Thiên Hàng Đại Nhâm Vu Tư Nhâm Dã

chương 28: phiên ngoại 1: trẻ con tư gia

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Sáng sớm ngày hôm đó, Tư Tuấn Sinh tám tuổi ở trong sân đứng trung bình tấn, bên chân còn đặt kiếm gỗ nhỏ Tư Nhâm Dã làm cho cậu bé. Luyện võ cũng đã bốn năm, bản lĩnh tự nhiên càng vững chắc càng tốt, Võ Sở Vũ tóm tắt ngắn gọn chuyện cũ thua ở trên tay Chung Hồng Y, trừ bỏ việc người nọ âm hiểm ra, chính là bản lĩnh còn chưa đủ sâu, nếu là Võ Hầu Chi thì sợ Chung Hồng Y hạ độc không nổi.

- Cha xem kìa, ca ca sắp đứng không yên - Trốn ở sau núi giả, Tư Mộc Vũ quay đầu nói với Tư Nhâm Dã ngồi ở bên cạnh.

- Chúng ta trợ giúp nó một tay - Nói xong, Tư Nhâm Dã nắm lấy tay nhỏ của Tư Mộc Vũ cầm lấy một cái ná, dần dần kéo căng dây da - Nhắm chuẩn.

Tư Nhâm Dã và Tư Mộc Vũ đồng thời nhắm lại mắt phải nhắm bằng mắt trái, hai tay đồng thời buông ra, hòn đá nhỏ bay tới cạnh chân nhỏ của Tư Tuấn Sinh. Tư Tuấn Sinh mềm nhũn chân, nhìn nhìn Võ Sở Vũ ngồi ở một bên, cứng rắn không hề ngã xuống.

- Đều tại cha, bắn lệch rồi - Tư Mộc Vũ quơ quơ ngón tay nhỏ bé, làm như thực ghét bỏ Tư Nhâm Dã.

- Là con tự mình không nhắm trúng. Con nhắm chuẩn chút không được sao? - Tư Nhâm Dã vẫn rất tự tin vào năng lực bắn của mình, bằng nghề mộc, đương nhiên là kém hơn so với thu tô.

Tư Mộc Vũ bĩu môi đang muốn la ó thì Tư Nhâm Dã liền ra hiệu chớ lên tiếng:

- Suỵt! Nếu như bị mẹ con phát hiện ra, con chịu.

Tư Mộc Vũ đột nhiên liền yên lặng, quay đầu giật lại ná.

Tư Tuấn Sinh đã nhiều ngày thường xuyên bị gặp cảnh ngộ không đáng chịu này, lén nói với Tư Nhâm Dã, Tư Nhâm Dã còn thật sự làm bộ như không liên quan đến nàng, Tư Mộc Vũ còn ở bên cạnh ý vị giúp cha mình phủi sạch quan hệ. Tư Tuấn Sinh rất thương Tư Mộc Vũ, không nỡ nói con bé, chỉ có thể làm bia sống cho con bé ngắm.

Hôm nay, vừa nãy rõ ràng nhìn thấy cha mình ngay bên cạnh tiểu Vũ, mắt thoáng thấy Tư Mộc Vũ lại giật ná thì Tư Tuấn Sinh bật người mở miệng cáo trạng với Võ Sở Vũ:

- Mẹ, cha dùng ná bắn chân con.

Võ Sở Vũ nghe xong liền nhìn về phía sau núi giả. Tư Nhâm Dã rõ ràng bị kinh hách, xoay người muốn chạy. Tư Mộc Vũ cùng lao theo, tay nhỏ cầm lấy vạt áo Tư Nhâm Dã liền theo sau. Chỉ là Tư Mộc Vũ hiển nhiên đi cùng lầm người, hai người cúi đầu đi chưa được mấy bước đã bị Võ Sở Vũ ngăn lại.

Vì thế, hai người liền cùng Tư Tuấn Sinh tiếp tục đứng trung bình tấn. Tư Mộc Vũ còn cảm thấy mới mẻ, lúc đứng tấn còn xem tây ngó đông, như tự coi mình có một thân võ công, mệt mỏi liền đứng lên nghỉ ngơi một chút. Võ Sở Vũ cũng mở một mắt nhắm một mắt cho qua, nhưng còn Tư Nhâm Dã, động tác hơi lơi lỏng liền ăn roi của Võ Sở Vũ. Tư Nhâm Dã vẻ mặt thống khổ nhìn Tư Tuấn Sinh:

- Tiểu Sinh à, con xem luyện võ khổ như vậy, không bằng theo chân cha đi thu tô đi.

- Cha, con muốn luyện võ bảo vệ mẹ và tiểu Vũ - Tư Tuấn Sinh nói có nề nếp còn thành thật.

- Ta đây thì sao? - Tư Nhâm Dã tính đi tính lại lại cảm thấy Tư Tuấn Sinh xem nhẹ mình.

- Mẹ nói người xấu chỉ biết khi dễ người bộ dạng đẹp - Tư Tuấn Sinh như cũ vẻ mặt thành thật.

Tư Nhâm Dã thiếu chút phun ra ngụm máu, còn muốn nói tiếp thì cảm thấy trên chân có gì đó đè nặng, cúi đầu nhìn liền thấy Tư Mộc Vũ kia đặt mông ngồi trên chân nàng. Lúc này chân Tư Nhâm Dã không còn chút khí lực để giơ lên đá con bé ra, đành mở miệng lấy lòng:

- Đại tiểu thư của ta, con ngồi dịch qua chút được không?

- Không muốn, trên mặt đất bẩn - Tư Mộc Vũ nói xong còn xê dịch mông, dựa lưng vào chân Tư Nhâm Dã.

Tư Nhâm Dã cảm thấy chân mình sắp mọc rễ tại chỗ, sau này nàng sẽ không liệt nửa thân chứ.

- Con nói xem con thích bẩn chút hay là ưa thích cha què hơn?

Tư Nhâm Dã phát giác ra sau khi Tư Mộc Vũ sinh ra, chính mình liền thêm một người cần dỗ. Nếu ngoan giống Tiểu Sinh thì thật tốt, thường xuyên dỗ xong lớn đến dỗ nhỏ, dỗ tiểu học xong lại dỗ già.

Tư Nhâm Dã luôn cảm khái vẫn là Tiểu Sinh giống mình, không làm ầm ĩ, cũng thích làm mộc, chỉ là không thích thu tô. Tư Mộc Vũ tuy rằng thích thu tô, nhưng tính khí thích làm ầm ĩ, bộ dạng gây sức ép với Tư Nhâm Dã kia đều giống Võ Sở Vũ. Nhưng lại tưởng tượng, Võ Sở Vũ cũng không còn làm ầm ĩ như vậy nữa, thời gian không động võ vẫn hết sức ôn nhu.

- Cha, dù sao thì cha đã có mẹ, què cũng không sao. Tiểu Vũ còn chưa thành thân đâu - Tư Mộc Vũ nói xong còn gật gật đầu rồi vỗ vỗ chân Tư Nhâm Dã, Tư Nhâm Dã đảo cặp mắt trắng dã, chút khí lực cũng không có.

Đứng tấn trong chốc lát, Tư Nhâm Dã thấy Tư Tuấn Sinh còn chưa có ý tứ đứng dậy thì thật sự không chịu nổi, hô to:

- Mẹ bọn trẻ ơi! Nếu nàng tiếp tục không đến giúp ta, nàng phải thủ tiết!

Võ Sở Vũ đã sớm đếm đầu ngón tay chờ Tư Nhâm Dã hô lớn, vừa nghe thấy tiếng nói vội vàng đi tới, còn cố tình đi không vội không hoảng để Tư Nhâm Dã hiểu được, cô đi thật chậm thật lâu.

- Xem còn dám hồ nháo không - Võ Sở Vũ vừa đi đến bên người Tư Nhâm Dã thì Tư Nhâm Dã liền dựa cả người vào trên người Võ Sở Vũ, chân vẫn cong lên, vừa động một chút mới phát hiện đã tê rần.

- Ta hồ nháo lúc nào chứ, cái này phải hỏi con gái bảo bối của nàng, là nó không nên tìm tiểu Sinh để luyện tập. Ta làm bia cho ngắm nó không thích - Tư Nhâm Dã thiếu chút khóc lên.

Tư Mộc Vũ cũng đứng lên ôm chân Võ Sở Vũ, giọng nói mềm trong vắt:

- Mẹ, có phải con không cần ngồi xổm hay không? - Trẻ con có âm mũi nặng, âm thanh vẫn mềm mại.

- Ừ, không cần - Võ Sở Vũ nói xong nhéo nhéo mũi Tư Mộc Vũ, quay đầu lại - Tiểu Sinh, hôm nay cũng đến đây thôi.

Tư Tuấn Sinh nghe lời đứng thẳng người, hoạt động hai chân xong lại có thể sôi nổi, Tư Nhâm Dã thấy xong thẳng thừa nhận mình đã già.

- Được rồi được rồi, cơm trưa ngươi muốn ăn gì, ta làm cho ngươi ăn - Võ Sở Vũ xoa nhẹ chân Tư Nhâm Dã, đỡ nàng hướng về phòng.

- Nàng cõng ta - Tư Nhâm Dã lại nổi lên tính tình trẻ con, đứng nguyên tại chỗ không chịu đi.

- Tiểu Sinh Tiểu Vũ đều ở đây, nàng không xấu hổ sao? - Võ Sở Vũ nhìn Tư Nhâm Dã, có chút buồn cười.

- Nàng bảo ta cõng cũng không thấy nàng xấu hổ - Tư Nhâm Dã tựa hồ kinh ngạc Võ Sở Vũ thế nhưng biết hai chữ "xấu hổ" này.

- Ta là mẹ, nàng là cha, cha cõng mẹ là bình thường, nào có mẹ cõng cha - Võ Sở Vũ cũng không phải chưa từng cõng Tư Nhâm Dã, chỉ là ở trước mặt hai đứa con cố ý trêu đùa Tư Nhâm Dã mà thôi.

- Ta mặc kệ, ta muốn nàng cõng - Tư Nhâm Dã nói xong thật sự nằm úp sấp trên lưng Võ Sở Vũ, Võ Sở Vũ cũng cõng Tư Nhâm Dã hướng về phòng. Tư Nhâm Dã thật sự càng ngày càng làm nũng.

- Ca, muội cũng muốn ca cõng - Tư Mộc Vũ nhìn nhìn Tư Nhâm Dã được cõng đi thì đứng sau lưng Tư Tuấn Sinh kéo Tư Tuấn Sinh ngồi xổm xuống.

- Cha cõng mẹ muội cũng muốn ta cõng, mẹ cõng cha muội còn muốn ta cõng? - Tư Tuấn Sinh vừa nén giận vừa ngồi xổm xuống. Mỗi lần Tư Mộc Vũ thấy Tư Nhâm Dã cõng Võ Sở Vũ liền muốn Tư Tuấn Sinh cõng chính mình, lẽ ra Tư Tuấn Sinh nên rất thích thú, vài lần đầu đúng là như thế, chỉ là Tư Mộc Vũ thực không an phận, mỗi lần ở trên lưng Tư Tuấn Sinh đều giật nảy mình, còn thật sự muốn Tư Tuấn Sinh cũng nhảy lên nhảy xuống.

- Tiểu Vũ đi không được - Tư Mộc Vũ ghé vào trên lưng Tư Tuấn Sinh, vỗ vỗ bả vai Tư Tuấn Sinh - Ca, Tiểu Vũ muốn ăn mứt quả.

- Ta không có tiền - Tư Tuấn Sinh không tự giác uốn uốn lưng, tựa hồ muốn đem một đồng tiền trong lòng kia giấu kĩ.

- Gạt người! Mỗi tháng mẹ đều cho ca mười lăm văn tiền. Muội mới ăn mười bốn chuỗi đường hồ lô - Không hổ là con gái Tư Nhâm Dã tự mình dạy, tiền bạc đủ rõ ràng, cũng không biết Tư Mộc Vũ ngoài mười lăm tuổi còn có tính cách thế nào.

- Còn một văn tự mình dùng xong - Tư Tuấn Sinh kiên trì không có ý định đem nộp một đồng tiền kia.

Ai ngờ Tư Mộc Vũ òa lên một tiếng liền khóc:

- Ca ca không thương tiểu Vũ.

- Không phải muội cũng có tiền tiêu vặt hàng tháng sao? Mẹ cho muội mười lăm văn, cha lại cho muội mười lăm văn nữa - Nói đến đây Tư Tuấn Sinh lại tức giận, tiền tiêu vặt hàng tháng của mình bị Tư Mộc Vũ dùng hết, mà Tư Mộc Vũ cũng không biết giấu tiền của mình ở đâu, một xu không động.

- Cha nói ca luôn xài tiền bậy bạ, cho ca nhiều gia nghiệp sẽ bại hoại - Trên mặt Tư Mộc Vũ còn treo nước mắt, học ngữ khí của Tư Nhâm Dã giống như đúc, giáo huấn Tư Tuấn Sinh có bài bản hẳn hoi.

- Còn không phải là muội tiêu của ta sao, chính ta cũng chưa dùng tới - Tư Tuấn Sinh thật muốn ném Tư Mộc Vũ xuống đất nhưng lại luyến tiếc, nhưng nhớ tới chính mình người không đồng cắc liền thập phần đau lòng.

- Ai kêu ca không đi theo cha thu tô, các bá bá thẩm thẩm đều cho muội ăn ngon, lúc ăn Tết còn có tiền lì xì - Tư Mộc Vũ yêu thu tô, thập phần yêu, giống như Tư Nhâm Dã.

- Ta muốn học văn muốn tập võ, làm gì có thời gian đi thu tô chứ, hơn nữa trước kia ta đi cũng không cho ta tiền lì xì - Tư Tuấn Sinh hiển nhiên có chút nghi hoặc, chẳng lẽ hiện tại nông hộ quả thật làm ăn tốt hơn so với trước kia sao?

- Bản mặt ca ai muốn cho tiền lì xì chứ, ca cần cười lên, khó trách cha cũng không thích mang ca đi thu tô, mang ca đi đều phải thiếu nhiều tiền cho thêm. Ca vẫn nên chăm chỉ luyện công, sau đó tìm người nhà trong sạch mà gả cho - Tư Mộc Vũ đi ra ngoài nhiều lắm, lời nói còn có thứ tự, còn thường xuyên có thể nhảy ra một ít lời của người lớn.

- Là muội phải gả ra ngoài, ta là nam, ta cưới vợ - Tư Tuấn Sinh nghiêm túc uốn nắn Tư Mộc Vũ.

Tư Mộc Vũ rất khinh bỉ nhìn Tư Tuấn Sinh:

- Ca ca à, ở lại nhà là muốn đi thu tô, ca lại không thu được, đương nhiên là gả ra ngoài. Muội đương nhiên là ở nhà thu tô, sao lại gả ra ngoài được. Bằng không trong nhà ai đi thu chứ.

Tuy Tư Tuấn Sinh không thích thu tô nhưng cũng hiểu thu tô là một chuyện lớn quả thật không thể chặt đứt, còn như có chuyện lạ gật gật đầu, lại nghĩ nếu mình gả ra ngoài thì không phải là không được thấy cha mẹ và tiểu Vũ sao, nghĩ nghĩ rồi nói với Tư Mộc Vũ:

- Tiểu Vũ, sau này muội thu thuê cho ca ca dùng chút thôi. Ca ca cũng không lấy chồng, ca ca ở nhà bảo vệ muội.

- Tốt lắm, vậy ca mua mứt quả cho muội - Tư Mộc Vũ thập phần sảng khoái.

Tư Tuấn Sinh nghe xong cũng vui sướng cõng Tư Mộc Vũ lên đường phố, một đồng tiền kia tự nhiên khó giữ được. Quanh đi quẩn lại lại đi vào miệng Tư Mộc Vũ, điểm này xem ra quả thật chuyện hai người là con của Tư Nhâm Dã và Võ Sở Vũ là không thể nghi ngờ.

Truyện Chữ Hay