Thiên Hải Nguyên Đường

quyển 1 chương 44: hoa đẹp thường lắm gai

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Cơm nước xong Tử Kỳ tiễn Mặc Phong về phòng của hắn ở đông viện, còn Mặc Vân đưa Hải Đường trở lại tây viện. Trên đường đi ngang qua khu hoa viên, ở giữa đình viện có mấy cô nương còn ngồi đó tám chuyện, Mặc Vân tươi cười gợi ý.

-chúng ta lén lút tới gần xem bọn họ bàn tán cái gì?

-hảo.

Vườn hoa đầu xuân, tiết trời còn se lạnh, lá non mới mọc ,nụ xanh mới nhú,trên đỉnh ngọn còn đọng vài giọt sương chưa tan. Gió tản bộ lướt tới thổ cho mái tóc Hải đường đã dài qua vai khẽ lay động, đưa tiếng nói nữ nhi trò chuyện phía trước vọng lại.

Mặc vân nhỏ giọng nói thêm.

-trước chúng ta nên nghe trong góc khuất, như thế mới thấu được sự tình, có phải không?

Hải đường nghĩ nghĩ,vậy cũng đúng, nghe trộm mới chân chính rõ được mục đích kẻ nói.

Hải đường mon men lại gần bụi tử la lan tím nhạt trồng thành luống chạy dọc vào gần mép đình viện, nàng vịn lấy một cành dùng đóa hoa che trước mặt rồi khom người áp sát, căng tai nghe ngóng.Trong đình có đặt bộ bàn ghế bằng đá trắng, ngồi tại đó là mỹ nữ dung mạo đều chưa tới ,mỗi người mỗi vẻ ,tóm lại quả thật chính là xinh đẹp lay động lòng người.

Tiếng mỹ nhân y phục phấn hồng khẽ khàng vang lên than thở.

-chúng ta ở đây cũng được một tháng rồi, ngoại trừ lần đầu được gặp tam vương gia ở ngự thư phòng …tới giờ còn chưa có diễm phúc được gặp lại lần hai…làm sao để hoàn thành được nhiệm vụ Cảnh đế giao phải leo lên giường tam điện hạ này đây?

Ai bảo nữ nhân cổ đại e lệ thẹn thùng,cùng một đám nữ nhân tranh qua đoạt lại chỉ vì một cơ hội được chui vào lòng nam nhân, so với đám con gái hiện đại thẳng thắn và trực tiếp hành động thì tâm cơ và khổ nhục kế nhiều hơn .

Tiếng mỹ nhân y phục thuần trắng gật gù đồng tình, ngậm ngùi nói.

-phải a, chúng ta bị cấm tới đông viện…dù nửa đêm kín đáo lén lút mò tới,đi chưa được một phần quãng đường đã bị xách trở về…

Tiếng mỹ nhân y phục nắng vàng ủy khuất bộc bạch.

-tam vương gia này tại sao lại thanh tâm quả dục tới vậy? Ở trong cung chúng ta dù gì cũng có danh phận Tiệp Dư hàng tam phẩm…bây giờ lại chỉ là cái Ngự nữ hàng ngũ phẩm của Minh Đạo vương, tưởng rằng về đây rồi hằng đêm sẽ được gọi tới thị tẩm…không cần phải tranh đấu không cần phải xếp lượt với nhiều người…bây giờ thì hay rồi…mấy hôm nữa sẽ cử hành đại lễ tuyển vương phi ở đây…về sau lại phải nhìn sắc mặt của nàng ta mới sống được sao?

Hải Đường hết mở tròn xoe mắt lại nhíu nhíu mày. Mấy nàng này quả là đẹp thật nhưng chắc không đúng khẩu vị của hắn lên hắn làm lơ thôi mà.

Tiếng mỹ nhân y phục tím nhạt từ tốn mở miệng, giọng nói đầy tính toán.

-trong đám thiên kim tiểu thư đang được Tô thượng cung dạy dỗ thêm …có hai thiên chi kiêu nữ mà chúng ta không nên đắc tội…

Mỹ nhân áo trắng hồ nghi, tiếp lời.

-nàng là nói quận chúa Kiều Nguyệt Nga,con gái út của Kiều quận công và quận chúa Chiêu Tư Dung,cháu gái của Hoa phi nương nương?

Hải đường dứt khoát ngồi hẳn xuống chống cằm nghe ngóng,đứng cúi hoài mỏi lưng mỏi chân mỏi cổ quá. Quận chúa sao? Cứ hễ dính dáng tới đám hoàng thân quốc thích toàn một đám kiêu căng ngạo mạn không để ai vào mắt, sẽ khó đối phó đây.

Mỹ nữ phấn hồng gật nhẹ xác nhận, giọng điệu có chút không cam lòng.

-Luận về nhan sắc,cả hai đều nổi bật nhất ,luận về tài năng Kiều quận chúa kia vũ đạo thật mê người...bản thân ta nhìn thấy cũng không khỏi ghen tị…mà Chiêu quận chúa kia,cầm nghệ phải nói là xuất sắc vượt bậc,thế gian hiếm có ai gảy đàn âm thanh lại ảo diệu tới vậy…ta thật sự rất nghen ghét đố kị…

Có nói quá không đó, tài sắc vẹn toàn như thế thì ai mà tranh đoạt lại?

Mỹ nữ hoàng y bình luận thêm.

-lần này nghe nói không chỉ có Cảnh Đế đích thân tới chấm điểm, mấy vị nương nương cũng được phép đến, còn rất nhiều vương công quý tộc nữa, thật ra bọn họ đều là người nhà của mỹ nhân cả…đương nhiên là hi vọng ngồi vào cái ghế vương phi, nhưng mà nhỡ đầu không được thì xung quanh chẳng phải còn có rất nhiều gia thế danh môn hay sao?

-các nàng nói xem…có khi nào sân khấu này lại biến thành nơi của Kiều gia và Chiêu gia đấu với nhau không?

Một khoảng lặng kéo dài,mỗi người đuổi theo một suy tư.

Hải đường nghĩ nhanh,đám nữ nhân rảnh rỗi ngồi tám chuyện này làm cách nào đó phải đem gả đi hết.Còn đám thiếu nữ chuẩn bị được thu nạp thêm cũng lên sớm vạch kế hoạch tống cổ ra khỏi cửa.Muốn có quyền lực để làm được chuyện đó thì phải ngồi vững trên ghế vương phi.

Nếu đám nữ nhân xinh tươi như hoa này mà là của người khác thì nàng cũng rất mở lòng mà cùng ngồi tám chuyện cho xum tụ, chỉ tiếc là bọn họ đều nhắm tới Hồng y của nàng, đành xài chút thủ đoạn vậy.

Đột nhiên Mặc Vân đá nhẹ vào mông phá rối, nàng không quay lại,chỉ cất nhỏ tiếng bị làm phiền.

-yên nào Mặc Vân?

Nhưng cái chân không dừng lại,tiếp tục công kích,nàng bực dọc quay phắt ra hỏi.

-chuyện gì?

Nhưng đằng sau nàng chỉ thấy gấu váy tím nhạt thướt tha, Mặc Vân đã đứng lên từ lúc nào .

-tì nữ thấp kém,còn không chịu đứng lên.

Một giọng nói xa lạ mà nghiêm khắc vang trên đỉnh đầu, Hải Đường thoáng giật mình bấy giờ mới dịch chuyển cái đầu, thấy một đám nữ nhân đang từ trên cao nhìn xuống nàng.Đứng đầu là một nữ nhân đã ngoài , trang điểm kỹ càng,y phục chỉn chu,tư thế cũng rất quy củ mực thước,từ phong thái toát lên khí chất bình ổn,điềm đạm nhưng nghiêm túc.

Hải đường nhíu nhíu mày tức tối, chưa gì đã cao giọng phách lối thật đáng ghét. Nhưng rất nhanh liền thu liềm lại, cười trừ đứng lên,mắt liếc nhìn Mặc Vân đứng bên cạnh ý hỏi này là cái sự tình gì? Nhưng Mặc Vân không nhìn nàng,gương mặt nàng ta xem ra còn tức giận hơn nàng.

Mặc Vân nhún nhường thi lễ, song giọng nói lại không chút yếu thế, nho nhã mà uy nghiêm khiến người khác trợn mắt.

-xin đừng trông mặt mà bắt hình dong, đó là ái nữ của Trương Nghị đại nhân…tì nữ Ái Vân ra mắt các vị tiểu thư.

Người tự xưng là tì nữ gương mặt trang điểm nhẹ nhàng lại đẹp đẽ, cảm giác mềm mại và hiền hòa như đóa hoa, trong ánh mắt nhu mì lại có tia bình tĩnh mà trầm ổn. Dáng người thanh tao lại khoác lên chiếc váy tím nhạt thêu những bông hoa nhỏ xíu tím đậm nơi vạt áo, gấu váy như càng toát lên khí chất thục nữ thanh thuần.

-ngươi là tì nữ? Còn đây mới là tiểu thư danh môn nhà Trương gia?

Giọng nói nghiêm nghị thoảng chút kinh ngạc ngoài ý muốn. Nàng ta chỉ vào Mặc Vân rồi chỉ sang Hải Đường như không tin tưởng lắm.

-ta nghe Lam tổng quản nói sáng nay có một nữ nhi nhà Trương tri phủ Thục Ba tới, thì ra đây mới là tiểu thư khuê các nhà Trương gia …dung mạo tiểu thư đây thật …tầm thường.

Nữ nhân đều đều chất giọng khô khan cứng nhắc không chút tôn trọng nói. Nàng ta nhìn nhìn Hải Đường cảm thấy vị tiểu thư đây không đáng để mắt tới.

Hải Đường tự động lược bỏ mấy từ khiếm nhã ,coi như tiếng chó sủa bậy, khẽ nhún thân ,nở nụ cười cầu tài trên môi ,lễ phép nói.

-tiểu nữ tên Trương Thiên Vinh…vị này đây không biết phải xưng hô thế nào?

-gọi ta là Tô thượng cung, được Cảnh Đế điều tới đây chỉ dạy thêm cho các tiểu thư.

-a, thì ra là Tô thượng cung, được Cảnh Đế tin tưởng như thế thật ngưỡng mộ.

Hải Đường thoáng đưa mắt nhìn đám nữ nhân đứng phía sau nàng ta, toàn là mỹ nữ tuổi trẻ căng tràn nhựa sống, xinh tươi mơn mởn khiến nam nhân nhìn mà thòm thèm.

-vậy Trương tiểu thư, không biết ban nãy tư thế ngồi bất nhã và hành động rình rập nghe trộm sau lưng người khác đại biểu cho điều gì?

Nụ cười trên môi Hải Đường thoáng đông lại, thật tình, nghe nói người ta sẽ không truy cùng đuổi tận những người có gương mặt cười lấy lòng như nàng, cớ sao Tô thượng cung kia còn bới vết tìm dấu làm gì? Chẳng lẽ mới màn chào hỏi đầu tiên đã định đánh phủ đầu rồi?

Hải Đường cười ngốc ngốc hai tiếng khô khan, trong đầu loạn chuyển một hồi giây sau khóe môi vẫn đầy tiếu ý.

-tiểu nữ mới tới,có nhiều quy củ không rõ rành, lần đầu đi xa nhà có nhiều thứ bị hấp dẫn quá nhất thời không kìm nén được tâm tư hiếu kỳ lại sợ bước tới quấy rầy các nàng ấy nên đành đứng nép mình trong bụi hoa mà ngắm nhìn, chẳng qua là ngưỡng mộ dung mạo các nàng ấy thật như chim sa cá lặn, nếu như Tô thượng cung cho rằng đó là hành động khiếm nhã vậy tiểu nữ từ sau không dám tái phạm, kính xin Tô thượng cung chỉ bảo thêm.

Ai ,tránh voi chẳng xấu mặt nào, trước hết ta cho các ngươi mặt mũi, xem ta nhu nhược yếu đuối không có hậu thuẫn ,dễ nghe lời dễ bắt nạt.

Đám mỹ nữ nơi đình viện cũng lục đục kéo nhau tới xem chuyện lạ .Cả một đám nữ nhân bao vây lấy nàng y như du khách tới xem thỏ con bị nhốt trong chuồng.

Ừm, ánh mặt đa phần không thù địch chỉ có chút nghi hoặc và tò mò. Rất tốt,không phải nữ chính trong các truyện cung đấu gia đấu đều có vẻ ngoài tiểu thỏ bạch sao? Không tính nhan sắc thuộc dạng trung bình kém, mà tính cách bạc nhược yếu ớt còn rất não mịn, hoàn toàn khiến kẻ khác coi khinh xem thường.

Nàng đây sẽ không có cái bản lĩnh lột xác trở thành mỹ nhân khuynh thành tâm kế đa đoan khiến người khác phải xem sắc mặt mà hành sự. Nhưng mà giờ này phút này đột nhiên vô cùng có hứng thú đóng màn kịch hương đồng gió nội .

Tô thượng cung có vẻ hài lòng trước sự nhu thuận của Hải Đường, liền quay ra giới thiệu lần lượt mọi người cho nàng làm quen.

-năm vị mỹ nhân này là Ngự Nữ được Cảnh Đế ban cho Minh Đạo vương.

Hải Đường nhún thân khẽ cúi đầu rồi đứng thẳng người lại tươi cười như hoa nở sớm mai.

-tiểu nữ xuất thân vùng biên cương xa xôi, lần đầu tới kinh thành nhìn thấy các vị tỷ tỷ dung mạo chẳng khác thiên tiên, liền biết rằng chuyến đi này chỉ có thể là buổi học hỏi kinh nghiệm từ các tỷ tỷ, tiểu nữ xin được tạ lỗi ở đây.

-được rồi ,chuyện nhỏ, chúng ta cũng không rảnh để bụng.

Một trong các nàng mở miệng, mỹ nhân y phục trắng tinh nhìn trang nhã mà cao quý, giọng nói cũng nhẹ nhàng ,vẻ ngoài coi như không tính toán. Biết điều như thế thì cũng chẳng ai muốn làm to chuyện. Một tiểu nha đầu còn chưa phát dục hết, tướng mạo bé nhỏ gương mặt bình thường thì có thể quyến rũ được ai chứ?

Mỹ nhân hoàng y ,trông tươi tắn linh động như một con hồ điệp vào xuân, gương mặt trang điểm kỹ lưỡng, phục sức càng cầu kỳ, dùng ánh mắt tầng lớp thượng lưu mà chiếu xuống.

-ta xem nàng còn chưa tới , đứng cạnh vương gia cao lớn anh tuấn thật sự rất không thuận mắt, nàng hiểu sớm như thế cũng bớt được nhiều phiền toái .

Hải đường chỉ nhe răng cười ngốc ngốc. Đột nhiên một tiểu thư tuyệt xinh từ trong đám Tô thượng cung bước tới gần nàng.

-Ta là Kiều Nguyệt Nga.

Nàng ta cao hơn Hải Đường nửa cái đầu,khoảng tuổi, mặc bộ y phục phối hai màu hồng phấn và tím nhạt đan xen vô cùng hài hòa. Toàn thân tỏa ra nét mềm mại yểu điệu tựa như nhành liễu thướt tha yêu kiều bên bờ hồ phủ nắng vàng rủ khiến nam nhân có xúc động muốn tới bên ân cần quan tâm.

Dung mạo thật sự không tầm thường chút nào.

Không tầm thường như nàng.

Mẹ nó. Cô nãi nãi đây là người bình thường, là người bình thường thôi có được không? Chứ không phải tầm thường. Đám thiên chi kiều nữ này thật khiến người ta ghen đỏ mắt.

Hải Đường cười hắc hắc hai tiếng ngọt ngào.

-quả thật danh bất hư truyền, dung mạo của Kiều quận chúa như thiên tiên hạ phàm khiến cho tiểu nữ chỉ dám kính nhi viễn chi.

-tiểu thư quá lời, ta cũng đã nghe qua danh hào của Trương tri phủ, nghe nói tri phủ nổi tiếng phong lưu hào hoa ,có tới tận tam thê tứ thiếp và nhi nữ…không biết tiểu thư đây là nhi nữ thứ mấy và là con của vị ái thê ái thiếp nào?

Ha Ha. Lão cha nuôi trên danh nghĩa chưa được gặp mặt, phải nói thế nào nhỉ? Lão thật là biết sống hưởng thụ.

Hải Đường hơi đánh mắt sang Mặc Vân ý tứ cầu viện trợ. Cái nàng Kiều quận chúa này sao lại rành tiểu sử nhà Trương gia vậy? Liệu có lừa được không đây?

Mặc Vân mỉm cười lễ độ ,thưa.

-bẩm Kiều quận chúa, tiểu thư của nô tì là nhi nữ thứ tám , là con của vị ái thiếp thứ năm.

-ồ, một thứ nữ nho nhỏ mà cũng muốn trèo cao? Thật là biết lượng sức.

Người lên tiếng là một tiểu thư khác, nàng ta mặc y phục chuyển tông màu từ vàng sang đỏ,màu sắc lan tỏa từ tốn mà ảo diệu y như cảnh sắc hoàng hôn. Trang phục đẳng cấp như thế quả nhiên phải là người có tiền của dư giả cỡ nào? Lấp lánh thượng hạng như thể dệt từ nắng chiều tà, khiến người khác choáng ngợp, tôn lên vóc dáng đầy đặn gợi cảm và làm khuôn mặt đẹp minh diễm kia càng sắc nét hương trời hơn.

-đây chắc hẳn là quận chúa cao quý Chiêu Tư Dung, tiểu nữ thật có phúc phận mới hạnh ngộ diện kiến, nhan sắc của Chiêu quận chúa khiến tầm mắt hạn hẹp của tiểu nữ được mở rộng.

Ài, nàng đây nói mấy lời tâng bốc xáo rỗng này từ lúc nào lại thuận miệng tới vậy? Hải Đường sau khi thi lễ xong vẫn trưng ra bộ mặt nhu thuận mà yếu nhược, khiến người ta có cảm giác đây chỉ là thứ con nít ranh miệng còn hôi sữa không có mấy cân lượng.

-Trương tiểu thư thật khéo ăn nói, nếu đã hiểu chuyện như vậy thì cứ việc tận hưởng mấy ngày ở đây cho thoải mái đi…không như những kẻ khác chẳng thức thời, cứ tưởng rằng mình tôn quý muốn một bước hóa phượng hoàng, lại không biết rằng bản thân chỉ là sỏi đá lại so bì với cẩm thạch.

Vừa nói một cách ngạo mạn nhưng rất ý thức những lời mình phát ngôn.Cô gái này có đủ tự tin và thừa dũng khí ,gia thế cao sang, dung mạo như tiên nữ giáng thế, cứ như là sinh ra để đứng trên cao quản lý đám người thấp kém phía dưới .

Nàng ta cho mình cái quyền được coi thường người khác vì sự phân biệt đẳng cấp đã ăn sâu vào trong tâm tưởng từ nhỏ. Hẳn là đã được dạy dỗ về phẩm hạnh của một người quyền quý là như thế này đây.

Một đám mỹ nhân nghe vậy đều đen mặt lại bất bình. Đặc biệt là Kiều quận chúa, dù gì nàng này cũng là cành vàng lá ngọc không thua kém một ai, vậy mà đối phương lại dám đánh đồng nàng ta như bao cô nương tầm thường hạ phẩm khác.

Kiều quân chúa nhíu nhíu mày đẹp, khóe môi giật giật mấy cái mới thu hồi lại được cơn tức giận. Giọng năm phần hòa nhã ba phần nghiêm khắc và hai phần mỉa mai phát ra.

-Chiêu quận chúa ,lời nói chẳng mất tiền mua, nàng nên cẩn thận một chút kẻo người khác đánh giá bản thân không được dạy dỗ đến nơi đến chốn.

Truyện Chữ Hay