Đã nhiều ngày Võ Sở Vũ thập phần không vui, bởi vì Tư Nhâm Dã bị người khác "đoạt" đi mất.
Mấy ngày trước, trong nhà có một người tới, là biểu muội của Tư Nhâm Dã, từ lúc Võ Sở Vũ nhìn thấy nàng lần đầu tiên, nàng đã dán lấy Tư Nhâm Dã, luôn miệng kêu "Dã nhân ca ca", "Dã nhân ca ca".
- Hinh nhi, ông nội và bà nội có khỏe không? - Võ Sở Vũ và Nhâm Hinh gặp mặt lần đầu là ở trên bàn cơm, Nhâm Hảo Nhi vội vàng chia thức ăn cho Nhâm Hinh, nhất thời quên giới thiệu.
Nhâm Hinh là cháu gái ruột của Nhâm Hảo Nhi, nhà mẹ đẻ của Nhâm Hảo Nhi cũng là địa chủ, xem như môn đăng hộ đối với Tư Lương, chỉ không thuộc cùng một thôn trấn, đi lại không nhiều lắm, chỉ ở ngày lễ tết mới có thể về một chút, ngày thường đều dựa vào bọn tiểu bối đi lại để ân cần thăm hỏi.
- Đều rất khỏe. Bác để Dã nhân ca ca đi chơi đi, cháu bắt được một con dế mèn, muốn cho Dã nhân ca ca xem - Nhâm Hinh ăn đồ ăn Nhâm Hảo Nhi gắp cho, cười vô cùng ngọt ngào, Võ Sở Vũ đột nhiên nhớ lại lần đầu tiên mình đến Tư gia.
- Cháu muốn hỏi Dã nhân ca ca của cháu sao, nó cũng sắp làm cha, có thể không đi được. Cháu ở lại đây thêm vài ngày nữa, chờ đứa bé sinh ra đã rồi cùng trở về, để đứa bé trông thấy các cữu cữu (các bác bá họ ngoại) – Lúc này Nhâm Hảo Nhi mới nhớ tới Võ Sở Vũ, thấy cô ăn uống được cũng thấy yên lòng.
- Thật sao? - Nhâm Hinh thực hưng phấn, lại quay đầu nói với Tư Nhâm Dã – Dã nhân ca ca, ca ca thành thân lúc nào mà không thấy bảo chúng ta! Ngay cả con cũng đã có, ông nội và bà nội sẽ không tha cho ca ca.
Tư Nhâm Dã xoa đầu Nhâm Hinh cười cười, gắp cho nàng một miếng thịt, bộ dạng rất sủng nịch:
- Còn chưa thành thân đâu, à đây là Sở Sở, trong bụng cô ấy chính là cháu của muội.
Nhâm Hinh nghe rồi cười ngọt ngào với Võ Sở Vũ chào một câu:
- Chào Sở Sở tỷ tỷ - Kêu xong lại quay đầu nghiêm trang nói với Tư Nhâm Dã – Dã nhân ca ca, ca ca không thể như vậy, Sở Sở tỷ tỷ đã có con của ca ca, ca ca không thành thân sao được? – Thế nhưng Võ Sở Vũ lại bị lời của Nhâm Hinh nhắm trúng tim đen mà đỏ mặt.
- Không sao, mọi người đều biết, không quá khác biệt - Tư Nhâm Dã nói xong cũng gắp cho Võ Sở Vũ một đũa cải thìa.
Ăn cơm xong, Tư Nhâm Dã và Nhâm Hinh liền không thấy thân ảnh, cũng không biết đi chơi chỗ nào, để lại Võ Hàm Vũ bực tức mà nói với Võ Sở Vũ:
- Tam tỷ, tỷ còn nói tỷ không thích hắn? – Bộ dạng tiểu nữ nhân này của Võ Sở Vũ, Võ Hàm Vũ đã nhìn thấy khi nào chứ? Trước mặt sư huynh, Võ Sở Vũ cũng luôn nhu thuận vô cùng, còn chưa từng phát chút tính khí với chính mình bao giờ.
- Còn lâu, ta chỉ muốn nói, ta khổ khổ sở sở mang thai, 'hắn' trái lại cùng người khác đi ra ngoài chơi vui vẻ như vậy - Võ Sở Vũ nói xong đúng lý hợp tình, rất có tư thế nếu Tư Nhâm Dã ở trước mặt liền quở trách một phen.
- Vậy chính là tỷ muốn hắn ở cùng tỷ mà thôi. Trước kia sao không thấy tỷ dính người như thế? - Võ Hàm Vũ nói đến đây thì hưng trí, quyết định phải trêu chọc một phen tam tỷ nhà mình. Tuy rằng nàng cũng không hài lòng với Tư Nhâm Dã, nhưng chuyện hắn đối xử rất tốt với tam tỷ cũng là chuyện rõ như ban ngày, quan trọng là tam tỷ thích thôi.
- 'Hắn' là cha đứa bé, 'hắn' không ở cạnh hầu hạ thì ai hầu hạ chứ - Võ Sở Vũ nghe ra trêu trọc trong giọng Võ Hàm Vũ thì hơi hơi đỏ mặt.
- Không phải hắn vẫn làm thế sao - Võ Hàm Vũ hiếm khi nói giúp Tư Nhâm Dã, đáng tiếc Tư Nhâm Dã không nghe thấy.
- Làm thế là thế nào? 'Hắn' gắp cho người khác thịt, gắp cho ta lại là cải thìa, còn là rau đã rất héo - Võ Sở Vũ thẳng lưng, nói với Võ Hàm Vũ như mình đang bị ủy khuất.
- Bây giờ không phải tỷ không ăn được đồ chứa nhiều dầu sao.
- Vậy muội ăn được mà, sao 'hắn' không gắp cho muội chứ.
- Hắn không đuổi muội ra ngoài đã là để mặt tỷ lắm rồi - Võ Hàm Vũ rất tự mình hiểu lấy, nếu không phải Tư Lương và Nhâm Hảo Nhi còn lấy lễ đối đãi thì chỉ sợ chính mình đã sớm không còn mặt mũi tiếp tục ở lại chờ đợi.
Võ Sở Vũ bây giờ bụng đã muốn rõ mười phần, Tư Nhâm Dã nhìn thấy bụng cô, nếu không phải biết số tháng chưa đủ thì sẽ cảm thấy Võ Sở Vũ bất kì lúc nào cũng có thể sinh ra em bé. Cho nên nếu Võ Sở Vũ cần gọi Tư Nhâm Dã trở về cũng rất dễ dàng, đã nhiều ngày cô đã nói không biết bao nhiêu từ 'đau bụng', Võ Hàm Vũ nhìn mà cũng thấy thương cho Tư Nhâm Dã.
Tư Nhâm Dã gọi mấy đại phu đều không nhìn ra chuyện gì, Nhâm Hảo Nhi nhìn cũng không thấy có gì không ổn, chỉ đành kêu Võ Sở Vũ cẩn thận chút.
- Có phải cô ăn trộm cái gì gây động thai khí không? - Tư Nhâm Dã thế nào cũng không nghĩ thông Võ Sở Vũ rốt cuộc bị làm sao.
- Ở đâu có đồ gì mà bảo tôi trộm? Tôi động thai khí đích thị là do bị cô làm tức giận - Võ Sở Vũ hiện tại liền giận muốn đánh người.
- Cô muốn trút giận liền đánh tôi vài cái, đừng chọc tức bản thân làm động thai khí - Tư Nhâm Dã đã nhanh chóng quen thuộc với các loại chuyện quái lạ của Võ Sở Vũ, cũng không hỏi cô tức cái gì.
- Đánh cô chưa hết giận - Võ Sở Vũ cắn răng quắc mắt một bộ tức giận, nhưng trong lòng sớm đã hết giận.
- Vậy cô muốn thế nào? - Tư Nhâm Dã cảm giác mình càng ngày càng khó đoán biết tâm tư Võ Sở Vũ. Võ Sở Vũ hình như đang suy nghĩ gì đó. May mà Võ Hàm Vũ đã đi vắng, nếu để nàng thấy vẻ khó chịu này của Võ Sở Vũ thì thế nào cũng phải ngạc nhiên đến chết.
- Lần này tôi trút giận xuống nói không chừng lại muốn vì thứ khác mà tức giận, còn không bằng không hết giận.
- Như vậy sao được, cô còn tức giận không dứt sao?
- Vậy cô ngốc bên cạnh tôi nhìn tôi, đừng để cho tôi tức giận không được sao?
- Tôi đều đang ngốc bên cạnh cô mà. Hinh Nhi khó khăn lắm mới đến một chuyến, tôi cũng không thể không bồi nàng - Nói thật, hơn một nửa ngày của Tư Nhâm Dã đều bồi ở bên người Võ Sở Vũ, bất quá phần lớn ban ngày là đi cùng với Nhâm Hinh, thường xuyên cùng nhau ra ngoài chơi. Tư Nhâm Dã không có người hàn huyên nhiều ngày, rốt cục có người đi chơi với mình, khó tránh không thu được tâm.
Lời này bảo Võ Sở Vũ phản bác như thế nào, chẳng lẽ nói "tôi rõ ràng tính ra thời gian cô bồi nàng tương đối nhiều"? Võ Sở Vũ vài lần mở miệng cũng không nói ra điều gì.
- Vậy đi, buổi tối tôi nói chuyện cùng em bé, có thể là nó không vui - Tư Nhâm Dã thật sự không nghĩ ra nguyên nhân gì khác.
- Nói như thế nào? - Võ Sở Vũ nhất thời chưa kịp phản ứng.
- Đương nhiên là dán bụng nói rồi, chẳng có nhẽ đào ra sao - Tư Nhâm Dã nhìn Võ Sở Vũ, ánh nhìn có cảm giác đang nhìn đồ ngốc, đã cố gắng nhịn không tức giận, nhưng thật sự không nhịn được.
- Dán bụng thì dán bụng, không thể nói chuyện dễ nghe được sao, hung dữ như vậy làm gì? – Có thể do mang thai đã lâu nên trở nên yếu ớt, Võ Sở Vũ nhìn thấy Tư Nhâm Dã lại cảm thấy ủy khuất, nước mắt đã xông lên hốc mắt, xoay người định đi, Tư Nhâm Dã bật người đuổi theo.
- Tôi sai rồi tôi sai rồi, tôi không nên hung dữ với cô. Tôi không có ý hung dữ với cô, tha thứ cho tôi được không? - Tư Nhâm Dã nhẹ giọng dỗ, không khỏi nghĩ mẹ đứa nhỏ này đã khó dỗ như vậy, sau này đứa nhỏ này nếu giống mẹ nó thì nàng chẳng phải là mệt chết sao?
Võ Sở Vũ không để ý đến Tư Nhâm Dã, tiếp tục đi lên phía trước. Tư Nhâm Dã ôm lấy Võ Sở Vũ:
- Đều do tôi không tốt, cô đang mang thai còn chọc giận cô, cô biết miệng tôi luôn tùy tiện mà, cô tha thứ cho tôi đi.
Võ Sở Vũ xoay người ôm cổ Tư Nhâm Dã, đem mặt chôn ở trên vai Tư Nhâm Dã, còn rầu rĩ truyền ra một câu:
- Cô đối với Nhâm Hinh không tiện miệng – Ý nói cho Tư Nhâm Dã biết cơn giận của mình còn chưa tiêu.
Tư Nhâm Dã nào dám buông tay, ôm eo Võ Sở Vũ, nhè nhẹ vỗ vỗ lưng Võ Sở Vũ, tuy rằng Võ Sở Vũ mang thai đụng phải bụng của mình cũng không thoải mái, chỉ có thể hóp bụng vào sợ chèn phải đứa trẻ, Tư Nhâm Dã chỉ có thể đáp lại một câu:
- Tôi thích cô thôi.
Đơn giản một câu như thế, dù Võ Sở Vũ biết rõ Tư Nhâm Dã không phải ý kia, nhưng trong lòng vẫn không ngăn được nổi lên gợn sóng.
Đến buổi tối, Tư Nhâm Dã quả nhiên nghiêm trang nói chuyện với bụng của Võ Sở Vũ. Nói chuyện còn chưa đã, hưng trí tăng vọt xuất ra một tập thơ đọc, nằm lỳ ở trên giường cũng không ngại mệt.
Võ Sở Vũ nằm ở trên giường mặc cho Tư Nhâm Dã gây sức ép, nghe nàng ngâm thơ mà buồn ngủ.
- Sở Sở, chúng ta đặt cái tên cho đứa trẻ đi.
- Được - Võ Sở Vũ đáp xong liền vơ vét các chữ trong đầu, ngày xưa biết không ít chữ, sao lúc muốn dùng một cái cũng không bật ra đây?
- Nếu là con trai thì tên Tư Tuấn Sinh - Tư Nhâm Dã muốn nhanh, lập tức ra một cái tên.
- Thật khó nghe - Võ Sở Vũ rất không hài lòng - Một chút cảm giác đại hiệp cũng không có.
- Làm đại hiệp gì chứ, con trai của tôi đương nhiên là địa chủ một phương. Tuấn Sinh rất tốt mà, có một nhân sinh tuấn tú - Tư Nhâm Dã hiển nhiên rất hài lòng đối với cái tên mình nghĩ ra, càng không ngừng thưởng thức.
- Hừ, không phải cô muốn nó có ngày tháng tuấn tú sao, nói năng đàng hoàng - Võ Sở Vũ không cho Tư Nhâm Dã mặt mũi, cũng không có ý định cho Tư Nhâm Dã bậc thang xuống.
- Sinh ra tuấn tú thì sao? Ai không thích sinh ra tuấn tú chứ, vị hôn phu kia của cô không phải cũng tuấn tú vô cùng sao - Tư Nhâm Dã hiển nhiên bị lời thoại tuồng kịch đục khoét quá sâu, một lòng hướng tới công tử tuấn tú đã lâu, đáng tiếc cuộc đời này vô duyên, chỉ có thể gửi gắm cho con trai.
- Vậy thì thế này, nếu sinh con trai liền để cô đặt tên, sinh con gái thì để tôi đặt tên - Võ Sở Vũ chỉ sợ Tư Nhâm Dã cho con gái tên Tư Mỹ Lệ, mình lại tranh không lại nàng, cái này gọi là ra tay trước là mạnh.
- Được - Tư Nhâm Dã thật sự rất hài lòng với cái tên Tư Tuấn Sinh, vì để bảo đảm chắc chắn có thể dùng tới, không chút do dự hy sinh tên con gái.
- Nếu sinh con gái thì tên Tư Mộc Vũ - Võ Sở Vũ xem như bị Tư Nhâm Dã kích thích đến, linh quang chợt lóe nghĩ ra một cái tên.
- Mộc gì, Vũ gì? - Tư Nhâm Dã vừa nghe thì cũng không nghe ra có ý gì.
- Mộc trong mộc dục (tắm rửa), Vũ trong khiêu vũ - Võ Sở Vũ đắc ý ngẩng cao đầu, khoe khoang tên mình đặt thật sự so với tên Tư Nhâm Dã đặt cao minh hơn nhiều.
- Đổi là Mục trong phóng mục (chăn thả) đi, nghe giống địa chủ hơn - Tư Nhâm Dã tâm niệm vấn đề thừa kế gia sản của mình, nếu sinh ra thứ ăn chơi phá sản, Tư Nhâm Dã sẽ khiến nó hối hận vì đã có mặt trên đời.
- Nghe cứ như chăn dê, không được, tôi cũng chưa sửa chữ Tuấn Sinh, cũng không cho cô sửa - Võ Sở Vũ không hề nghĩ ngợi liền cự tuyệt.
Tên đứa bé cứ như vậy mà được định ra, đều không hề thương thảo với một thầy bói toán hay tử vi nào.
Hôm sau Võ Hàm Vũ nghe được liền cười không ngăn được, đầu tiên là cái tên Tuấn Sinh, cũng không phải bản thân cái tên có vấn đề, chỉ là nghĩ đến một thế hệ ngoại tôn của minh chủ võ lâm tên Tuấn Sinh liền không nhịn được ý cười.
- Còn nhân sinh tuấn tú, ta thấy phải là tiểu sinh tuấn tú, phụ thân nhất định sẽ tức chết. Mệt tỷ có thể đáp ứng được - Võ Hàm Vũ đã bắt đầu tưởng tượng nhiều năm sau, người trong võ lâm gọi Tư Tuấn Sinh là "Tuấn Sinh đại hiệp" thì Tư Tuấn Sinh hẳn sẽ hận cha mẹ của nó, chung quy rất nghi ngờ chuyện Tư Nhâm Dã có thể chịu để con trai của mình bỏ mặc nhiều đất vườn như vậy mà đi làm đại hiệp.
- Vậy còn tỷ, tỷ đặt cho cháu gái muội tên gì? - Võ Hàm Vũ nghĩ tam tỷ nhà mình không đến mức xằng bậy như vậy, tên nên có hiệp cốt nhu tình hoặc là tiêu sái phóng khoáng.
- Tư Mộc Vũ, Mộc trong mộc dục, Vũ trong khiêu vũ.
Võ Hàm Vũ lại không nhịn được cười lên, lần này không phải cười to mà là cười cực kỳ đen tối khiến Võ Sở Vũ mặt nóng lên.
- Muội thấy là Mộ trong khuynh mộ (yêu mến), Vũ trong Võ Sở Vũ mới đúng. (do chữ 'mộ' và chữ 'mộc' đọc giống nhau)
- Đâu có - Võ Sở Vũ cũng cười, tìm không ra lời phản bác điều nàng nói.
- Dã nhân nhà tỷ cũng không phát hiện ra? Đầy đầu toàn Tuấn Sinh đi - Võ Hàm Vũ thật sự cảm giác lúc trước mình ở lại là cực kì chính xác, thở dài trong lòng, Lâm Tử Trọng kia là quá tự tin vào bản thân, đáng tiếc đáng tiếc.
- Đâu có rõ ràng như vậy.
- Tỷ hãy cầu sinh ra Tuấn Sinh đi, bằng không Mộc Vũ vừa gọi lên thiên hạ đều biết.