Bởi vì săn bắn ở Tây Sơn, cả Âu Dương Tuệ Như lẫn Giang Ánh Nguyệt chưa từng được thảnh thơi, lúc nào cũng gấp gấp rút rút chuẩn bị.
Âu Dương Tuệ Như mỗi ngày vẫn như trước đều chăm chỉ luyện tập bắn cung, chỉ cần Thế Tông có thời gian thì sẽ tự mình đến hướng dẫn chỉ đạo một lúc, quan hệ hai người càng ngày càng thân thiết, sau một thời gian ở chung, cũng chẳng khác gì cha và con gái trong những gia đình dân chúng thường dân. Ngẫu nhiên Thái tử cũng nghe nói Âu Dương Tuệ Như được Thế Tông tự mình đích thân dạy nàng học bắn cung, nhất thời tò mò, chạy tới bãi săn nhìn thử, liền thấy Thế Tông đối với Âu Dương Tuệ Như rất bao dung và sủng nịch, cũng thầm kinh hãi.
Cho dù hắn thân là con ruột của Thế Tông, hơn nữa còn là thái tử cao quý, thế mà khi Thế Tông đối mặt với hắn, cũng chưa bao giờ ôn hoà như vậy. Thái Tử Phi này của hắn, bản lĩnh cũng không tệ nha!
Thái tử đối với giá trị của Âu Dương Tuệ Như lại coi trọng thêm vài phần, trước mặt những người khác, công phu biểu diễn bề ngoài hòa thuận của vợ chồng càng thêm đúng lúc đúng chỗ.
Cùng lúc đó, Giang Ánh Nguyệt và Lưu Văn Thanh dựa vào hơi thái tử, ở trong cung cũng bí mật gặp nhau hai lần, kế hoạch đều đã sắp xếp xong xuôi, chỉ còn chờ cuộc săn bắt đầu.
Ngày hôm đó, vào dịp cuối thu mát mẻ, mặt trời chan hòa, thỉnh thoảng có cơn gió nhẹ lướt qua, mang đến một chút se se cùng với mùi thơm hoa cỏ ngào ngạt, thời tiết như vậy, vô cùng thích hợp cho việc dạo chơi săn thú.
Thế Tông thấy khó có khi thời tiết tốt đẹp đến thế, tay vừa phất, tuyên bố cuộc săn bắt đầu. Dưới sự dẫn dắt của Thế Tông, một vài vị đại thần và hoàng thân quốc thích được chỉ đích danh đi theo hầu hạ từ từ đến Tây Sơn mở màn trước.
Trong bãi săn Tây Sơn, đội cấm vệ quân đã đến trước một bước để sớm chuẩn bị mọi thứ, đoàn người đến rồi thì tự đến lều trại, thoáng nghỉ ngơi một lát, rồi cùng nhau tập hợp tại giữa gò đất nho lên ở bãi săn.
Theo như lệ thường, chỉ sau khi hoàng đế Thế Tông bắn mũi tên thứ nhất, mới xem như cuộc săn chính thức bắt đầu, mọi người đang đợi hoàng đế Thế Tông bắn mũi tên đầu tiên.
Âu Dương Tuệ Như mặc một bộ trang phục đi săn đỏ rực, tóc cao cột thành đuôi ngựa, lưng đeo cung tên, đứng thẳng giữa nhóm nữ quyến, tư thế lộ vẻ oai hùng hiên ngang, tinh thần phấn chấn mạnh mẽ.
Âu Dương Tuệ Như giương mắt, nhiều lần nhìn về hướng Thế Tông đang trước rèm cửa lều trại, bởi nàng rất rất mong đợi màn biểu diễn mở đầu của Thế Tông.
Mấy ngày trước Thế Tông đã biểu diễn một màn ‘song tiến liên châu’ kia Âu Dương Tuệ Như vẫn còn nhớ rõ ràng, tài bắn cung vô cùng kì diệu như vậy, không phải là hiệu ứng do đóng phim, mà là người thật việc thật trình diễn trước mặt nàng, bảo nàng làm sao có thể không rung động? Sau hai mũi tên đó, nháy mắt hình tượng Thế Tông ở trong cảm nhận của Âu Dương Tuệ Như từ vật hi sinh bay lên đến cảnh giới ‘thần tiên’ rồi.
Chỉ có điều lúc Âu Dương Tuệ Như thoáng nhìn thấy Giang Ánh Nguyệt đứng gần lều trại của Thế Tông, chớp mắt hưng trí bừng bừng trên mặt bị tiêu giảm mất, con mắt chợt lóe, hạ quyết tâm trong lòng: đối với kẻ mưu nghịch muốn đem vị thần hạ bệ xuống rồi thế chỗ này, nàng quyết không dung túng!
Thầm hạ quyết tâm nhất định lần này phải làm đảo loạn âm mưu của Giang Ánh Nguyệt, khiến cho nàng ta dù mãi xe cát chỉ là công dã tràng, đột nhiên Âu Dương Tuệ Như giật mình, có đôi mắt ai đó đang nóng bỏng chăm chú nhìn nàng, có vẻ đã một khoảng thời gian không ngắn.
Âu Dương Tuệ Như nhìn lại đối phương, chỉ thấy đó là một nam nhân khoảng năm mươi tuổi, mặc trang phục quan văn, tuy có chòm râu nhưng tướng mạo nho nhã hơn nữa đôi mắt sáng quắc nhìn nàng, biểu cảm dường như rất kích động.
Trong mắt đối phương tràn đầy yêu thương và nhung nhớ không chút che giấu, mà có thể đứng ở hàng đầu quan văn, được chúng thần tâng bốc ca ngợi, vừa thấy chính là biết thân phận cao hơn người khác. Âu Dương Tuệ Như chớp chớp mắt, dùng đầu gối nghĩ cũng hiểu, người này nhất định là phụ thân của Âu Dương Tuệ Như —— Âu Dương Tĩnh Vũ.
Trong kịch bản ghi rằng: Âu Dương Tĩnh Vũ là người cha vô cùng bao dung che chở cho con, cực kỳ cưng chiều con gái, chỉ vì ông ta bảo hộ Âu Dương Tuệ Như quá tốt, tính tình Âu Dương Tuệ Như mới có thể lỗ mãng lại ngây thơ đến như vậy.
Nghĩ đến đây, gần như là phản xạ có điều kiện, Âu Dương Tuệ Như lập tức làm cho bản thân mình nhập vai vào nhân vật con gái ngoan, xa xa vẫy cả hai tay với Âu Dương Tĩnh Vũ, trên mặt tươi cười xán lạn, dùng khẩu hình kêu một tiếng ‘Cha’ .
Đừng có mà khinh bỉ Âu Dương Tuệ Như nàng nhận người cha một cách lẹ như vậy, người ta chính là chỗ cuối cùng để nàng dựa vào ở cái thế giới lạ lẫm này. Cho dù Thái Hậu và Thế Tông yêu thích có nàng đến đâu, đợi nàng tìm được cơ hội rời khỏi thái tử rồi, thì cũn chỉ còn mỗi Âu Dương Tĩnh Vũ sẽ không hề gì mà vẫn đón nhận nàng, bảo vệ che chở nàng. Vì mạng sống, đừng nói là cha, bảo nàng kêu người ta một tiếng ông ơi, nàng cũng tình nguyện.
Nhìn thấy con gái vẫn cứ hành động thẳng thắn như trước đây, nghiêm túc cứng nhắc trên mặt Âu Dương Tĩnh Vũ cũng bất giác lộ ra chút tươi cười, thậm chí dưới chân còn vô tình bước tới hai bước về phía Âu Dương Tuệ Như, đến khi phản ứng lại mới khó khăn dừng lại, rồi như có như không gật đầu một cái với nàng.
Âu Dương Tuệ Như nhìn thấy đối phương biểu lộ chân tình, lại cười ngọt ngào, nháy mắt nụ cười tươi như chữa khỏi sự rối rắm khúc mắc trong lòng bao lâu nay vì sự ra đi của người con gái chân chính của Âu Dương thừa tướng.
Thế Tông xốc màn trướng lên, lướt mắt liền thấy Thái Tử Phi đứng giữa các nữ quyến, không ngừng vung vẫy hai tay, còn cười tươi rói xán lạn. Vầng sáng phảng như bao bọc lấy nàng, cho dù có lẫn vào giữa bên trong đám người, bóng dáng rạng rỡ kia vẫn khiến cho người ta chỉ cần liếc mắt là có thể nhìn thấy.
Nhìn theo hướng Thái tử phi vẫy vẫy tay, rồi lại nhìn thấy vẻ mặt kích động của Âu Dương Tĩnh Vũ, Thế Tông giật mình: hóa ra là cha với con gái gặp lại. Tình cảm của Thái tử phi và Thừa tướng thật là sâu sắc!
Trong lòng hơi cảm khái, Thế Tông mỉm cười, bước chân nhanh hơn đi về phía đám người.
Nhìn thấy hoàng đế đã đến, ngoại trừ Thái Hậu vẫn giữ tư thế đứng, mọi người đồng loạt quỳ gối, miệng hô vạn tuế.
Đám người lại tự động tránh ra tạo thành lối đi cho Thế Tông, Thế Tông trực tiếp đi đến hàng đầu tiên, rồi đứng lại bên cạnh Thái Hậu, phất tay hắng giọng nói: “Bình thân.”
Mọi người cùng kêu tạ ơn, đứng lên đưa mắt mong chờ nhìn về phía Thế Tông, chờ Thế Tông bắn mũi tên đầu tiên của hôm nay.
Thái Hậu nhìn về phía Thế Tông, mỉm cười mở miệng, “Thời gian đã đến, Hoàng Thượng mau bắt đầu đi.”
Thế Tông gật đầu, tiếp nhận cây cung to lớn màu vàng óng từ người hầu đứng phía sau. Cây cung này, so với cây cung sừng trâu mà Thế Tông sử dụng hôm ở bãi săn thì lại càng lớn hơn, trọng lượng lại nặng hơn. Vừa cầm lấy cây cung, nháy mắt cơ bắp trên cánh tay Thế Tông nổi lên cuồn cuộn, có thể xuyên thấu qua chất liệu vải mỏng manh mà nhìn thấy đường cong tuyệt đẹp như ẩn ẩn hiện hiện, nhìn rất bắt mắt.
Cây cung này ít nhất cũng phải cân! Âu Dương Tuệ Như nhìn chằm chằm cánh tay trái đầy cơ bắp đang nổi rõ của Thế Tông, kinh ngạc không thể thốt nên lời.
Sau khi Thế Tông nhận lấy cây cung, người hầu phía sau lại nâng lên một mũi tên màu vàng kim. Mũi tên này rõ ràng là vì cây cung mà cố ý tạo ra , so với mũi tên bình thường khác thì rất nặng, đầu mũi tên sắc nhọn, hàn quang tỏa ra.
Thấy Thế Tông đã chuẩn bị xong hết, bốn người thị vệ khác lại nâng một cái lồng sắt ra, trong lồng sắt đang nhốt một con hươu đực khỏe mạnh. Con hươu được nuôi dưỡng rất tốt, bắp chân to khỏe, lông lá mượt mà, không ngừng đá đạp lung tung ở trong lồng, xem ra tinh thần rất tốt. Tuy nó rất hung mãnh, nhưng vẫn bị bốn vị thị vệ khoẻ mạnh toàn lực áp chế, có đôi lúc nó gần như sắp sửa đá sập lồng sắt, định chạy thoát ra ngoài tự nhiên.
Nhìn thấy con hươu này, Âu Dương Tuệ Như đối màn biểu diễn mở đầu của Thế Tông càng vô cùng chờ mong. “Lạch cạch, lạch cạch”, đây mới là con hươu hàng thật! khỏe mạnh tràn đầy sức lực, vừa nhìn là biết tốc độ nhanh nhẹn tấn công mãnh liệt, có chỗ nào giống các vị hoàng đế khác chọn việc bắn cung mở đầu mùa săn bắn như vậy đâu, người khác cùng lắm thì bắt đại con nai con yếu ớt mà quá lắm thì túm con hươu cái cho đủ số mà thôi, đây là muốn biểu diễn võ công bản mình. Cao thủ chân chính, khinh thường việc làm bộ làm tịch!
Sớm đã bị tài bắn cung cao siêu của Thế Tông thuyết phục, Âu Dương Tuệ Như không hề phát hiện, nàng đối với Thế Tông rất rất ngưỡng mộ, việc này nếu mà so với hiện đại thì cũng chẳng khác các fan cuồng nhiệt là mấy.
Tay Thế Tông cầm cung buông xuống, mũi tên đã vun vút bay vèo ra khỏi dây, gật đầu đầu với các thị vệ canh giữ lồng sắt. Các thị vệ hiểu ý, mở cửa lồng sắt ra, thả cho con hươu chạy trốn.
Con hươu chạy nhanh như chớp, nhanh chóng chạy về phía rừng rậm xa xa, chẳng mấy chốc đã chạy đi một khoảng rất xa.
Hai mắt Thế Tông sắc bén như chim ưng chăm chú nhìn bóng dáng con hươu đang chạy trên đường, tay cầm cung vẫn buông lỏng như trước, không có ý định bắn chết nó ngay, mặc cho nó dần dần sắp sửa tiến sâu vào vùng cây cối rậm rạp.
Âu Dương Tuệ Như ngừng thở, hai mắt mở to, trong lòng khẩn trương và chờ mong thăng tới điểm cao nhất, làm cho ngực nàng thấy khó chịu. Cao thủ quả nhiên là có phong cách riêng a! Không đến thời khắc cuối cùng tuyệt đối không ra tay!
Còn không để Âu Dương Tuệ Như cảm thán xong, con hươu đã sắp chạy tới bìa rừng, còn mấy bước sẽ lẫn vào lùm cây cối, thoát vào thiên nhiên.
Cuối cùng Thế Tông cũng bắt đầu động đậy, tay cầm cung lại giơ lên, kéo dây, nhắm, bắn tên, bốn động tác liền mạch lưu loát, đợi Thế Tông buông dây cung, con hươu phía xa xa đã ngã xuống đất cái ầm, bốn vó quẫy lung tung vài cái rồi không còn núng nhích nữa, trên cổ rõ ràng đang cắm một mũi tên màu vàng kim, óng ánh dưới ánh mặt trời.
“Tài bắn cung quá tuyệt!”
Trong khu vực săn bắn một vùng yên tĩnh, sau một lúc lâu, các võ tướng mới phản ứng lại trước tiên, vỗ tay trầm trồ khen ngợi, lúc này mọi người mới hoàn hồn, vội vàng lớn tiếng phụ họa. Tuy rằng Thế Tông năm nào cũng đều biểu diễn một màn như vậy, nhưng mà, cho dù xem đi xem lại mấy lần, vẫn bị tài bắn cung vô cùng kì diệu của Thế Tông làm cho rung động
Âu Dương Tuệ Như cũng vỗ tay không ngừng, mãi đến khi hai tay hồng hồng, trên mặt hưng phấn, trong lòng lại càng thêm buồn bực: đế vương anh minh thần võ như vậy, tại sao lại trở thành vật hi sinh cho Giang Ánh Nguyệt chứ? Đại thần kịch bản cũng thiệt là bất công, hoàn toàn không ăn khớp phù hợp gì cả! Nếu chị đã đến đây, liền quyết không để cho Giang Ánh Nguyệt phá hỏng một minh quân như vậy!
Thế Tông thu hồi cung tên, đối với việc mọi người đang tâng bốc thì nhắm mắt làm lơ, trên khuôn mặt như đao gọt rìu đục vẫn là biểu cảm thản nhiên. Đợi tiếng mọi người khen ngợi trầm trồ dần dần lắng xuống, Thế Tông mới nâng tay cao giọng tuyên bố: “Tây Sơn săn bắn bắt đầu, không cần phải kiêng kị thân phận hay địa vị, có bản lĩnh, cứ việc thi triển ra cho trẫm xem. Mọi người đi thôi.”
Dứt lời, Thế Tông nhìn các hoàng tử bên cạnh.
Thái tử hiểu ý, bỏ lại một câu “Nhi thần đi trước” rồi cưỡi ngựa chạy vào hướng rừng rậm cách đó không xa, các hầu cận phía sau Thái tử cũng chạy theo, tạo thành một vùng bụi bặm.
Thấy thái tử nóng lòng biểu hiện, Thành vương cũng không cam chịu bị tụt lại phía sau, giục ngựa hăm hở tiến lên, đuổi sát Thái tử, ý đồ ganh đua cao thấp cùng với Thái tử vô cùng rõ ràng.
Đã có hai vị hoàng tộc đi đầu, mọi người đều bắt đầu hành động, đám người tụ tập không bao lâu liền phân tản đi hơn một nửa, chỉ để lại Thế Tông cùng với một ít quan văn không có hứng thú với việc săn bắn, đương nhiên, phần lớn các nữ quyến cũng chỉ đứng đó nhưng chưa có hành động. gì
“Muội muội, không nghĩ tới ngươi cũng đến đây, còn trang bị chỉnh tề như vậy, thật sự là làm cho người ta bất ngờ. Chỉ là, săn thú không phải chuyện đùa, nếu không thể cưỡi ngựa, tốt nhất cứ ở trong lều trại đi, phải lấy an toàn làm trọng.” Thành vương phi cũng một thân trang phục đi săn với tư thế oai hùng tinh thần phấn chấn hằng hái, đi đến bên cạnh Âu Dương Tuệ Như, ra vẻ quan tâm, kì thực mở miệng châm chọc.
Vệ vương phi đi theo phía sau Thành vương phi không ngừng gật đầu phụ họa, tỏ vẻ đồng ý với lời của nàng ta.
Âu Dương Tuệ Như đang tính thừa dịp ít người sẽ lẻn đi theo sát Thế Tông lại bị hai người này cản mất đường đi, cảm thấy thấy bực bội, đôi mi thanh tú nhíu lại, trên mặt cũng lộ ra vẻ không hài lòng. Ít khi thấy cả hai người đó không lục đục với nhau, đôi mắt xoay xoay chuyển chuyển vài vòng, Âu Dương Tuệ Như ngẩng đầu nhìn trời, bỗng nhiên giơ lên cung tên, bắn lên trời một mũi tên.
Mũi tên bắn ra không bao lâu sau liền nghe thấy một tiếng ‘bịch’, chim ngói rơi trên mặt đất, trên mình cắm một mũi tên đang hấp hối, vẫn đang cố giãy dụa.
Chị đây không rảnh quan tâm các ngươi, ra tay trực tiếp thành thật như vậy còn không hiểu sao? Thức thời thì mau tránh đi chỗ khác!
Âu Dương Tuệ Như nâng chiếc cằm nho nhỏ tinh xảo lên, đuôi lông mày hơi nhích lên, trong mắt tràn đầy chói sáng nhìn Thành vương phi, giống như con báo nhỏ bị xâm phạm lãnh địa, lộ ra móng vuốt sắc bén của mình, biểu tình kia, mười phần kiêu ngạo, làm cho dung mạo Âu Dương Tuệ Như vốn đang đường đường phấn chấn càng thêm diễm lệ, khiến cho những người nhìn thấy không thể dời tầm mắt khỏi người nàng một ly một tý.
Vốn dị năng lực học tập của Âu Dương Tuệ Như siêu tốt, lại luyện tập khắc khổ lâu như vậy, ngay cả nằm mơ cũng còn thấy kéo cung bắn tên, gây ra tai họa cho vô số con thỏ, bồ câu, đến nỗi vừa nhìn thấy con gì đó mà trên đất đang chạy, trên trời đang bay, liền có phản xạ kéo cung bắn chết, tài bắn cung của nàng cuối cùng vẫn có chút kết quả, tuy rằng cũng hơi thiếu chút sức lực, không thể bắn chết con mồi to khỏe, nhưng bắn cho mấy con vật nho nhỏ như phần lớn chim chóc này thì thật không phải nói đùa .
Âu Dương Tuệ Như bộc lộ chiêu ấy, làm cho Thành vương phi và Vệ vương phi vốn đang đắc ý cũng nghẹn họng nhìn trân trối, giật mình ngây ngất tại chỗ. Âu Dương Tuệ Như không phải nữ Hán sao? Tại sao lại có thể bắn cung tốt như vậy? Còn màn biểu diễn lúc nãy là thế nào?
“Giỏi! Quả nhiên là thầy giỏi trò hay!” Thái Hậu cười thật vui vẻ, vỗ tay trầm trồ khen ngợi, Thế Tông đi theo bên cạnh cũng cùng vẻ mặt sung sướng y chang thế, thong thả đi về phía các nàng, hiển nhiên là sớm đem màn biểu diễn vừa rồi thu hết vào mắt.