Thiên Hải Nguyên Đường

quyển 1 chương 34-1: thiên nguyên trở về

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Nơi biên cương đám trưởng lão một lòng lao tâm khổ tứ vì mưu đồ cơ nghiệp của chủ công nhà mình,thì ở kinh đô Đông hải quốc,Thiên nguyên cũng đang lao đao trật vật cho lễ nhận tổ quy tông rườm rà phiền phức.

Trở lại mấy hôm trước,sau khi đến kinh đô đám Thiên nguyên liền tới biệt viện Thanh nhã, sản nghiệp của Tâm y quán.Ban ngày đám thập kỳ chia nhau đi tìm hiểu tình hình hoàng triều,tối đến Thiên nguyên mặc dạ hành lén lút do thám địa hình hoàng cung mặc dù có cầm bản đồ do bọn trưởng lão lúc trước họa ra.

Phía sau hoàng cung là vườn thượng uyển, bên trái là Dịch Đình, bên phải là Đông Cung (nơi thái tử ở); phía nam hoàng thành có cơ quan cấm vệ, nhà Thái Miếu (thờ tổ tiên) và nhà Thái Xã (thờ xã tắc).

Cấu trúc «ngũ môn tam điện» (năm cửa, ba cung điện) gồm lần lượt: Bình An Môn (cửa chính hoàng thành), Đoan Môn, Ngọ Môn, Thái Bình Môn,Thanh Thiên Môn, Trường AN Điện, Trung Hoa Điện, An Lạc Cung.

Từ Bình An Môn đến Ngọ Môn là khu ngoại triều; Thái Bình Môn và Trường An Điện là khu nội triều;Thanh Thiên Môn đến An Lạc Cung là khu yên triều (hay tẩm).

Trung Hoa Điện là nơi vua chuẩn bị cử hành đại triều.Trường An Điện là nơi thiết đãi yến tiệc. Ngoài ra còn các nơi như ở của vua (An Lạc Cung), hoàng hậu (Dao Trì Cung), phi tần cung nữ ( cung ở phía đông và tây (Thụy Miên Cung), các hoàng tử (Phi Ngư cung).

Tối đó như mọi lần,theo thói quen đến giờ Cảnh khang lại ăn chén canh hầm do quan ngự trù đích thân đưa tới.Mới ăn được mấy muỗng lại ngoài ý múc lên một miếng bạc nhỏ.Cảnh khang ngẩn ra nhìn đến thất thần.Trên miếng bạc,khắc hai chữ “Thiên nguyên”.

Triệu tổng quản già nua vẫn trung thành bên cạnh ngài,thấy Cảnh Khang không ăn thêm mà cứ nhìn chăm chú vào thìa bạc.Hắn nhỏ giọng lên tiếng.

-thái thượng hoàng?

Thái thượng hoàng như trìm trong mộng mị,lão thái giám phải đánh tiếng to hơn mới khiến Cảnh khang phục hồi tinh thần.

-gọi quan ngự trù vào đây cho trẫm.

Cảnh khang nhẹ giọng hạ lệnh.

Lão thái giám ngẩn ra một chút rồi hỏi lại.

-thái thượng hoàng,bát canh có gì không đúng sao?

Cảnh khang lắc nhẹ, từ tốn nói.

-bát canh hôm nay có vị hơi lạ miệng,trẫm chỉ muốn hỏi thăm ngự trù đó một chút.

Triệu tổng quan nghe thế thì không thắc mắc thêm liền ra ngoài gọi quan ngự trù đang chờ ngoài cửa vào.Quan ngự trù trước giờ nấu dâng nhiều món ngon nhưng chưa từng được Cảnh khang cho truyền vào.Đêm nay lại bất ngờ được diện thánh khiến hắn vừa hồi hộp vừa lo lắng không thôi.

Hắn kính cẩn quỳ nơi xa,cúi thấp đầu,run run hô.

-nô tài bái kiến thái thượng hoàng.Thái thượng hoàng thiên tuế,thiên tuế,thiên thiên tuế.

Tiếng Cảnh khang nhàn nhạt vọng lại.

-là ngươi làm món này?

-tâu vâng.

-trong quá trình làm có gì khác mọi khi không?hôm nay trẫm ăn thấy không giống mọi lần.

Quan ngự trù nghiêng đầu,cố gắng lục lọi trong trí nhớ bắt đầu già nua xem món canh hôm nay có nguyên liệu hoặc khâu quy trình nào không đúng.

-bẩm,quả thật không có gì sai sót,có thể khẩu vị hôm nay của thái thượng hoàng không tốt chăng?

Cảnh khang chỉ khẽ gật,vấn lại.

-từ đầu tới cuối chỉ có một mình ngươi nấu?có ai khác tới không?

Hắn đột nhiên thấy sợ à nha.Lại căng óc bới trong mớ kí ức mới vừa rồi xem có gì đáng lưu tâm.Phải rồi,tự nhiên lại có con chuột chạy loạn trong phòng bếp,khiến hắn mất tập trung một lúc.

Nhưng chuyện này sao dám nói a,phòng bếp nấu cho thái thượng hoàng lại để chuột làm loạn,khai ra không phải khiến đầu nhỏ hắn ôm đất thì cũng làm mông hắn nở hoa.

Bữa ăn khuya hôm sau và hôm sau nữa Cảnh khang đều dễ dàng tìm thấy trong chén canh một miếng thẻ bạc,vẫn là khắc chữ “Thiên Nguyên”.Khi hỏi tới vẫn chỉ nhận được thông tin rập khuân,chỉ một mình ngự trù đó chịu trách nhiệm làm món ăn nhẹ lúc khuya,ngoài hắn ở trong bếp ra,tuyệt không còn ai lai vãng.

Quan ngự trù càng thấp thỏm không yên,thiên a,sao dạo gần đây cứ tới tầm đó,không chuột thì gián ghé thăm phòng bếp hắn dạo chơi.Làm hắn mỗi lần được Cảnh khang hỏi tới lại đổ đầy mồ hôi lạnh sau lưng.

Cảnh khang lại cho quan ngự trù lui đi,nhắm mắt dưỡng thần một lúc, hàng lông mày của ngài mới bớt nhíu chặt lại,hạ lệnh.

-xem trong danh sách ẩn vệ và lính ngự lâm quân đang tuần tra gần cung Viên Nguyệt,có ai quê quán gần kinh thành thì cho bọn họ về thăm mấy hôm,coi như nghỉ trước tết.

Triệu tổng quản á khẩu một lúc mới phục hồi tinh thần,không nén được thắc mắc hoài nghi mấy hôm nay,to gan vấn.

-thái thượng hoàng,tựu trung có chuyện gì?

Cảnh khang nhìn lão thái giám theo bên mấy chục năm,có thể xem như là tâm phúc đáng tin dùng.Ngài cất chất giọng trầm khàn mà u buồn.

-trẫm nghĩ…Nguyên nhi của trẫm…đã trở về…

Triệu tổng quản nín thở một chút rồi thận trọng vấn lại.

-thái thượng hoàng,ngài là đang nói…vị tam hoàng tử năm trước mất tích khi trên đường tới Côn luân phái dưỡng bệnh?

Cảnh khang gật nhẹ xác nhận,lại nhắm mắt,một lúc lâu ngài mở miệng,như than thở,như hoài niệm,như mong chờ.

-còn có…Lang nhi và Mộc nhi của trẫm…trẫm muốn gặp lại nhi tử của mình…

Những lời này,Thiên nguyên chốn trong một góc kín,cách đó xa xa nhưng vẫn nghe rõ mồn một.Mấy hôm nay Thiên nguyên luôn ở trong Viên nguyệt cung,âm thầm từ trong bóng tối quan sát con người Cảnh khang.

Thiên nguyên có thể mặc hồng y,đeo mặt nạ bạc đường hoàng đến gặp tên thủ lĩnh đám ẩn vệ ở đây rồi tùy tiện đưa thẻ bài ngũ cung chủ liền có thể mặc nhiên ra vào chỉ là làm vậy khẳng định tới tai Cảnh đế.

Cảnh khang đã ngoài ngũ tuần,từ lúc thoái vị chỉ sống an phận trong cung điện bé nhỏ nhưng xinh đẹp,không hỏi chuyện chính sự.Giống như một lão phú ông ra ngắm hoa vào thưởng trà,lẻ loi trống vắng,một mình trong cung điện tràn ngập chấp niệm.

Xung quanh Cảnh KHANG lan tỏa hơi thở lạnh lẽo,khuôn mặt ngài bình thản,đôi con ngươi đen đặc,âm trầm không còn sáng tỏ,mí mắt trĩu nặng,u uẩn tang thương.

Đêm nay không trăng sáng,ẩn vệ và ngự lâm quân canh phòng quanh Viên Nguyệt cung đều giảm nửa non,Cảnh khang lại chầm chậm ăn canh hầm,lần này trong chén chẳng có vật thể lạ.Cảnh khang cho Triệu thái giám lui ra,ngài đột nhiên trong lòng dâng cảm giác như có lửa nóng thiêu đốt,cả ngày hôm nay ra vào thẫn thờ như ngóng trông đợi chờ ai.

Cảnh khang ngồi thừ trước ván cờ tự đánh một mình.Lúc trước,Đường thừa tướng thỉnh thoảng vẫn tới bồi cờ cùng ngài…chỉ là từ khi lão ái khanh đó đến từ biệt để về cố hương dưỡng già nói sẽ đánh với Cảnh khang mấy ván.Ván cuối cùng lại dang dở,đến bây giờ ngài vẫn chưa thể đặt quân xuống,chỉ biết nhìn thế cục,thở dài.

Cảnh khang đột nhiên ngẩng đầu,trong phòng từ bao giờ đã có nhân xuất hiện rồi,người đến vừa khéo lại là người ngài vừa nghĩ tới.Không ngoài ý muốn khi thấy bên cạnh lão ái khanh có một nam nhân dạ hành,đôi con ngươi đạm mạc cùng lạnh nhạt,người này tháo mặt nạ ra,dung mạo xa lạ lại rất đỗi quen thuộc,mơ hồ tạo cảm giác thân thiết.

Đường lão nhân quỳ hành lễ trọng,kính cẩn nói.

-thảo dân Đường uyên hải bái kiến thái thượng hoàng.Thái thượng hoàng thiên tuế,thiên tuế,thiên thiên tuế.

Cảnh KHANG lảo đảo đứng lên,rồi nhanh nhẹn tới bên đỡ vị nhạc phụ đại nhân đứng dậy.

-nhạc phụ đại nhân,không cần hành lễ,lúc trước ta đã hạ lệnh miễn lễ rồi,gặp ta không cần hành lễ.

Nói đến đó Cảnh khang liền từ tốn quay sang nhìn thiếu niên trẻ trung lạnh lùng bên cạnh.

-người này là?...

-Thiên nguyên…tam nhi tử của ngài…

Thiên nguyên chủ động,hờ hững đáp,Đường uyên hải trước đó còn lo lắng băn khoăn thay cho ngoại tôn.Lão là sợ Cảnh khang thấy Thiên nguyên bề ngoài đơ ra như ướp hàn băng,gương mặt cứng ngắc không độ ấm cùng chất giọng trầm trầm không nhịp điệu,sẽ khiến ngài không có thiện cảm.

Cảnh khang nhìn Thiên nguyên,trong lòng là ngũ vị tạp trần,ngoài mặt càng không rõ hỉ lộ ái ố.Cảnh khang vẫn chăm chú nhìn chàng,Thiên nguyên cũng cứ đứng như tượng thạch,mắt nhìn sâu vào ngài,tuyệt không mở miệng nói thêm câu nào.Hồi lâu sau,Cảnh khang vươn tay lên,khẽ đập mấy cái lên vai Thiên Nguyên,ngậm ngùi,đau xót nói.

-Thiên nguyên…tam nhi tử của ta…tốt lắm,cuối cùng cũng có một đứa trở về…rất tốt.

Thiên nguyên vẫn biểu tình dửng dưng,nói.

-ngài chắc chắn ta là nhi tử của ngài?

Cảnh khang sững người,quay ra nhìn Đường lão nhân rồi lại quay về nhìn chàng.Đường uyên hải sốt ruột nói.

-Nguyên nhi,còn không mau hành lễ với thái thượng hoàng.

Thiên nguyên không nhúc nhích,tiếp tục đều đều giọng đặt câu hỏi.

-ngài không nghĩ rằng tam nhi tử của ngài đã chết từ năm trước?còn kẻ đang hồ ngôn loạn ngữ này là giả mạo?

Cảnh khang chầm chậm đi ra ghế ngồi xuống,lưng dựa ra sau,mắt nhắm lại,môi như mấp máy nhưng không thốt một từ.Một lúc sau Thiên nguyên lại như thờ ờ,tiếp.

-đại hoàng tử của ngài vẫn sống ở chùa An phước, năm qua,ngài từng đến thăm người đó lần nào chưa?

-ta…

-ngài nghĩ suốt năm qua bọn ta sống thế nào?tứ hoàng tử của ngài thì ngốc lăng ở cung Phi ngư,ngũ hoàng tử của ngài giờ đang lưu lạc chân trời nào?ngài có rõ không?

Thiên nguyên bước tới bên Cảnh khang gần hơn,vẫn chất giọng có vẻ hờ hững,nói thêm.

-thật ra …ngài biết rõ ai đã gây ra cục diện hôm nay…nhưng ngài lại mắt nhắm mắt mở bỏ qua…trong lòng ngài…trước giờ chỉ có kẻ đó mới là chân chính nhi tử?nếu đã là thế còn mong chúng ta trở về làm gì?

Cảnh khang trước sau không thốt nổi một từ,mí mắt run run như muốn mở lại không không dám động,như lẩn tránh ánh nhìn của Thiên Nguyên.

-ngài hẳn cũng biết…một ngày nào đó khi chúng ta trở về…thì cái ngai vàng kia cũng sẽ bị đoạt lại…và kẻ đó chắc chắn sẽ phải trả giá…

Chất giọng trầm lắng,u lạnh cùng sự bàng quan như nói vấn đề thường nhật khiến Cảnh khang mở to cặp mắt mệt mỏi nhìn nhi tử…

Thiên nguyên đứng thẳng lưng nhìn sâu vào cặp mắt u uẩn tang thương cùng tịch mịch của Cảnh khang.

Cái nhìn của chàng bình thản lại như phán xét…giống như một người ngoài cuộc từ một nơi trên cao mà xa xôi nhàn nhạt nhìn thế sự biến đổi phía dưới…ánh mắt chàng có vẻ thờ ờ lại dõi theo mọi nhất cử nhất động,có vẻ lạnh nhạt lại không bỏ sót bất cứ việc gì…

Lãnh cung là một trong cung nằm ở vị trí xa xôi hẻo lánh nhất trong Thụy Miên cung to lớn.Lãnh cung cũng được chia làm nhiều tiểu viện nhỏ,là một nơi nếu không có việc gì thì chẳng ai muốn lui tới,ít sinh khí,lại bị bỏ bê chẳng được chăm sóc nên lúc nào cũng khoác cái dáng vẻ âm u, lạnh lẽo và cô tịch.

Trong một tiểu viện yên ắng,vắng lặng,dưới tàng cây đang trút lá vàng,một thiếu phụ ngồi trên xích đu,tay nắm hờ bên dây sắt,đầu cúi xuống nhìn chân mình đung đưa,cứ vậy hồi lâu,động tác không ngừng lại,cũng chẳng thay đổi tư thế.

Người đứng nhìn nơi xa xôi,im lặng đã lâu cũng chưa từng nhúc nhích.

Bầu trời tràn ngập mây xám,trĩu nặng tưởng như sắp sụp đổ,gió thỉnh thoảng mon men bò tới cuốn đám lá úa tàn trên mặt đất bay đi tứ phía.Một cung nữ già nua từ phía sau lại gần thiếu phụ,choàng lên bờ vai gầy gò chiếc áo ấm sau đó vòng ra đằng trước,ngồi xuống.

Cung nữ nói nói gì đó,thiếu phụ lắc lắc đầu,lại nói nói gì đó,thiếu phụ gật gật sau đó ngoan ngoãn cầm lấy bàn tay già nua nhưng ấm áp của cung nữ,lẽo đẽo theo sau.Lúc đứng lên xoay người,bọng mắt thâm quầng vô tình liếc tới thân hình một nam nhân đứng kín đáo dưới tàng cây.

Khi bóng hình người đó khuất vào mái nhà nam nhân mặc y phục như lửa mới bỏ đi.Người này chính là Thiên Nguyên..

Từ khi khôi phục lại thân phận,trở thành vị vương gia quyền cao chức trọng,chàng có đến đây nhìn mặt vị Hoàng phi tiền triều mấy lần,vị này không ai xa lạ,chính là mẫu phi của Thiên nguyên.

Cảnh đế lúc gặp chàng phải nói là cực kỳ kinh nghi,cứ nhìn Thiên nguyên như hút lấy,nhưng hắn lại từ đầu tới cuối ngoan hiền yên lặng lắng nghe Cảnh khang nói chuyện,dễ dàng chấp nhận vị hoàng đệ lưu lạc trong nhân gian,còn thoải mái phong là Minh đạo vương ban cho vô số ân sủng.Cảnh khang thấy Thiên Hạo đối xử với Thiên nguyên hòa thuận như thế có chút ngoài ý,còn tưởng sẽ sóng gió lục đục một hồi.

Cảnh đế đích thân đưa chàng tới lãnh cung,dù rằng mỗi người ngồi một kiệu cái trước cái sau.Khi gần tới nơi lại để bọn nô tài đợi phía ngoài, người sóng bước vào cung điện bị lãng quên.Khắp nơi đều là cây trơ cành khẳng khiu,phủ xuống mặt đất tầng lá mục màu úa tàn.

Thiên nguyên cũng chỉ nhàn nhạt liếc mắt nhìn biểu tình của vị hoàng huynh,càng chẳng mặn mà thể hiện ra điều gì.Cảnh đế cho gì,Thiên nguyên cũng ưng thuận nhận lấy,bảo gì chàng cũng gật gù nghe theo.Trong con mắt người đời,rõ là cặp huynh đệ máu mủ tình thâm.

Khuôn mặt chàng như vô cảm,ánh mắt lại như vô tâm,chuyện đại hỉ như thế,trở thành vị vương gia quyền lực và giàu có tột bậc khiến vạn dân tôn sùng ngưỡng mộ cũng chẳng khiến Thiên nguyên nhếch nổi khóe môi cười.

Ánh mắt đen tuyền và sâu thẳm của chàng lướt qua vạn vật,dừng lại trước vị phụ hoàng tuổi trẻ quyền uy vang dội tứ quốc,khi về già lại lủi thủi một mình cô quạnh trong hồi ức đầy tiếc nuối.

Dừng lại trước bóng dáng mẫu phi một thời vang danh đệ nhất tài nữ nhan sắc khuynh thành,giờ đây chỉ là như cái xác biết cử động,lúc khóc lúc cười,lúc im lìm bất động,lúc lảm nhảm những câu không đầu không đuôi.

Đời người có bao lâu lại phải chịu đựng quá nhiều bi kịch vốn không nên có…sai lầm nối tiếp sai lầm…đến cuối chỉ có thể tự làm tự chịu tự khiến mình tổn thương…

Truyện Chữ Hay