Lấy chồng xa tự nhiên quy củ không giống thông thường, bằng không nếu dựa theo bình thường, tân nương tử trước lúc nhấc khăn voan không thể ăn cơm, thì chờ Võ Sở Vũ tới Tư gia thì phỏng chừng chỉ còn là một khối thi thể chết đói.
Tam tiểu thư Võ gia lấy chồng, phô trương thanh thế không nhỏ, không chỉ có Võ tứ tiểu thư đi theo, còn có cả ngũ thiếu gia còn mang theo mấy rương đồ cưới lớn phía sau, mang nhiều đồ thì không thể thiếu hộ vệ, cộng thêm nha hoàn ngày thường hầu hạ Võ Sở Vũ cũng theo đi, đoàn người rước dâu đã chậm lại càng chậm thêm.
Người Đức Châu cùng tới khua chiêng gõ trống thổi kèn thập phần dốc sức, không thể đánh mất mặt mũi lão gia, ra khỏi kinh đô, Tư Nhâm Dã liền bảo bọn họ ngừng:
- Qua mấy tỉnh để dành khí lực chút, tới Đức Châu tiếp tục khiến người kinh đô nhìn chúng ta náo nhiệt!
Đoàn người cười lớn đi lên phía trước, bà mối ra khỏi kinh đô cũng lên xe ngựa, ngồi cùng phu xe ở bên ngoài, Võ Hàm Vũ cưỡi ngựa đi theo kiệu tân nương, thường xuyên nói chuyện cho Võ Sở Vũ nghe, tân nương tử tự nhiên không thể lớn tiếng nói chuyện, chỉ có thể nghe.
Bà vú Võ gia tìm cho Tư Tuấn Sinh cũng theo, đang ôm Tư Tuấn Sinh ngồi trong xe ngựa, mấy nha đầu không có việc gì làm liền chơi với Tư Tuấn Sinh. Tư Tuấn Sinh cũng không sợ người lạ, tựa hồ cũng đã quen ngồi xe ngựa, không khóc không nháo.
Lúc chạng vạng, đoàn người liền nghỉ chân ở trong thành, khách điếm không nhiều phòng nên phân ra hai khách điếm, cũng không xa nhau. Thị vệ cũng tách ra ở, còn luân phiên gác đêm, trận thế thật sự không nhỏ. Tư Nhâm Dã cũng không dám đi tìm bọn thị vệ nói chuyện này nọ, không thể gặp tân nương tử, ở cùng đại lão gia từ Đức Châu đã nửa tháng, sớm không còn thấy mới mẻ, huống chi trong lòng Tư Nhâm Dã vẫn ưa thích đùa giỡn cùng các cô nương, đáng tiếc một mình đi tìm cô em vợ cũng không thể, đành phải kéo cậu em vợ đi cùng.
Võ Sở Vũ vào khách điếm, vẫn mang khăn hồng che mặt nhưng hàng tá đồ nặng nề trên người đã cất, trên người nhất thời nhẹ không ít, ăn đồ này nọ liền gọi đưa Tư Tuấn Sinh tới. Lúc Tiểu Sinh bú mẹ không an phận muốn kéo xuống khăn hồng che mặt. Bà vú thấy vậy vội vàng kéo cánh tay nhỏ bé kia lại, cười vui vẻ:
- Tiểu thiếu gia, khăn hồng che mặt này là để cho cha cậu kéo, cậu muốn kéo thì mau chóng lớn lên, tìm tiểu thư tức phụ nào đó mà kéo.
So với Tư Nhâm Dã. Võ Sở Vũ buồn hơn rất nhiều, Tư Nhâm Dã có thể đi chung quanh chơi đùa, Võ Sở Vũ ngay cả người cũng không thể gặp, ra khỏi cửa phòng liền phủ khăn voan hồng. Tư Nhâm Dã đại khái là biết Võ Sở Vũ buồn nên có một buổi tối gào thét tới nửa đêm ở trong phòng, cũng không biết nàng hát những gì, tân lang ca hát thì người khác ngăn đón cũng không hay. Ngày hôm sau, người ở phụ cận đôi mắt đều đen, chỉ có Võ Sở Vũ sắc mặt hồng nhuận, tựa hồ ngủ một giấc an tâm, bất quá người khác cũng không thấy được.
Nghe hát xong bài này, Võ Sở Vũ lòng yên tĩnh không ít, không còn nóng ruột như trước, chỉ sợ mình nhịn không được sẽ nắm ống quần chạy đến trước mặt Tư Nhâm Dã để nhìn xem có phải là Tư Nhâm Dã hay không. Cũng không còn nhiều người muốn ở cách vách Tư Nhâm Dã nữa, cũng may Tư Nhâm Dã sau đó cũng không còn hát tiếp.
Đại đội người ngựa đi Đức Châu phí rất nhiều thời gian, lâu đến nỗi Tư Nhâm Dã hận không thể tìm sơn động để bái đường. Tư Tuấn Sinh so với hai người sống dễ chịu hơn rất nhiều, mỗi ngày có thể nhìn thấy cha mẹ, bú xong sữa liền đi ngủ cùng cha. Tư Nhâm Dã ngửa mùi sữa trên người Tư Tuấn Sinh thật sự rất thơm, nếu không có Tiểu Sinh ở cùng thì Tư Nhâm Dã cũng ngủ không an ổn. Võ Sở Vũ không khỏi nghĩ rằng Võ Hàm Vũ không cần lấy chồng xa thì thật tốt, bằng không lấy tính khí của nàng thì sao ngồi được.
Lúc sắp đến Đức Châu, đoàn người ngừng một ngày để chuẩn bị, sáng sớm ngày hôm sau liền cho tân nương tử thay quần áo trang điểm, làm lại chuyện ở kinh đô một lần nữa. Võ Sở Vũ hốt hoảng, giống như được gả hai lần, mà Tư gia cũng phái người đem quần áo tân lang đến, Tư Nhâm Dã thay y phục xong lên tinh thần không ít, mang theo một đội người, vô cùng náo nhiệt vào Đức Châu.
Vừa mới vào Đức Châu chưa được bao lâu thì kiệu tân nương đột nhiên chấn động, ngả nghiêng cao thấp gay gắt, Võ Sở Vũ gắt gao nắm hai bên, có chút kinh hoảng, cũng may không có chuyện gì lớn, nghiêng ngả trong chốc lát liền kịp phản ứng, đây đại khái là do kiệu phu cố ý.
Nhân dân kinh đô làm đại biểu toàn quốc đa số nhã nhặn, người Đức Châu thích làm ầm ĩ, vất vả lắm mới cưới về được tân nương tử, tự nhiên muốn nhốn nháo, làm xóc kiệu chính là cố ý làm khó tân nương tử. Võ Sở Vũ biết bọn họ đùa giỡn thì trấn định tâm lại, mọi người trên đường nhìn thấy thì cảm thấy tân nương tử này tính khí đủ ổn, cái kiệu xóc lợi hại như thế lại không phát ra một chút tiếng động.
Toàn bộ người Võ gia lập tức còn chưa kịp phản ứng, không khoan nhượng nhìn kiệu phu ở giữa đường xoay, miệng còn lầm bầm cằn nhằn, đại khái là đòi chút hỉ. Tư Nhâm Dã lại thật sự vui tươi hớn hở, chắp tay với kiệu phu, kiệu phu dần dần ngừng lại, đi lên phía trước, người Võ gia phản ứng kịp cũng thấy thú vị, bình sinh vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy.
Lúc kiệu đứng ở trước cửa lớn Tư gia, người Tư gia đã sớm chờ ở cửa, Tư Nhâm Dã xuống ngựa, đi đến trước mặt ngũ thiếu gia, cung kính chắp tay, lớn tiếng gọi một tiếng "cậu em vợ"! Ngũ thiếu gia cũng xuống ngựa chắp tay đối với Tư Nhâm Dã, trả lại một câu "anh rể".
Tư Nhâm Dã có được sự chấp thuận của cậu em vợ, đi đến trước kiệu, dùng phương thức lúc trước cõng Võ Sở Vũ, Võ Sở Vũ ghé vào lưng Tư Nhâm Dã thì rất an tâm, Tư Nhâm Dã tới đến trước cửa liền ngừng lại.
Võ Sở Vũ nguyên bản còn tưởng rằng Tư Nhâm Dã đi mệt nên nghỉ ngơi một chút, lại không ngờ Tư Nhâm Dã lên giọng hát to:
- Cha! Mẹ! Con mang vợ về cho hai người!
Chỉ nghe trước cửa có một nữ thân quyến cũng cao giọng hát kêu:
- Vợ gặp cha mẹ chồng, vợ chồng bái cao đường, vượt qua chậu than nóng, sau này là người Tư gia!
Võ Sở Vũ cũng nghe ra là mợ Tư Nhâm Dã. Tư Nhâm Dã cõng Võ Sở Vũ vượt qua chậu than trước mặt, bật người xuất hiện một đám tiểu hài tử, đứa bé đi đầu kéo kéo quần áo Tư Nhâm Dã:
- Tiểu Dã thúc thúc, thím có đẹp không?
Tư Nhâm Dã lớn tiếng trở lời một câu "đẹp". Tiểu hài tử liền vây quanh hai người Tư Nhâm Dã vừa ca vừa nhảy múa. Võ Sở Vũ cũng không nghe rõ là hát cái gì, đại khái là dùng tiếng địa phương. Tuy nghe không hiểu nhưng trong lòng cũng ngọt ngào.
Tiểu hài tử hát xong lĩnh tiền lì xì liền tan đi, Tư Nhâm Dã cõng Võ Sở Vũ vượt qua cánh cửa liền đặt Võ Sở Vũ ở một cái bao tải trên mặt đất, mình đứng vững ở bên cạnh. Bên cạnh đã có người cầm vải đỏ tới, hai người mỗi người nắm một đầu, bên cạnh có phụ nhân nhắc, nàng nói một câu liền mới đi lên phía trước từng bước, đi qua một cái bao tải, phía trước còn có một cái bao tải, đi qua cái bao tải nữa, cái bao tải phía sau bật người mang tiếp lên, ý là nối dõi tông đường.
Lúc đi vào đại đường, Tư Lương và Nhâm Hảo Nhi đã sớm ngồi đoan chính, hai người hướng tới cửa bái thiên địa rồi lại xoay người bái cao đường, sau là phu thê giao bái.
Nhâm Hảo Nhi quả nhiên là có tôn tử không cần nữ nhi, Tư Nhâm Dã một mình trên yến tiệc đều sắp hôn mê đến nơi, bà vẫn ôm Tư Tuấn Sinh chơi tới vui vẻ. Cuối cùng là Tư Lương cảm thấy đau lòng, giúp Tư Nhâm Dã cản lại thế người tới dồn dập. Trong này ngày thường đều là nông phu hào phóng, Tư Nhâm Dã sao uống kịp bọn họ, tuy là đổi rượu thành nước cũng chịu không được.
Lúc Tư Nhâm Dã về phòng tân hôn thì phía sau theo một đoàn thanh niên, Võ Sở Vũ nghe thấy thanh âm thì có chút hoảng, chuyện này với lúc mẹ nói thật sự rất không giống, tuy nói là kinh đô cũng có nháo động phòng, nhưng ai biết Đức Châu này làm theo cách gì. Võ Hàm Vũ biết ưu tư của tam tỷ, ngũ thiếu gia hình như cũng ồn ào với đám thanh niên phía sau kia.
- Được rồi được rồi, hôm nay đã ầm ĩ cả ngày, động phòng đừng làm rộn nữa - Bản thân Tư Nhâm Dã cũng có chút mệt mỏi, áp lực suốt một ngày, thời gian Võ Sở Vũ ngồi ở phòng tân hôn, nàng ở bên ngoài bị không ít người làm ầm ĩ, trong lòng thầm nhủ khó trách đều là nam cưới vợ, nữ nhân không có thể lực chống đỡ nổi. Cũng sợ làm Võ Sở Vũ hoảng, cố gắng khuyên đám người trở về.
Nhưng làm sao mà khuyên được, vài người xô Tư Nhâm Dã ra tiến vào, còn chưa thế nào liền kêu hai tiểu nam hài trèo lên hỉ giường bật đạp. Hai tiểu nam hài khoảng bảy tám tuổi, trèo lên trên giường, thấy tân nương tử không thể động thì nhảy càng hăng say. Cũng không biết bật bao lâu thì bọn chen chúc một phòng liền mở miệng hỏi:
- Giường này đàn hồi hay không đàn hồi?
Hai tiểu nam hài bò xuống giường, trăm miệng một lời:
- Thật sự đàn hồi! - Bọn họ liền cười to.
Võ Sở Vũ nghe lời này thì có chút đỏ mặt, Tư Nhâm Dã lại đau lòng, tân giường này nếu nhảy hỏng tìm ai bắt đền chứ. Chỗ Tư Nhâm Dã còn chưa đau lòng xong thì bên kia đã ầm ĩ không chịu được, nàng sao từ chối được những người này, chỉ đành chờ Võ Sở Vũ không chịu nổi một cái rút đao chém chết bọn họ. Sau đó vẫn là vài vị phụ nhân đẩy đám người ra ngoài, chỉ chừa lại tân lang tân nương.
Tư Nhâm Dã ngồi bên cạnh Võ Sở Vũ, trùng điệp thở ra một hơi, cầm lấy kim xứng ở bên cạnh khời khăn voan của Võ Sở Vũ, còn chưa nói gì liền hôn qua một cái trên môi Võ Sở Vũ, ôm Võ Sở Vũ, đầu tựa vào vai Võ Sở Vũ, tựa hồ hơi mệt:
- Sở Sở, ta rất nhớ nàng.
Tính ra hai người đã hơn một tháng không gặp.
- Uống rượu trước đã - Võ Sở Vũ đưa tay ôm lấy Tư Nhâm Dã, nói xong lại đẩy Tư Nhâm Dã ra, một bước không hoàn thành thì Võ Sở Vũ liền không yên tâm.
Tư Nhâm Dã nghe xong lấy ra rượu hợp cẩn, hai người quàng tay uống xong rượu, Tư Nhâm Dã định đi thả chén rượu, Võ Sở Vũ lại kéo Tư Nhâm Dã không cho Tư Nhâm Dã đi.
- Ta định thả chén rượu.
- Ném xuống đất là được - Võ Sở Vũ không hổ là nữ nhân giang hồ, thật sự tiêu sái, chỉ là nếu cô không nhanh dán lấy Tư Nhâm Dã như vậy thì nhìn qua sẽ càng giống nữ hiệp.
- Cái này thực đắt tiền, xa hoa - Tư Nhâm Dã nhìn cái chén không hạ nổi nhẫn tâm, Võ Sở Vũ trừng mắt, Tư Nhâm Dã run rẩy thả cái chén xuống mặt đất, bật người ngồi rồi ôm Võ Sở Vũ.
- Dã nhân, cha mẹ nàng đều đồng ý không? - Ngày thứ hai Tư Nhâm Dã rời kinh, Võ Sở Vũ liền hối hận chưa từng thấy, vạn nhất vợ chồng Tư gia không đồng ý, vậy thì Tư Nhâm Dã không phải trực tiếp không trở lại sao, thế thì bảo mình đợi đến khi nào? Sau đó lại nghĩ Tư Tuấn Sinh tốt xấu gì còn ở bên người mình, Tư gia hẳn rất coi trọng tia huyết mạch này, nguyên bản không ôm hi vọng thì không sao, đã có hậu nhân thì tự nhiên sẽ coi trọng.
- Vừa nãy nàng bái đường, không phải bọn họ cũng ở đó sao - Tư Nhâm Dã rất có cảm giác vấn đề của Võ Sở Vũ có chút dư thừa.
Võ Sở Vũ không được Tư Nhâm Dã an ủi, trong lòng có chút buồn bực, quay đầu hung hăng cắn một cái trên vai Tư Nhâm Dã, Tư Nhâm Dã kêu to một tiếng thấu tận trời, người nghe lén ngoài cửa mất hứng mà về.
Sáng sớm hôm sau, Tư Nhâm Dã dẫn Võ Sở Vũ đi tới đại đường, Tư Lương và Nhâm Hảo Nhi đã sớm ngồi chờ ở đó. Hai người quỳ xuống kính trà, Võ Sở Vũ có chút thẹn đỏ mặt, đầu cũng không dám nâng lên. Nhưng Nhâm Hảo Nhi lại kéo tay Võ Sở Vũ không chịu thả, nói chuyện không khác gì trước kia, Võ Sở Vũ liền dần dần trầm tĩnh lại. Đêm qua từ chỗ Tư Nhâm Dã cô đã biết Nhâm Hảo Nhi biết hai người sinh tình, nguyên bản còn không biết ứng đối thế nào, giờ phút này trong lòng đối với Nhâm Hảo Nhi đã tràn ngập cảm kích.
Ngày thứ ba, người Võ gia liền trở về. Vốn thành thân ngày thứ ba cần về nhà thăm bố mẹ, nhưng đi qua đi lại thật sự mệt mỏi, Võ Sở Vũ liền bảo ngũ thiếu gia tiện thể nhắn cho Võ Hầu Chi, nói năm nay về kinh ăn Tết. Chuyện này chưa từng thương lượng với Tư Nhâm Dã, Tư Nhâm Dã cũng không dám bác bỏ, đành phải cam chịu. Võ Hàm Vũ ham chơi, thật sự tiếp tục ở lại Đức Châu mấy ngày, Võ Sở Vũ biết nàng chỉ tìm cái cớ, trì hoãn mấy ngày liền một mình đi.
(Editor: Xong đám cưới hai người mà bạn cũng oải =.=)