan Bất Phá đang xem chính là ngự chiếu thăng chức nữ quan nhất phẩm của nàng ta.
Ngự chiếu này lẽ ra ngày mai sẽ được ban xuống, nàng ta sẽ trở thành nữ quan nhất phẩm duy nhất trong cung, cách mục tiêu trở thành hoàng phi của nàng ta không còn bao xa nữa. Vinh hoa phú quý ngay trước mắt, quyền thế địa vị giơ tay đã chạm được, nàng ta sẽ có thể mở đường thông lối cho Hoàng đệ, nhưng mà, giờ đây, tất cả đều đã bị hủy sạch.
Giang Ánh Nguyệt cắn môi, không biết hôm nay Âu Dương Tuệ Như náo loạn như vậy là có ý tứ gì, chỉ là vô tình nói đến, hay là đang cố tình nhằm vào nàng ta đây? Nàng ta và Âu Dương Tuệ Như mặt ngoài cơ bản là chưa hề phát sinh đụng chạm gì, không thù không oán, thì có lý gì Âu Dương Tuệ Như lại nhằm vào một cung nữ nhỏ bé như nàng ta. Mặc khác, thân phận của nàng ta ngay cả Hoàn Nhan Bất Phá còn không tra ra, thì Âu Dương Tuệ Như chắc chắc không có cách nào biết được. Vắt nát óc suy nghĩ nhưng vẫn không ra được kết quả, Giang Ánh Nguyệt chỉ có thể đem sự tan tành của ngày hôm nay đổ cho số phận không may và nhất thời sơ ý mà thôi.
Là sơ sót của nàng ta, ngay từ nhỏ nàng ta đã được dạy dỗ thành kẻ máu lạnh và tàn nhẫn, nhìn thấy bộ dạng chật vật của Âu Dương Tuệ Như, nàng ta chỉ cảm thấy hả hê, cơ bản chưa từng nghĩ đến đó mới là phản ứng bình thường cửa một nữ nhân. Muốn hiểu được lòng người một cách thấu tình đạt lý, nàng ta cần phải rèn luyện nhiều hơn mới được.
Trong lúc nội tâm Giang Ánh Nguyệt giằng co lưỡng lự, thất vọng không thôi, thì Thế Tông đã khép lại ngự chiếu, đi đến bên cạnh bếp lò trong góc điện, giơ tay vứt bản ngự chiếu vào trong ngọn lửa đang cháy. Ngọn lửa bùng bùng liếm lấy trang giấy trắng tinh, kiêu ngạo biến trang giấy ấy thành một đống tro tàn.
Vẻ mặt Thế Tông khó lường liếc mắt nhìn Giang Ánh Nguyệt, lên tiếng một cách thản nhiên: “Giang nữ quan, lúc xảy ra ám sát, Trẫm có giao phó cho ngươi bảo vệ Thái Tử Phi thật tốt, Thái Tử Phi bị thương, là ngươi đã không làm tròn chức trách của mình, công cứu giá của ngươi sẽ bù vào tội không làm tròn chức trách, nên Trẫm sẽ không truy cứu nữa, ngươi tạ ơn đi.”
Có muốn thăng chức một người hay không, Thế Tông là nhất ngôn cửu đỉnh, vốn dĩ không cần phải giải thích, nhưng mà, ý định này của hắn rất nghiêm khắc, trong cung sẽ truyền đi rất nhanh, tất cả mọi người trước kia đều cho rằng Giang Ánh Nguyệt là tâm phúc đắc lực bên cạnh hắn, nay bỗng nhiên hắn thay đổi chủ ý như vậy, tóm lại đã làm mọi người có suy nghĩ khác.
Hắn cũng không hề lo lắng hành động của mình sẽ kích thích Giang Ánh Nguyệt, kích thích mới tốt, con mồi phải bối rối thì mới dễ dàng bị sập bẫy, hắn muốn nhìn thử xem, Giang Ánh Nguyệt rốt cục là người hay là quỷ.
Gương mặt Giang Ánh Nguyệt trắng bệch, bước chân yếu đuối đi đến quỳ xuống dưới chân Thế Tông, dập đầu cái thật mạnh, sợ hãi nói: “Là nô tỳ thất trách, nô tỳ tạ ơn Hoàng Thượng thứ tội.”
“Ngươi đứng lên đi.” Thế Tông thờ ơ lơ đãng liếc nhìn nàng ta một cái, lạnh lùng nói, sự tán thưởng với nàng ta ngày trước đã sớm biến mất không còn một chút.
Giang Ánh Nguyệt đứng dậy, run rẩy hai chân đi về chỗ của mình đứng nghiêm trang, bộ dạng chật vật, làm gì còn được dáng vẻ đường làm quan rộng mở như ngày xưa nữa.
Nhóm Cung nhân trong điện không rõ nội tình, đều vô cùng kinh ngạc với sự thay đổi quyết định của Hoàng Thượng, kinh ngạc xong, lại càng có cái nhìn mới với sự sủng ái của Hoàng Thượng với Thái Tử Phi. Ngay cả công cứu giá mà cũng bị sự thất trách khi bảo vệ Thái Tử Phi triệt tiêu đi, Hoàng Thượng phải yêu thích Thái Tử Phi đến bao nhiêu cơ chứ?
Thế Tông cũng không biết ý nghĩ của những cung nhân trong cung, giải quyết xong việc của Giang Ánh Nguyệt liền quay lại bàn bắt đầu làm việc. Bởi vì lo lắng cho Tiểu Nha Đầu, chính vụ chưa xử lý qua đã chồng chất luôn rồi.
Một tay cầm tấu chương, một tay cầm ngự bút, Thế Tông chuẩn bị viết chú giải phê bình, thì ngoài điện truyền đến giọng thông truyền “Ngạc Kỳ mama cầu kiến”.
Ngạc Kỳ mama là tâm phúc hàng đầu của Thái Hậu, bà đã đến đây cầu kiến, chắc chắn là ở chỗ Thái Hậu có việc, Thế Tông buông ngự bút, trầm giọng nói: “Tuyên.”
“Nô tỳ khấu kiến Hoàng Thượng, Hoàng Thượng vạn an!” Ngạc kỳ mama cung kính hành lễ.
“Mama miễn lễ, Thái Hậu có việc gì sao?” Thế Tông trực tiếp hỏi.
“Hồi bẩm Hoàng Thượng, Thái Hậu có việc muốn cùng thương lượng với Hoàng Thượng, đặc biệt dặn dò nô tỳ đến mời ngài.” Ngạc Kỳ mama cung kình trả lời.
Thế tông trầm ngâm một chút, gác lại chính vụ, dứt khoát bước ra ngoài điện, vừa đi vừa nói: “Bãi giá Từ Ninh cung.”
Tất cả cung nhân trong nội điện đồng thanh hô dạ, Ngạc Kỳ mama thấy vậy, vội vàng bước nhanh theo sau, đoàn người rất nhanh đến trước Trữ Ninh Cung, Thế Tông tiến vào nội điện, vẻ mặt nghiêm túc vô cùng.
Thái Hậu vì chuyện gì mà tìm hắn, trong lòng hắn cũng đã nắm được phần nào rồi. Hắn đối với Thái Hậu là sự kính yêu chân thành, chuyện đại sự thế này, hắn không muốn giấu diếm, cũng không cần phải giấu diếm. Hắn đã muốn điều gì, thì bất kỳ người nào cũng không thể ngăn cản.
Thái Hậu thấy Hoàng Đế mang theo vẻ mặt âm trầm như nước bước vào, nhìn qua cứ như là đang bày ra thế trận chào đón quân địch, bỗng nhiên cảm thấy có chút buồn cười.
“Hoàng Thượng ngồi đi.” Thái Hậu giơ tay ngăn đón, giọng điệu mang theo ba phần ý cười, hai phần bất đắc dĩ.
“Nhi thần tham kiến Mẫu Hậu, không biết Mẫu Hậu tìm nhi thần là có việc gì ạ?” Thế Tông vâng lời ngồi bên cạnh bà, sau đó trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.
“Vì chuyện của Thái Tử Phi.” Thái Hậu cũng không vòng vo, nhanh chóng nói tiếp: “Con đối với Thái Tử Phi, cuối cùng là có ý định gì?”
Thế Tông ngẩng người bởi sự thẳng thắng của Thái Hậu, sau đó bình tĩnh nhìn vào mắt Thái Hậu, giọng điệu vững vàng, thái độ kiên quyết: “Đương nhiên là giữ bên người để Trẫm bảo hộ.”
Thái Hậu nghe lời nói của hắn xong thì rất vui vẻ. Đứa con trai này của bà tính tình từ trước tới nay không hề thay đổi chút nào, một khi đã xem trọng cái gì đó, thì bằng mọi cách cũng phải cướp về trong tay.
“Vậy Thái Tử thì sao bây giờ?”
“Chỗ Thái Tử Trẫm sẽ xử lý, Mẫu Hậu không cần lo lắng.” Thế Tông lơ đãng trả lời, dứt lời, cầm chén trà lên, vô cùng nhàn nhã uống vào một ngụm.
“Thái Tử là Thái Tử, con làm vậy chính là tát vào mặt hắn, bảo hắn sau này làm sao kế thừa đế vị được đây? Còn nữa, con cũng đừng quên, Tiểu Nha Đầu và Âu Dương thừa tướng là người Hán, người Hán rất xem trọng luân lý tam cương ngũ thường, có thể chấp nhận được sự sắp xếp của con không, Thừa tướng là người bao che khuyết điểm, nếu con chọc hắn nóng nảy, không chừng hắn thà để cá chết lưới rách cũng không giao Tiểu Nha Đầu cho con đâu. Tiểu Nha Đầu cũng là người có chủ kiến, con có chắc là nàng sẽ theo ý của con? Đừng làm quá lên rồi cuối cùng lại mất nhiều hơn được đấy!”
Thái Hậu hít vào một hơi, đem tất cả những khả năng có thể xảy ra từng cái từng cái phân tích cho hắn. Nghiệt duyên của hai người so với cơ nghiệp trăm năm của Đại Kim, hiển nhiên là cơ nghiệp của Đại Kim quan trọng hơn, Thái Hậu chẳng những không hề có ý ngăn cản, ngược lại còn vô cùng cảm tạ sự xuất hiện đúng lúc của Tiểu Nha Đầu. Mặc dù bà không ngăn cản, nhưng cũng không thể để con trai tùy ý làm bậy, khiến cho mọi việc không thể khống chế được. Với sự ngang ngược của con mình, bà làm mẹ nên hiểu rất rõ.
Thế Tông lạnh nhạt cười, nói với giọng điệu thâm trầm: “Trẫm hiểu những lo lắng của Mẫu Hậu, Trẫm sẽ không làm xằng bậy. Thái Tử chưa hẳn sẽ là người kế thừa đế vị, Mẫu Hậu lo nghĩ nhiều rồi.”
Trước kia mới là “chưa hẳn có thể”, còn bây giờ là “chắc chắn không thể”, Thế Tông âm thầm bổ sung trong lòng. Hắn sẽ không thể để một người con có oán hận với mình kế thừa đế vị, hơn nữa đứa con này lại là kẻ mê muội vô năng, vốn không phải là người được chọn làm Thái Tử mà hắn hướng đến.
Thái Hậu khiếp sợ nhìn về phía Thế Tông, nhanh chóng phân tích hàm ý trong lời nói của hắn.
Không lẽ Thái Tử hiện giờ không phải là người thừa kế mà hắn chọn? Vậy Thái Tử hiện giờ chỉ là cái bia ngắm hay sao? Khiến cho huynh đệ tranh giành gay gắt với nhau, người cuối cùng mới thật sự là người được chọn? Con trai của bà thật sự điên cuồng quá rồi! Ngay cả con ruột mà cũng đem ra mưu tính! Xem ra giết chóc và máu tanh đã khắc vào xương thịt của hắn rồi. Như vậy, có Tiểu Nha Đầu ở bên cạnh hắn ngược lại lại là chuyện tốt, ít nhất, đối với Tiểu Nha Đầu, hắn còn là một con người bình thường.
Thái Hậu thở dài trong lòng, có chút hốt hoảng nhìn về phía Thế Tông.
Thế Tông thấy vẻ mặt Thái Hậu đột nhiên thay đổi, đã biết được vị mẫu thân thông minh tháo vát của mình hiểu được dụng ý của việc sắc lập Thái Tử, không khỏi cười nhẹ một tiếng, tiếp tục nói: “Trẫm sẽ không ép buộc Tiểu Nha Đầu, tình cảm phải có sự tự nguyện từ hai phía mới tốt, Trẫm có thể kiên nhẫn chờ đợi. Chỉ cần Tiểu Nha Đầu nguyện ý, chỗ Thừa Tướng tự nhiên sẽ không thành vấn đề. Mẫu Hậu không cần khuyên can nhi thần, ý nhi thần đã quyết, ai cũng không thể ngăn cản.”
Thái Hậu nghe vậy thì nhẹ nhàng thở ra, nghĩ thầm quả nhiên tình cảm với Tiểu Nha Đầu đã sâu đậm rồi, đã có thể chấp nhận nén lòng mà chờ đợi. Phải biết là, một khi hắn coi trọng ai, mặc kệ người đó có nguyện ý hay không, bình thường cứ là đoạt trước rồi tính sau, Nhu Phi trong hậu cung cũng do hắn cướp về không phải sao.
Như vậy thì tốt, bà cũng chỉ lo nhất vấn đề này mà thôi, chỉ sợ làm ra trường hợp không khống chế được, lại không biết phải giải quyết thế nào, con trai bà biết chừng mực là tốt rồi.
Thái Hậu thở dài, chậm rãi nói: “Ai gia biết là không ngăn cản được con, hôm nay Ai gia gọi con đến, chỉ là muốn nhắc nhở con, làm gì cũng đừng để xúc động quá mức mà thôi.”
Thế Tông nghe vậy thì giật mình, không ngờ Thái Hậu lại thỏa hiệp nhanh như vậy, nên làm hắn ngẩng ra không biết phải đáp lời thế nào, một lúc lâu sau mới ngập ngừng nói: “Nhi thần tạ Mẫu Hậu thấu hiểu. Nhi thần cũng không còn cách nào khác, đợi đến lúc nhi thần phát hiện ra, thì đã không thể thu tay đối với Tiểu Nha Đầu được rồi.”
Thái Hậu nghe vậy thì giật mình, nhắm mắt lại, một lúc sau mới uể oải khoát tay: “Haiiiii, tất cả đều là ý trời, con về đi.”
Thế Tông xoa cằm, yên lặng bước ra khỏi đại điện.
Đợi khi Thế Tông đã đi xa, Thái Hậu tựa lưng vào ghế, ngửa đầu nhìn chăm chú trần điện vẽ đầy thần phật, Gia Tát nói Bất Phá mệnh phạm Tham Lang, Tham Lang hóa khí vi hoa đào, kết thành hoa đào sát, có phải là, cơ nghiệp trăm năm của Đại Kim ta dao động là do một nữ tử gây ra hay không? Có phải là một nữ tử gần gũi bên cạnh Bất Phá?
Thái Hậu giật mình, ngồi thẳng người lại, lên tiếng gọi người lấy danh sách ghi tên hậu cung, cẩn thận giở ra xem. Xem ra, bà phải tăng cường sự kiểm soát đối với hậu cung hơn rồi, ai muốn mê hoặc chủ thượng, trước hết bước qua được cửa của bà đi đã.
Trong lúc Thế Tông bàn việc cùng Thái Hậu ở Từ Ninh cung, thì tin tức Giang Ánh Nguyệt thất trách khi bảo vệ chủ, bị bác bỏ tấn phong nữ quan nhất phẩm đã nhanh chóng truyền đi khắp hoàng cung.
Tiểu Vũ nghe được tin đồn, vội vàng đem tin tức báo lại cho Thái Tử Phi: “Tiểu thư, Giang nữ quan này, nếu không phải do sự sơ sót của nàng ta, không chịu ở bên cạnh ngài, ngài cũng sẽ không bị bệnh đến không dậy nổi như vậy. Muốn làm nữ quan nhất phẩm, nàng ta vẫn còn chưa xứng lắm đâu.”
Tần mama cũng gật đầu tỏ vẻ vô cùng đồng ý.
Giang Ánh Nguyệt đã sắp bước được lên thuyền rồi, lại bị nàng nhẹ nhàng nói vài câu thế mà lại bị ném đi. Âu Dương Tuệ Như vừa tỉnh dậy đã nghe được tin này, tinh thần lập tức khôi phục được ba phần, không khỏi cười nhẹ một cái.
Tiểu Vũ là người không biết giấu chuyện trong lòng, thấy chủ tử tinh thần tốt lên, vẻ mặt nàng ấy do dự một chút, bộ dạng như muốn nói lại thôi.
Tần mama trừng nàng ấy mấy lần, hàm ý cảnh cáo.
Âu Dương Tuệ Như che miệng cười, xua tay nói: “Tiểu Vũ, còn muốn nói gì nữa thì nói đi.” Xem vẻ mặt của nàng ấy chắc chắn không phải là tin tức tốt lành gì rồi, nhưng mà cũng chả sao, bây giờ nàng đã không còn sợ cái gì nữa.
Chủ tử đã nói vậy, nên Tiểu Vũ cũng chỉ ngập ngừng một chút rồi nhanh chóng nói ra: “Hồi bẩm tiểu thư, nữ nhân quỳ gối trước điện đã được Thái Tử đưa về rồi, nghe nói bởi vì nàng ta hiến kế mời pháp sư đến trừ tà cho tiểu thư, nên Thái Hậu mới mời Đại vu sư Gia Tát tới, vì vậy Hoàng Thượng đã tha cho nàng ta một mạng, còn đồng ý để Thái Tử cho nàng ta một danh phận nữa.”
“Ồ, vậy sao.” Âu Dương Tuệ Như chỉ hơi chớp mắt, lơ đãng trả lời.
Thì ra mời Vu sư đến là ý của nàng ta, vì muốn thăng vị, quả thật là nàng ta cũng vất vả quá rồi. Không ngại, muốn danh phận thì cũng không ảnh hưởng gì. Nhưng mà, muốn cái gì cũng được, chỉ là không được vị trí Trắc phi mà thôi, Trắc Phi sẽ có cơ hội tiếp xúc với cung vụ, nàng nhất định không thể lơ là.
Nghĩ xong, Âu Dương Tuệ Như âm thầm gật đầu, xem ra, đã đến lúc gặp Âu Dương Thừa tướng một chút rồi.
Trãi qua lần ám sát này, lại bệnh nặng một hồi nữa, nàng đã thấy rõ được hoàn cảnh tứ cố vô thân của bản thân mình, sau lưng có một người cha quyền khuynh triêu dã (có tầm ảnh hưởng lớn đến dân chúng và triều đình), đương nhiên phải nương nhờ vào một chút. Nàng đã chán ngấy cảnh lá phải lá trái (giả vờ) với Thái Tử, cũng đã không muốn….giữ thể diện cho hắn nữa, với lại, đối phó với tiểu bạch kiểm, để cho Âu Dương thừa tướng ra tay sẽ thuận lợi hơn.