Thiên Hạ

chương 620

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Thiên Hạ

Chương : Áo không bằng mới

gacsach.com

Không bao lâu, trinh sát tuần hành báo lại, Dương Châu thái thủ Quý Quảng Sâm và trưởng sứ Hàn Tiến Bình cùng với Giang Đô Huyện lệnh Bùi Tấn đang ở bên ngoài doanh trại cầu kiến. Lý Khánh An vô cùng mừng rỡ, đích thân ra đại doanh nghênh đón. vừa là vì đế khen ngợi quan viên Dương Châu đã giữ lấy sự phồn vinh của thương nghiệp Dương Châu, về phương diện khác, Hàn Tiến Bình là bạn cũ của hắn. nhiều năm không gặp, theo quan hệ cá nhân mà nói. hắn cũng muốn nể mặt Hàn Tiến Bình một chút.

Lý Khánh An ra đại doanh nghênh đón, từ rất xa đã thấy ba viên quan đi tới, một người bên trái, chính là thủ hạ năm xưa của hắn ở Thủ Bào Hàn Tiến Bình, cho dù thời gian đã qua đi tám năm, nhưng diện mạo của Hàn Tiến Bình lại không có thay đổi nhiều lắm. vẫn vừa đen vừa gầy như xưa, có sự thay đổi duy nhất chính là mái tóc đen nhánh của hắn đã thêm vài cọng tóc bạc, cho thấy sự vất vả của hắn về việc chính vụ.

Ba người thấy Lý Khánh An không ngờ lại đích thân ra nghênh đón, thật sự nằm ngoại dự liệu của bọn họ, vội vàng bước lên phía trước thi lễ nói: “Ty chức tham kiến Triệu vương điện hạ!”

Lý Khánh An ha hả cười, đáp lễ với mọi người: “Ba vị sứ quân vất vả rồi.”

Hắn lại nói với Quý Quảng Sâm nói: “Quý Thái thủ nhanh như vậy đã có thể tiếp lấy Dương Châu, ra ngoài dự kiến của ta, làm rất là tốt. nội một việc mộ binh thôi, năm nay việc thi lên thượng trung của Lại bộ ít nhất đã có thể bảo vệ được rồi. cố gắng thêm một chút nữa. thi được thượng thượng là không thành vấn đề.”

“Đa tạ điện hạ cổ vũ!”

Lý Khánh An lại đi đến trước mặt Huyện lệnh Bùi Tấn. Bùi Tấn cũng là con cháu Bùi gia. khoảng ba mươi tuổi, nhậm Giang Đô Huyện lệnh đã ba năm. thật ra hắn còn là tộc huynh của Bùi Uyển Nhi. ít nhiều có chút quan hệ với Lý Khánh An. Lần này Lý Lân vội vả rút quân, thành tích lớn nhất của hắn là đã bảo vệ được kho lúa Giang Đô. Vốn dĩ Lý Lân định chuẩn bị đem trăm vạn thạch lương thực trong kho lương ở bờ tây sông Tào vận chuyển đến bờ bên kia của Trường Giang, nhưng Bùi Tấn đã kịp thời sơ tán lao công và thuyền tàu, khiến cho Lý Lân không có lao động để dùng. cũng không có thuyền tàu để vận chuyển lương thảo, cộng thêm kỵ binh tiên phong quân An Tây đã tới Cao Bưu huyện. Lý Lân bất đắc dĩ. đành phải từ bỏ việc vận lương, ở trên điêm này. Bùi Tấn có công rất lớn.

Hắn thấy Lý Khánh An đi đến trước mặt mình, vội vàng khom người thi lễ: “Tham kiến điện hạ!”

Lý Khánh An mỉm cười, ngược lại còn thi lễ với hắn nói: “Bùi Huyện lệnh giữ được kho lúa. cũng là đã bảo vệ được tánh mạng của hàng ngàn hàng vạn dân đói. Lại bộ đã ghi chép lại thành tích của Bùi huyện lệnh trong bản kỷ lục, xin nhận một lễ này của Lý Khánh An.”

Bùi Tấn sợ tới mức cuống quít xua tay: “Không dám! Không dám! Ty chức sao dám chịu sự hành lễ của điện hạ được.”

Lý Khánh An lần lượt thi lễ, cuối cùng mới đến phiên Hàn Tiến Bình, hai người tám năm không gặp, năm đó bọn họ ở Thủ Bảo tham gia quân ngữ, lại cùng nhau đánh chiến dịch Tiểu Bột Luật, có thể xem là bạn cùng chung hoạn nạn. Hàn Tiến Bình có chút kích động, còn chưa đợi Lý Khánh An mở miệng, hắn liền một cúi người đến sát đất mà chào: “Ty chức Hàn Tiến Bình, tham kiến Triệu vương điện hạ!”

Trong lòng hắn vô vàn cảm khái, ai có thể nghĩ đến. người trẻ tuổi năm đó nhặt được ở nơi hoang dã. suýt nữa bị xem như nô lệ bán đi đó lại không ngờ đã trở thành đệ nhất quyền thần của Đại Đường. thái tử đích thật của Đại Đường, quả thật là nhân thế vô thường, như mộng như ảo.

“Hàn sứ quân không cần đa lễ. lần này giữ được Dương Châu. Hàn sứ quân cũng đã lập được công to vô tiền khoáng hậu. triều đình sẽ không quên, hy vọng Hàn sứ quân không ngừng cố gắng, làm tốt công việc tào vận. khi đó cũng sẽ là ngay thăng chức của sứ quân đấy.”

Có chút ngoài dự đoán. Lý Khánh An cũng hề có sự ôm nhau đặc biệt nhiệt tình gì cả. cũng không có cầm tay hắn mà kể chuyện của lâu ngày không gặp, mà là cũng giống như đối xử với Bùi Tấn vậy, tỏ ra cảm kích đối với việc hắn đã kịp thời đóng cửa chợ ba ngày, để cho thương nhân giấu kín tài vật, tránh thoát bị loạn quân cướp phá. thái độ cũng rất bình thản, thậm chí còn không được khách khí như đối với Bùi Tấn vậy, tựa như đối với một quan viên bình thường vậy, điều này làm cho Hàn Tiến Bình trong lòng hơi có chút buồn. Lý Khánh An đã ở trên địa vị cao, chăng lẽ đã không thèm ôn lại chuyện xưa với một tiểu quan địa phương như mình rồi hay sao?

Lý Khánh An sau khi hàn huyên cùng ba người xong, cười nói: “Xin mời! Mời vào quân doanh, chúng ta hãy bàn bạc về chính vụ của Dương Châu một chút.”

“Điện hạ bận rộn quân vụ, chúng tôi đành quấy rầy vậy!”

Ba người chuyện trò vui vẻ theo Lý Khánh An đi vào quân doanh.

Nhà của Hàn Tiến Bình nằm ở phía tây bắc Giang Đô thành, là một trung trạch chiếm diện tích ba mẫu. phụ thân hắn đã qua đời. đang ở cùng lão mẫu. thê tử. tiểu thiép và ba đôi trai gái, trong nhà còn có một lão bộc và hai nha hoàn.

Hàn Tiến Bình làm quan thanh liêm, không có dư dả để mua trạch, chỉ có ở quê nhà có mấy gian nhà rách nát. còn có mười mấy mẫu đất cằn, cũng luyến tiếc không nỡ bán. giao cho đệ đệ hắn trồng trọt. Nhà hắn ở hiện nay là quan trạch, theo đạo lý thì hắn là trưởng sứ, chủ quản chính vụ của một châu, thì nhà hắn ở cũng phải là quan trạch loại khá. chiếm diện tích ít nhất cũng phải trên mười mẫu. nhưng do Hàn Tiến Bình không hiểu đạo lý đối nhân xử thế chốn quan trường, đắc tội với tiền nhiệm Dương Châu thái thủ. thái thủ liền nói với hắn, quan trạch nhất thời không có loại lớn. để cho hắn ở tạm mấy tháng, chờ đến khi có đại trạch thì đổi lại, Hàn Tiến Bình cũng lơ đểnh, đem người nhà dọn đến đây, ở trong tòa nhà hiện nay, khi đã ở đó bèn chưa từng dọn qua chỗ khác.

Hàn Tiến Bình không hiểu đạo lý đối nhân xử thế chốn quan trường, còn biểu hiện trong việc thăng tiến của hắn nữa. Sau khi hắn từ An Tây trở về, không những được tha tội lưu đày, còn được Lý Long Cơ ngự phong làm Đan Đồ huyện lệnh. Đan Đồ huyện là nơi tọa lạc của Nhuận châu châu trị, thuộc loại thượng huyện, chức quan đã tói từ lục phẩm thượng giai, mà chức Dương Châu trường sứ của hắn hiện nay là từ ngũ phẩm thượng giai, suốt tám năm trời, hắn mới thăng được một bậc tứ giai.

Đó cũng không phải vì hắn làm quan bất chính, thiếu quan đức mà nên nổi. hoàn toàn tương phản, hắn có được danh vọng cực cao trong lòng dân. Hàng năm cày bữa vụ xuân hắn tích cực trù bị trâu cày lúc giống, còn đích thân xuống ruộng trồng trọt, dân có oan khuất, hắn theo lẽ công bằng chấp pháp, tuyệt không thiên vị quyền quý, được dân chúng Đan Đồ xem như Hàn thanh thiên, chính vì như thế này một quan tốt có danh dự lớn lao như thế, lại không được ưa chuộng trong chốn quan trường, đá đánh không ra. nguyên nhân có rất nhiều.

Đầu tiên là do hắn xuất thân thấp hèn, phụ thân là tá điền, không có bất kỳ thân thế bối cánh nào, ở trong triều Đường cực kỳ coi trọng Môn phiệt đó, thì đầu tiên hắn chinh là vốn sinh ra đã kém cỏi. những lần lên chức thường đều không tói phiên hắn.

về phương diện khác hắn bị Nhuận Châu thái thủ lúc ấy, con rể của Lý Lâm Phổ Trương Bác Tế chèn ép, hàng năm xét đánh giá cho hắn đều là trung trang. Lý Lâm Phổ cầm giữ Lại bộ, quan viên Lại bộ cũng không dám đắc tội với Trương Bác Tế, biết rõ là bất công với Hàn Tiến Bình, thì cũng chỉ đành dựa theo mức đánh giá của Trương Bác Tế mà thôi, điều này khiến cho hắn chịu sự bất công trong nhiều năm.

Sau khi Lý Lâm Phổ roi đài, Dương Quốc Trung thượng vị, Dương Quốc Trung tuy rằng không giống Lý Lâm Phổ chi xem Môn phiệt, đối với rất nhiều tiểu quan viên xuất thân thấp hèn hắn cũng đề bạt. Nhưng do Dương Quốc Trung bất mãn với Lý Khánh An. cho nên đối với những quan viên thuộc hệ An Tây đều bị biếm truất. Hàn Tiến Bình cũng bị tính vào hệ An Tây, khiến cho hắn lại một lần nữa lỡ dịp thăng chức, mãi cho đến khi quân An Tây dần dần mạnh lên, Dương Quốc Trung thất thế. Hàn Tiến Bình cuối cùng mới được đến lên chức. Trước tiên là thăng lên Nhuận Châu tư mã. không lâu liền được điều làm Dương Châu trưởng sứ. Nhưng vẫn bị thái thủ chèn ép, lần này lại là bởi vì lúc đầu Hàn Tiến Bình lên nhậm, đi bái phông nhà thái thủ. chi đem có một áấm chua của Đan Đồ làm lễ vật. chọc giận cấp trên.

Sau khi từ quân doanh trở về không bao lâu. sắc trời liền dần dần đến hoàng hôn rồi, Hàn Tiến Bình cũng trở về nhà. hắn có một trai hai gái, đứa con trai Hàn Việt năm nay mười bảy tuổi, ở trường học của Châu học chữ. chuẩn bị năm sau vào kinh tham gia khoa cử. Hai đứa con gái cũng đều còn nhỏ, một đứa bày tuổi, một đứa sáu tuổi, phân biệt do thê thiếp sinh ra. cũng đều được sinh ra sau khi hắn từ An Tây trở về.

Một nhà già trẻ phải dựa vào một chút bổng lộc của Hàn Tiến Bình mà qua ngày, cũng may năm đó Hàn Tiến Bình được thường ba trăm lượng bạc, trả hết nợ nần. hơn nữa lại có được tiền trợ giúp thêm từ tiền cho thuê quan giải điền địa phương, hơi cao hơn một chút so với bổng lộc triều đình, cũng có thể đúng hạn được nhận tiền, bởi vậy trong nhà Hàn Tiến Bình tuy rằng nghèo khó, nhưng miễn cưỡng cũng có thể sống qua ngày được.

Hàn Tiến Bình về đến nhà. thê tử hắn Trịnh thị liền vừa cười vừa đi lên đón: “Lão gia đã trở về rồi!”

Trịnh thị là con gái của sư tôn Hàn Tiến Bình khi con đi học. dòng dõi gia giáo, dịu dàng xinh đẹp, vô cùng hiền thục, năm đó nàng bị Huyện lệnh khi nhục. Hàn Tiến Binh giận quá giết chết huyện lệnh, bị sung quân sang An Tây tòng quân, Trịnh thị liền một mình sánh vác cả nhà chồng, chăm sóc một nhà già trẻ. Hàn phụ qua đời, nàng bán điền mai táng cha chồng, cày ruộng canh cửi, nuôi dưỡng mẹ chồng đã khóc mù một con mắt và đứa con trai tuổi còn nhỏ. Cho đến khi Hàn Tiến Bình lập công được đặc xá, nàng lại cảm thấy con nối dõi của Hàn Tiến Bình quá ít ỏi, liền đem nha hoàn đã đi theo mình nhiều năm khi nàng xuất giá. được xem như em gái gà cho Hàn Tiến Bình làm thiếp, có thể nói là hiền thê lương mẫu.

Nàng vừa cõi áo ngoài cho trượng phu. lại thấy hắn có chút rầu rĩ không vui, liền cười hỏi: “Xảy ra chuyện gì rồi?”

“Lý Khánh An hôm nay tới rồi, buổi chiều ta ở quân doanh ngoài thành gặp được hắn.”

“Chinh là cái Triệu vương đó sao?”

“ừm!” Hàn Tiến Bình cời áo khoác, buồn bực mà gật gật đầu.

“Lão gia không phải nói hắn cùng người là bạn cũ sao? Nếu là bạn cũ. gặp mặt hẳn là cao hứng mới đúng, tại sao còn rầu rĩ không vui như vậy?”

“Áo không bằng mới, người không bằng cũ, nói là như thế này, nhưng hôm nay thấy hắn. không ngờ lại lạnh lùng thản nhiên, không có một chút cảm giác của bạn cũ gặp lại; có lẽ là hắn quyền khuynh triều dã, đã cảm thấy ta không xứng làm bạn với hắn roi.”

Trịnh thị suy nghĩ một lúc hỏi: “Lão gia là một mình đến gặp hắn sao?”

“Không có, ta cùng với Quý thái thủ. Bùi huyện lệnh cùng đi gặp hắn.”

Trịnh thị cười nói: “Thế là đúng rồi, không phải hắn không muốn nhận người, mà là Quý thái thủ. Bùi huyền bọn hắn cũng đều có mặt. nếu đối với ngươi thân thiết, thì sẽ bỏ mặt bọn họ, lão gia ngẫm lại xem. có phải đạo lý này hay không?”

Kỳ thật bản thân Hàn Tiến Bình cũng cảm thấy là do nguyên nhân này, chỉ là hắn là người trong cuộc, nhất thời thấy không rõ, nhìn không thấu, được thê tử nhắc nhở, hắn lúc này mới bừng tỉnh ra. nỗi bức rức trong lòng cũng được tháo gờ ra.

“Hiền thê nói đúng, là ta lòng dạ hẹp hỏi rồi.”

Lúc này, cửa lớn truyền đến một loạt tiếng đập cửa. nhà của Hàn Tiến Bình không có người gác công, cũng đều là do thê tử hắn đi mở cửa: “Ai đó!” Trịnh thị đi ra đón.

“Xin hỏi nơi này có phải là nhà của Hàn trưởng sứ không?”

“Đúng vậy!”

Trịnh thị vừa đáp, vừa mở cửa ra. chỉ thấy nàng sửng sốt một chút, sau một lúc lâu. bỗng nhiên quay đầu lại hô: “Lão gia. người mau tới đây!”

Hàn Tiến Bình đang muốn đi đến thư phòng, thấy thê tử gọi hắn. hắn không khỏi nhướng mày, đi tới: “Là ai đó!”

“Lão gia. đoán chừng là tìm người rồi.”

Hàn Tiến Bình đi tới cửa. nhất thời ngây ngẩn cả người, chỉ thấy bên ngoài đứng đông nghìn nghịt mấy trăm viên binh sĩ toàn thân khôi giáp, vây quanh một chiếc xe ngựa, hắn có chút lắp bắp nói: “Ta chính là Hàn Tiến Bình, các ngươi muốn làm cái gì?”

“Hàn huynh không cần sợ hãi. là tiểu đệ đến thăm huynh đây.”

Chỉ thấy chiếc xe ngựa cửa mở ra. Lý Khánh An vừa cười vừa từ trong xe đi ra. chậm rãi đi lên trước, nói với Hàn Tiến Bình đang trợn mắt há hốc mồm: “Như thế nào, Hàn huynh khôngbiết ta rồi sao?”

“A!”

Hàn Tiến Bình lúc này mới phản ứng lại kịp, vội vàng thi lễ nói: “Điện hạ làm sao lại đích thân tới đây, không dám nhận a!”

Trịnh thị cũng hiểu được rồi. vội vàng thi lễ nói: “Thì ra là Triệu vương điện hạ. dân phụ vừa rồi vô lễ. đắc tội rồi.”

Hàn Tiến Bình cuống quít giới thiệu với Lý Khánh An nói: “Vị này chính là chuyết kinh Trịnh thị. mà trước kia đã từng nói với điện hạ đó.”

Lý Khánh An vừa cười vừa ôm quyền nói: “Thì ra là đại tẳu. lúc ở An Tây, không chỉ một lần nghe Hàn huynh nhắc tới. hôm nay được nhìn thấy, quả nhiên là vị thê tử hiền thục.”

“Điện hạ quá khen, dân phụ còn phải cảm tạ điện hạ ở An Tây đã chăm sóc cho Tiến Bình, hắn có thể được đặc xá. cũng là nhờ sự giúp đờ của điện hạ. cả nhà chúng tôi vô cùng cảm kích điện hạ.”

Nói đến này, Trịnh thị lại nói với Hàn Tiến Bình: “Lão gia. mau mời điện hạ vào nhà đi! Đứng ở bên ngoài sao được.”

Một câu nhắc nhở Hàn Tiến Bình, hắn vội vàng nói: “Điện hạ mau mời vào! Là ta thất lễ rồi.”

Lý Khánh An gật gật đầu. hắn thấy nhà của Hàn Tiến Binh không lớn. liền nói với thân vệ dưới trướng: “Hãy ở cả bên ngoài chờ, có thể chia ra từng nhóm đi ăn cơm. nhưng khôngđược gây chuyện sinh sự!”

Dặn dò xong, hắn dưới sự hộ vệ của hai viên thị vệ bên người đi vào Hàn phủ, lúc này, Trịnh thị ở phía sau khẽ bàn bạc với trượng: “Trong nhà đồ ăn không nhiều lắm thiếp đi mua một chút rượu và thức ăn đem về.”

“Tốt đấy, nàng đi mau đi. mua chút rượu và thức ăn tốt nhất đấy.”

Hai người ở cửa phía sau bàn bạc việc đãi khách. Lý Khánh An cũng đều nghe cả rồi, hắn tỏ mò mà quan sát Hàn phủ một chút, chỉ là mái hiên cũ nát. giấy dẫn cửa sô cũng đã ngã vàng, nền gạch dưới đất cũng cao thấp không bằng phẳng. hắn biết đây là quan trạch. Nói chung, quan mới vào nhà cũng đều phải sửa chữa lại một lần nữa. nhưng tòa nhà mà Hàn Tiến Bình ở này rất rõ ràng là đã nhiều năm không có sửa chữa qua. đoán chừng chủ nhân cũng không có tiền mà tự sửa chữa, bèn đành ở như vậy thôi. Có thể nói đây là tòa quan trạch nghèo nản nhất mà Lý Khánh An gặp phải, không ngờ lại là của thiên hạ đệ nhất phú châu, nhà của Dương Châu trường sứ. Lý Khánh An không khỏi thầm cảm khái, sớm đã nghe nói Hàn Tiến Bình làm quan thanh liêm, không ngờ trong nhà lại nghèo khó đến mức độ này, thêm một vị khách đến thôi, thì đã phải đi ra ngoài mua rượu mua thức ăn về rồi.

Hắn cũng không nói cái gì. cười ha hả đi theo Hàn Tiến Bình đi vào thư phòng của hắn.

“Điện hạ mời ngồi đợi lát. ta đi khiêng một chiếc giường gỗ đến.”

Lý Khánh An đột nhiên đi đến làm cho Hàn Tiến Bình luống cuống cả tay chân, sự quẫn bách trong nhà hoàn toàn bộc lộ, trà cũng không còn nữa. lại không thể chiêu đãi nước lọc, hơn nữa ly trà tốt một chút cũng chỉ có một cái. làm cho Hàn Tiến Bình vô cùng vật vã. gấp gấp để tiêu thiếp đi nhà bên cạnh mượn chút lá trà. rồi mượn thêm một bộ trà cụ.

Lý Khánh An đền nhất nhất thu vào trong mắt. không khỏi âm thầm lắc đầu. dù sao thì cũng là quan ngũ phẩm rồi, hơn nữa trợ cấp quan giải một vùng Giang Nam đều khá cao, nếu tính ra. hắn một tháng cũng có mười lãm sáu quan tiền, chắc không đến nỗi nghèo khó đến mức độ này chứ!

Khi Lý Khánh An quan sát gian thư phòng này, lúc này hắn mới đột nhiên hiểu ra nguyên do nghèo khó của Hàn Tiến Bình, bài trí trong thư phòng cũng vô cùng đơn sơ, một bàn một giường, sau đó bèn là sách đầy cả tường. dùng giá gỗ đóng ở trên bốn bức tường, các loại sách chất đầy cả bốn vách tường, vách bên còn có một gian nhà. Lý Khánh An ngóng đầu nhìn xem, cũng toàn bộ là sách, cộng lại có đến hơn mấy nghìn quyên, sách của triều Đường khá mắc, thu tập những thứ sách này, đoán chừng cũng đã hao tổn đi không ít tiền của Hàn Tiến Bình, khó trách a!

Lý Khánh An lại nhìn xem thư áng của hắn, chỉ thấy trên bàn đang viết một sớ tấu: “Dương Châu tào vận khai thông số pháp.”

Điều này làm cho Lý Khánh An rất có hứng thủ, khai thông tào vận, là mối quan trọng nhất trong những mối quan trọng lần này hạ Giang Nam của hắn. Hàn Tiến Bình nếu có biện pháp tốt. thì cũng có thể để Thôi Ninh thương lượng một phen với hắn.

“Cẩn thận một chút!”

Ngoài cửa đã truyền đến tiếng nói của Hàn Tiến Bình, cửa đã mờ, chỉ thấy Hàn Tiến Bình và một thiếu niên mười sáu bày tuổi khiêng một chiếc giường gỗ nặng trịch bước vào. hai viên thị vệ hầu cận của Lý Khánh An vội vàng tiến lên giúp đỡ.

Lý Khánh An thấy vị thiếu niên kia bộ dạng khá giống với Hàn Tiến Bình, bèn mỉm cười nói: “Hàn huynh, đây chính là con trai của ngươi phải không?”

“Đúng là khuyển tử.”

Hàn Tiến Bình đặt chiếc giường gỗ xuống, đẩy đứa con trai một cái nói: “Còn không mau thi lễ!”

Tiểu tử có chút ngượng ngùng, nhưng lại quỳ xuống khất đầu một cái với Lý Khánh An. “Điệt nhân Hàn Việt khấu kiến Lý thúc thúc!”

Bộ mặt già của Hàn Tiến Bình thoáng chốc đỏ bừng cả lên, hắn thường ngày hay nói khoác với con trai, nói Lý Khánh An là huynh đệ kết nghĩa năm xưa ở An Tây của hắn. ban nãy quên căn dặn con trai, con trai lại xưng Lý Khánh An là thúc, làm cho hắn thẹn đến mức muốn chui xuống đất.

Lý Khánh An vội vàng đờ thiếu niên dậy, cười ha hả nói: “Năm xưa lúc ta lần đầu tiên gặp con. là một bức họa cất giữ bên người của cha con. lúc đó con chỉ là tám người, bây giờ chắc là đã mười bày tuổi rồi đúng không?”

“Điệt nhi tháng trước đã mười bảy tuổi rồi.”

“ừm! Bây giờ đang học hành ư?”

‘Theo học ở Châu học. sang năm chính thức kết thúc học nghiệp. điệt nhi muốn ra ngoài du học một năm. năm sau tiến kinh đi thi.”

“Không tồi. rất có chí khí.”

Lý Khánh An sờ sờ vào người, lại không có một thứ gì có thể lấy ra tặng, hắn trầm ngâm một chút, từ giữa thắt lưng lấy xuống một tấm ngân bài. đưa cho hắn cười nói: “Đây là vật ra mắt của ta cho con. dựa vào tấm ngân bài này, quan phủ các nơi đều sẽ đối đãi tử tế với con. nhận lấy đi!”

Hàn Tiến Bình bên cạnh biết được giá trị của tấm ngân bài này, sợ đến mức hắn vội vàng tiến lên xua tay nói; “Điện hạ. không được, đồ vật quý trọng như vậy không thể đưa cho nó. nó khôngbiết nặng nhẹ, sẽ gây ra chuyện không hay.”

Hàn Việt cũng khăng khăng không chịu nhận. Lý Khánh An bất đắc dĩ. chỉ đành thu hồi ngân bài cười nói với Hàn Tiến Bình: “Như vậy đi! Con trẻ xuất môn du học, có thể tiêu hao khá lớn. lừ phí dọc đường của nó đều do ta chịu, cái này ngươi phải đáp ứng rồi. nếu không đáp ứng nữa. ta xoay người đi ngay.”

Hàn Tiến Bình thấy Lý Khánh An thành tâm. hắn trong lòng cảm động, chỉ đành gật gật đầu nói: “Thôi được! Nếu điện hạ có lòng, ta đáp ứng vậy.”

“Phải vậy chứ. nào, chúng ta ngồi xuống đi!”

Hắn lại vỗ vỗ bờ vai của Hàn Việt cười nói: “Con cũng ngồi xuống. nghe trưởng bối bọn ta trò chuyện về việc của An Tây.”

Ba người ngồi xuống. lúc này, thê tử Trịnh thị của Hàn Tiến Bình cũng mua được rượu và thức ăn trở về. dọn ra một bàn. lại đật lên hai bầu rượu vừa mới ũ nóng.

Lý Khánh An cầm bầu rượu lên lần lượt rót mỗi người một ly rượu cho cha con bọn họ, Hàn Tiến Bình vội vã dùng tay đậy lại lỵ rượu của con trai, cười nói: “Nó còn nhỏ, không thể uống rượu.”

“Hàn huynh, đây là huynh khộng đúng rồi, nó đã mười bảy tuổi rồi. năm xưa ở quân An Tây, binh sĩ mười sáu bảy tuổi còn nhỏ sao? Ngươi không thể cử xem nó là con nít mãi được, nên để nó tiếp xúc với những thứ của người lớn. bản thân rượu khôngphải là thứ gì xấu xa. uống ít một chút không sao cả.”

Lý Khánh An kiên trì. Hàn Tiến Bình cũng không có cách nào, chỉ phải luôn mãi dặn dò đứa con nói: “Nhiều nhất chỉ có thể uống ba ly.”

Lý Khánh An cũng rót đầy ly rượu cho mình, hắn cầm ly rượu lên cười nói: “Nào! Vì lão chiến hữu nhiều năm chúng ta đoàn viên, chúng ta cạn đi ly rượu này.”

Lý Khánh An vô cùng thoải mái tùy ý. làm cho Hàn Tiến Bình bất tri bất giác lại trở về với tình cảnh năm xưa khi còn ở An Tây, hắn cũng dần dần buông lõng, giơ ly cười nói: “Từ biệt thoắt đã tám năm. lúc tụ lại tướng quân đã trường thành, ta cũng đã già. nào! uống cạn ly này.”

Hai người bọn họ uống một hơi cạn. Hàn Việt là lần đầu tiên uống rượu, hắn nhấp được hai ngụm. cũng nín thở uống hết rượu. Lý Khánh An lại sắp rót rượu. Hàn Tiến Bình lại cướp lấy bầu rượu rót đầy cho hắn. lại rót một ly cho mình và con trai, hắn thấy con trai đỏ bừng cả mặt. bèn dùng đũa gõ đầu hắn một cái cười mắng nói: “Ai bảo con uống vội ngay, từ từ uống, ăn thêm chút đồ ăn nữa.”

Lý Khánh An đã uống được mấy ly rượu, bèn nói với Hàn Tiến Bình: “Lão Hàn. có một số lời vốn dĩ ta không muốn nói, nhưng nếu ta đã ngồi ở đây uống rượu với ngươi, thì không thể không nói nữa. ngươi nhìn thử nhà này của ngươi xem. nghèo đến bộ dạng gì rồi, ngươi thanh liêm ta giơ cả hai tay tán thành, nhưng ngươi tệ lắm cũng là quan ngũ phẩm, lúc ta sắp đi có điều tra qua ở Thiếu phủ tự. nguyệt bổng của thái thủ năm châu Hàng. Tô, Thường. Nhuận. Dương là mười quan, cộng thêm tám quan của quan giải và hai quan phụ cấp giấy viết, bỗng liệu của một tháng sẽ là hai mươi quan, lộc gạo thì không cần phải nói nữa. trưởng sứ giảm đi một chút, nguyệt bông của ngươi chắc là mười sáu quan, ngươi ít nhất chắc còn hàng trăm mẫu vĩnh nghiệp điền, lão huynh, không ít nữa. nhưng ngươi vẫn sống khốn khó như vậy, ngươi bảo ta mặt mũi để đâu cho đặng. ta muốn giúp ngươi một phen, nhưng lại sợ làm tốn thương lòng tự trọng của ngươi, không giúp ngươi a! lại cảm thấy có lỗi với ngươi, ngươi nói xem. ta nên làm thế nào?

Hàn Tiến Bình cười khổ một tiếng nói: “Tướng quân nói không sai. kỳ thật tiền trong nhà theo lý mà nói cũng đủ dùng rồi, nhưng ta có một tật xấu. thích thu thập sách, những năm này đã sưu tập được hàng vạn bộ sách, ta ít nhất một nửa bỗng liệu đều dùng để mua sách rồi. nương tử cũng không oán trách ta..

Vừa nói đến đây, con trai hắn Hàn Việt ngắt lời nói: “Phụ thân, nương sao mà không oán trách cha được, chỉ là không oán trách trước mặt cha mà thôi, có lúc nương cũng hận đến mức không thể một ngọn lửa đốt quách hết những cuốn sách kia của cha luôn cho rảnh nợ.”

Hàn Tiến Bình ngây ngẩn cả người, sau một lúc lâu. hắn sờ sờ cái mũi nói: “Phải không? Nương ngươi chưa bao giờ nói. ta còn tưởng bà ta không oán giận chứ!”

Lý Khánh An ha hả cười to, chỉ vào Hàn Tiến Bình lắc đầu nói: “Lão Hàn a! Lão Hàn. hôm nay nếu như không phải là ta đến. ngươi cả một đời đều bị giấu kín như bưng, được rồi, ta sẽ thỏa mãn tật xấu này của ngươi, tháng ba sang năm. ngươi tiến kinh thuật chức, ta khiêng hết mọi tàng thư của lão hoàng đến Lý Long Cơ ra. tùy tiện cho ngươi lựa chọn, nhắm trúng một ngàn quyển, thì ta tặng ngươi một ngàn quyển, nhắm trúng một vạn tập, thì ta tặng ngươi một vạn. thấy sao?”

“Làm sao được, đó là sách của hoàng thất chứ đâu phải chơi.”

“Chó má sách hoàng thất, chất đống trong Đại Minh cung đã sắp mục nát hết rồi. ta là không lấy sách của hắn. thà tự mình in lại khắc lại. ngươi rốt cuộc có lấy không? Không lấy thì ta đốt quách hết đi.”

“Lấy! Lấy! Nghìn vạn lần chớ có mà đốt.”

Hàn Tiến Bình mừng rỡ, sách của Lý Long Cơ nhất định là bản đơn lẻ, tuyệt bản. nhất định đều là những cuốn sách mà hắn tha thiết ước mơ bấy lâu nay, hắn làm sao có thể không lấy, hắn chỉ có hận không thế bây giỜ liền lập tức vào kinh đi lấy sách.

“Nhưng ta có một điều kiện.”

Lý Khánh An lại nói tiếp: “Từ nay về sau. ngươi không được bán sách nữa. hãy dùng bổng lộc mà nuôi nhà thật tốt. ta đã quyết định rồi, bắt đầu từ ngày mồng một tết sang năm. bông lộc của mọi quan chức đều tăng lên năm thành, hay nói cách khác, lương tháng của ngươi sẽ tăng lên đến hai mươi bốn quan, cuối năm còn có lộc gạo, đủ cho ngươi nuôi sống gia đình, đi mua chút trà ngon, đi mua thêm mấy ly trà. mua mấy món trang sức cho nương tử mình, đừng trở nên túng quẫn như thế này nữa.”

“Ta biết rồi. ta có thể từ An Tây sống sót trở về. đã là điều không dễ dàng gì. sẽ đối xử tử tế với người nhà.”

Lý Khánh An trong lòng vui sướng. hắn một hơi lại nốc cạn liên tiếp bốn ly, cầm ly rượu lên. hắn không khỏi nhớ đến huynh đệ của thủ bảo năm xưa. Tôn mã đầu cửu hắn ngay từ đầu đã thăng chức làm hiệu úy, trận vong trong trận chiến Đát La Tư. Hạ Nghiêm Minh tử chiến trong trận chiến Thạch Bảo Thành, sáu thủ hạ của hắn năm xưa khi còn là hỏa trường, bây giờ chỉ còn lại có ba người vẫn khỏe mạnh, những huynh đệ khác toàn bộ tử trận.

Hắn trong lòng có chút thương cảm. đem rượu trong ly uống một hơi cạn sạch, thở dài nói: “Nếu các huynh đệ thủ bảo khôngphải đi theo ta. ta nghĩ đại đa số người trong bọn họ sẽ không phải chết, trong lòng ta vô cùng ray rứt.”

Hàn Tiến Bình rót cho hắn một ly rượu, khuyên bảo: “Ta lại cho rằng đại đa số huynh đệ đều không liên quan đến ngươi, năm xưa lúc Cao phó soái đến thủ bảo đã mang ngươi đi rồi. mà chỉ có ta và Hạ Nghiêm Minh đi theo ngươi, còn những huynh đệ khác trên cơ bản là đều không có liên quan gì đến ngươi. bọn họ sau này lần lượt từ trận, cũng là bởi vì An Tây chính tranh không dứt. thân là quân nhân, có thể chết trên chiến trường, ta cảm thấy đây là sự may mắn của bọn họ.”

Lý Khánh An cầm ly rượu lên. lại nốc một hơi cạn sạch, lắc đầu nói: “Tuy nói là nói vậy, nhưng nghĩ đến trong lòng cứ có chút đau buồn.”

Lý Khánh An đã rất lâu không uống rượu nữa. hôm nay một hơi uống hết mười mấy ly rượu, thêm vào đó trong lòng có vẻ u sầu. cảm giác say lập tức ùa lên trên đầu. cầm ly rượu lên đem rượu từ từ vãi lên trên đất. nói: “Ly rượu này, xem như là ta kính một ly cho các huynh đệ dưới cửu tuyền, mong các ngươi ngủ yên ở dưới cửu tuyền.”

Hàn Tiến Bình cảm thấy Lý Khánh An có chút uống nhiều rồi. thấy hắn lại định rót rượu cho mình, bèn đè ly rượu của hắn lại. nói: “Tướng quân, ngươi đừng uống thêm nữa.”

“Không! Ngươi đừng quản ta. ta hôm nay trong lòng cao hứng, hơn nữa uống rượu với cố nhân, không biết sau này ta còn có cơ hội này hay không, nào, chúng ta uống tiếp, hai người các ngươi, đi mua thêm mấy bầu rượu đến. đêm nay ta phải cùng lão Hàn không say không thôi!”

Truyện Chữ Hay