Thiên Hạ
Chương : Ẩn Long nhập địa
gacsach.com
“Vì sao lại nghĩ đến quỹ phường?” Hồ Vân Bái có phần kinh ngạc hỏi.
Thường Tiến thấy sắc mặt hắn kinh ngạc quá đỗi bèn cười cười nói: “Đó có gì đâu mà kỳ lạ. từ sau khi Đường trực đạo được hoàn thành đến nay, thời gian từ Trung Nguyên đến An Tây được rút ngắn chỉ còn chưa đến một nửa. và mậu dịch với phương tây lại càng lúc càng phát triển. Tuy quan phủ có một quỹ phường, nhưng dẫu sao đó cũng là tài sản của triều đình, hơn nữa còn chỉ có một quỹ phường duy nhất, rất không tiện với các thương nhân vừa và nhỏ. Vì thế có thế dùng ưu thế địa vực của chúng ta mở ngân hàng đa quốc gia. tiến hành gửi tiền, tiết kiệm tiền, đổi ngoại tệ, hay rút tiền tại khu vực khác nhau... Chung quy có thể làm ăn càng lúc càng lớn.”
“Ngân hàng đa quốc gia?”
Hồ Vân Bái lần đầu tiên nghe nói đến danh xưng như vậy. Tuy về mặt nghĩa của từng chữ hắn hiểu, nhưng nội dung cụ thể đằng sau hắn vẫn chưa rõ. Hắn đương muốn mở miệng hỏi, thì ngay tại lúc này một tên giúp việc hớt ha hớt hải chạy vào, kề sát tai Thường Tiến tỉ tê mấy câu.
Thường Tiến lập tức đứng dậy nói: “Chúa công đã đến. chúng ta mau ra nghênh tiếp!”
Ngoài Nhiệt Hải Cư. mấy trăm kỵ binh đang đứng đầy cả ngõ Lĩnh Tây. Lý Khánh An đứng trước cửa lớn của Nhiệt Hải Cư, bên cạnh là mười mấy tên giúp việc và Hồ cơ đang cung kính đứng chờ. Lý Khánh An là khách quen của họ, không ai không biết hắn.
Tay hắn lúc này đang dẫn theo một tiểu nha đầu hơn hai tuổi chút ít. Đó là con gái nuôi của hắn Lý Tư Việt, cũng chính là con gái của Trương Việt. Tiểu cô nương vốn dĩ tên là Trương Tư. giờ nhận Lý Khánh An làm cha. nhận Vũ Y làm mẹ, đổi thành họ Lý. Lý Khánh An vì muốn tưởng nhớ đến cha tiểu cô nương nên đã thêm một chữ “Việt” trong tên thành Lý Tư Việt, được phong làm Kim Mãn huyện chủ. Tiểu cô nương đang nắm lấy tay Lý Khánh An. chốc chốc lại ngẩng đầu lên nhìn cha. Từ nhỏ nha đầu này đã lớn lên bên cạnh nhũ nương, không có phụ thân ở cạnh chăm lo giờ bỗng chốc có một người cha thương yêu minh, khiến lòng tiểu nha đầu mừng rỡ và chỉ muốn dựa dẫm vào người cha.
Đằng sau Lý Khánh An là thứ thê Khương Vũ Y, Vũ Y sáng dẫn con gái đến Từ Ân tự hoàn nguyện, sau đó lại đến nhà của của Lý Lâm Phủ thăm thú lại nơi nàng từng ở. Các con của Lý Lâm Phủ tuy được Lý Khánh An thỉnh cầu giúp không bị đày đi Lĩnh Nam. nhưng toàn bộ đều bị Lý Long Cơ biển làm thứ dân. đuổi ra khỏi Trường An. Lý Long Cơ lại còn lôi xác Lý Lâm Phủ từ trong mộ ra. hạ chỉ sau khi tuyên đọc mười đại tông tội của hắn rồi dùng roi quất xác, xong lại lột đi lớp cầm y ngọc bào trên minh Lý Lâm Phủ, dùng chiếu cỏ quấn lại, đem chôn tại bãi tha ma.
Con cái của Lý Lâm Phủ phần lớn đã tản cư khắp nơi trên đất nước Đại Đường. cái phủ đệ cũ đã bị bỏ hoang, không còn người ở. Vũ Y ở lại tiêu viện mà nàng từng ở gần mười năm một hồi thì rời khỏi phường Bình Khang. Rất trùng hợp lại gặp được phu quân minh từ phủ Bùi Tuân Khánh phường Sùng Nhân đi ra.
Lý Khánh An bèn đưa hai mẹ con nàng lên xe cùng đi đến Nhiệt Hải Cư. Bùi Uyển Nhi ở lại nhà mẹ đẻ hầu lễ bảy ngày mất đầu tiên của tố phụ không đi theo. Lý Khánh An biết Vũ Y lần đầu tiên đến. bèn cười cười giới thiệu với nàng: “Đây là tiệm mà Thường Tiến mờ, ta trước đây thường xuyên đến đây.”
“ồ! Hóa ra là tiệm của chú Thường mờ.”
Vũ Y có biết Thường Tiến, nàng dịu dàng cười nói: “Con gái chú Thường Ngọc còn là học sinh của muội nữa! Không biết giờ Thường Ngọc có ở Trường An không, một hồi phải hỏi thăm chú mới được.”
Lúc này Thường Tiến và Hồ Vân Bái đã vội chạy ra cùng khom người thi lễ với Lý Khánh An: “Tham kiến đại tướng quân!”
“Hóa ra Hồ tướng quân cũng ở đây, ta còn ngỡ ngươi phải đến trưa mới đến chứ!”
Mặt Hồ Vân Bái đõ bừng. nói: “Ty chức có về huyện nha xử lý một sự vụ cấp bách, cũng vừa mới đến.”
“Cũng được! Đợi một lát cùng xem một thứ với ta.”
Xong Lý Khánh An lại quay sang nhìn Thường Tiến cười nói: “Vợ con ngươi có nhà không?”
“Có! Đều có ở đây.”
Thường Tiến nhìn thấy Vũ Y vội đi lên thi lễ, xong lại lệnh người đi tìm vợ con mình đến. Chỉ một hồi đã thấy thê tử Thường Tiến Phùng thị và con sái út Thường Ngọc vội vã đi ra.
Thường Tiến có ba người con trai một người con gái. con gái út Thường Ngọc mới mười ba tuổi, lúc ở Toái Hiệp có theo Vũ Y học đàn. Phùng thị cũng thương đến phủ đệ của Lý Khánh An. nên mọi người khá thân thuộc với nhau.
Gặp lại tại Trường An lại càng vui mừng khôn xiết. Phùng thị bế Lý Tư Việt lên cười nói: “Phu nhân, hãy đi theo ta đến hậu trạch, siờ đương là lúc ăn cơm tối.”
Vũ Y nhìn nhìn Lý Khánh An. thấy hắn gật gật đầu cười nói: “Nàng đi đi! Thuận tiện vào kiêm tra cầm nghệ của học sinh, xem tiểu nha đầu có quên bài không!”
Vũ Y trong lòng vui mừng, bèn nói: “Lúc nào về thì gọi muội, giờ muội vào trước đã.”
Cứ thế mấy người nữ nhân nói nói cười cười cùng đi vào phía hậu trạch.
Lý Khánh An thấy họ đã đi xa mới cùng Thường Tiến và Hồ Vân Bái đi vào phòng. Hắn ngồi xuống cười nói: “Vê đến nơi này mà cử cảm giác như về nhà mình.”
Thường Tiến rót ly trà nóng cho Lý Khánh An nói: “Đây vốn dĩ là nhà của chúa công mà.”
“ừm! Nói đúng lắm.”
Lý Khánh An hớp một ngụm trà. xong bèn hỏi: “Việc ngân hàng đã chắc chắn chưa?”
Hắn lại quay sang giải thích với Hồ Vân Bái nói: “Cái tên gọi ngân hàng này là do ta quyết định, vốn dĩ bọn họ cũng định gọi nó là tiền hàng. nhưng Đại Thực và Byzentium đều không dùng vãn tiền, dùng tiền vàng và bạc, mà An Tây chúng ta cũng dùng tiền bạc, cho nên ta thấy gọi ngân hàng vẫn ổn hơn.”
“Ty chức hiểu rồi. quả thực gọi là ngân hàng sẽ tốt hơn. vừa khí thế lại vừa thuận miệng.”
Thường Tiến bẩm báo nói: “Đã xác định rồi, bọn thuộc hạ chuần bị mờ sáu ngân hàng, một ở tân đô Baghdad. một ở Samarkand. một ở Toái Hiệp, một ở Congtantinopolis. một ở Trường An. một ở Quảng Châu.”
“Vì sao lại nghĩ đến sẽ mở một ngân hàng tại Quảng Châu, không lẽ là vì mậu dịch đường biển?”
Lý Khánh An phản ứng cực nhanh, hắn một chốc đã nghĩ ngay đến mậu dịch đường biển. Hắn nhận được tình báo, cảng Turan nằm ở phía cực nam của Punjab đã tu sửa xong vào đầu năm nay, do thương nhân Túc Đặc bỏ tiền đầu tư để tiện cho họ tiến hành mậu dịch đường biển. Tàu mậu dịch của Ba Tư và Ả Rập đã bắt đầu cập bến. và tiến hành mậu dịch biển với Sindh. Hai tháng trước đây, một đoàn tàu biển lớn gồm ba trăm mấy chiếc tàu biển lớn. vận chuyển sần hai trăm vạn thạch lương thực từ Sindh về phía Quảng Châu của Đại Đường.
Đó chính là lý do chính mà Lý Khánh An muốn xây cảng Turan. một là muốn xây dựng đường mậu dịch biển với Thiên Trúc, cái nữa là muốn chuyển nguồn lương thực dồi dào từ phía Punjab vào Đại Đường, đi đường bộ không có được phương tiện vận chuyền lớn. hơn nữa đường xá bất tiện, và hao tổn quá lớn. sau khi vận chuyển đến Trường An thì đã không còn bao nhiêu, nhưng đi đường biên thì lại có thể vận chuyến lượng lớn.
Thường Tiến cười nói: “Đúng thế. hiện tại mậu dịch đường biển đang rất phồn thịnh, không thua gì mậu dịch trên cạn. nghe nói người Ả Rập ở Quảng Châu đã lên đến con số mười vạn. cho nên bọn thuộc hạ cũng quyết định sẽ mở một ngân hàng tại Quảng Châu.”
Lý Khánh An gật gật đầu. “Các ngươi đã suy nghĩ thật thấu đáo, triều đình đã sớm thiết lập Thị bạc giám tại Quảng Châu trưng thu thương thuế, chi trong vòng một năm vừa rồi đã thu nhâp gần trăm vạn quan thuế. Có thể thấy được sự phồn thịnh của mậu dịch đường biển như thế nào. Mở ngân hàng ở đó đúng là rất hợp lý. ”
Thường Tiến rút một xấp văn thư ra đưa cho Lý Khánh An. “Chúa công, đây là vãn thư chính thức có ký tên của mười tám gia tộc. mọi người đều nhất trí đồng ý giải tán Ẩn Long hội.”
“Hả? Giải tán Ẩn Long hội?”
Hồ Vân Bái đứng bên cạnh giật mình thốt lên. mắt hắn trợn tròn, đầy bàng hoàng. Giải tán Ẩn Long Hội. tin này khiến hắn muốn ngất ngay tại chỗ.
Hồ Vân Bái là thành viên lớp trẻ của Ẩn Long hội, sau khi tham gia vào quân An Tây, trở thành đầu não tình báo cũng dần thoát ly khỏi sự vụ trong hội. Vào niên hội năm ngoái của Ẩn Long hội. hắn đã liên tục hai năm không có tham gia. đã không còn hiểu rõ tình hình trong Ẩn Long Hội. Hắn chỉ biết Ẩn Long Hội sau gắn bó trăm năm của mấy đời người như thế là sao có thể nói giải tán là giải tán. Lúc này. người vốn dĩ điềm đạm như hắn cũng bị mất bình tình, vội nói: “Rốt cuộc là thế nào? Vì sao lại giải tán Ấn Long Hội?”
Kỳ thực Ẩn Long Hội đã mở hội nghị liên tục ba ngày đề đưa ra quyết định trọng đại. Hai mươi lăm thành viên của Ấn Long Hộ sẽ đại diện cho mười tám hộ gia tướng năm xưa đã được thái tử phi Kiến Thành trốn đến Toái Hiệp. Ngoài Lý Khánh An và bốn người đã xuất nhậm công chức ra. tổng cộng có hai mươi người tham gia hội nghị quyết định vận mệnh của Ẩn Long hội trong ba ngày này.
Lý Khánh An thấy Hồ Vân Bái có phần thất thần, biết trong lòng hắn đang nôn. bèn quay sang cười cười nói với Thường Tiến: “Ngươi cử nói rõ với hắn đi! Để hắn còn có thể hồi phục lại trạng thái bình thường!”
Thường Tiến với vai trò hội thừa, hắn kỳ thực cũng có nghĩa vụ giảng giải rõ ràng một số quyết định với bọn Hồ Vân Bái. Giờ Lý Khánh An đã mở miệng, hắn bèn nói: “Kỳ thực đó là một việc đã được bọn ta thương thảo từ rất lâu rồi. Nếu chúa công lên ngôi, vậy ước mơ hàng trăm năm nay của Ẩn Long hội ta đã được thực hiện, đã hoàn thành ước nguyện của tiên tổ, vậy tiếp theo nữa chúng ta nên làm gì? Ẩn Long Hội có còn cần thiết để tiếp tục tồn tại không? Ba tháng trước tổ phụ ta đã quỳ trước linh cừu Ân thái tử cầu được một quẻ. tên qué là ‘phi long tại thiên, ẩn long nhập địa’, đấy chính là ý của Ân thái tử trên trời. Bọn ta bèn quyết định sẽ giải tán Ẩn Long hội, nhưng ý của chúa công là Ẩn Long Hội chúng ta giải mà không tán..
Hồ Vân Bái lẳng lặng gật đầu. hắn đã có phần nghe hiểu, hỏi: “Vậy chắc đại ca của ta cũng đã ký tên rồi chứ. đúng không?”
“Đúng, đại ca của người Hồ Bái Tuyền đã đại diện cho Hồ gia ký tên tên thỏa thuận giải tán. ”
Thường Tiến đã đưa văn thư có ký tên của Hồ Bái Tuyền cho Hồ Vân Bái nhìn, xong lại nói tiếp: “Cái nghĩa giải mà không tán chính là Ẩn Long hội sẽ thay đối tôn chi hoạt động, sẽ không còn nhúng tay vào chính trị, mà sẽ trở thành một tập đoàn kinh tế lớn. sẽ chia tài sản của Ẩn Long Hội ra mười tám phần, mười tám gia tộc mỗi người giữ một phần, sau này gặp phải quyết sách trọng đại nào trong thương nghiệp thì sẽ do mười tám gia tộc cùng bỏ phiếu quyết định. Đại ca ngươi Hồ Bái Tuyền chắc tối nay sẽ tìm người bàn bạc kỹ lưỡng. ”
Hồ Vân Bái gật gật đầu. Ẩn Long Hội đã thay đổi tông chi. hắn cuối cùng cũng đã hiểu. Tôn chi mười tám gia tộc bọn họ hàng trăm năm nay vốn dĩ vẫn là để Ẩn Long lên ngôi, giờ tôn chi này mắt thấy đã sắp được thực hiện, vậy Àn Long Hội một là giải tán. một là phải thay đầu đồi mặt để tiếp tục sinh tồn. về mặt tình cảm mà nói. mười tám gia tộc này hàng trăm năm nay vinh nhục cùng hưởng, ai cũng không nỡ giải tán. Mọi người cùng tổ thành đại thương đoàn cũng là một lối ra. Đấy cũng coi như là một sự đền đáp mà Lý Khánh An giành cho Ẩn Long hội.
“Vậy Ẩn Long hội chúng ta sau này chủ yếu kinh doanh gì?”
“Một là mậu dịch, chủ yếu là mậu dịch đa quốc gia. bao gồm cả đường biền và đường bộ. Tề Hoài Viền đã đến Quảng Châu chuẩn bị Đồng Tế Hội hải thương xã. và ngân hàng Đồng Tế Hội Quảng Châu, đoán chừng nửa năm sau. đội thuyền thương hội đầu tiên sẽ có thể ra khơi rồi.”
“Đồng Tế Hội?”
“Đúng. Ẩn Long Hội về sau sẽ đổi tên là Đồng Tế Hội, mọi người nhất trí quyết định chọn tên này, ý là mười tám gia tộc đồng châu cộng tế, cùng hội cùng thuyền, sau này chúa công sẽ không còn quan hệ gì với chúng ta nữa. hội trường sẽ do các gia tộc bỏ phiếu bầu cử lựa chọn.”
Hồ Vân Bái gật gật đầu, xong hắn lại hỏi: “Vậy còn một ngành chính là ngân hàng thì sao?”
Lý Khánh An ở bên cạnh cười nói: “Không sai, một là mậu dịch, một là ngân hàng, ta hi vọng Đồng Tế Hội sau này có thể trở thành tập đoàn thương nghiệp số một của thiên hạ. cái thiên hạ ta nói không chỉ là Đại Đường. mà bao sồm cả À Rập và Byzentium. thậm chí là phương tây xa xôi hơn nữa.”
Kỳ thực đây cũng là quyết định mà Lý Khánh An đã đắn đo kỹ càng. Ẩn Long Hội đã góp sức to lớn cho hắn lên ngôi, nhưng là một người tay nắm cả thiên hạ. hắn không hi vọng Ẩn Long Hội tiếp tục tồn tại như một lực lượng chính trị, mà nhất định phải giải tán. Nghĩ đến tiền của lớn mạnh của Ẩn Long Hội thần bí bèn khiến Lý Khánh An nghĩ đến tập đoàn Rothschild và Rockefeller của đời sau. Có lẽ Ẩn Long Hội cũng có thể thay đổi để trở thành tập đoàn tiền tệ lớn có thực lực vững mạnh như vậy. thầm thấu sang phương tây từ mật kinh tế, và cũng từ đó mà dùng tinh thần hợp đồng ảnh hưởng sang phương đông, từ đó mà từ từ thay đối tư tường tông tộc của Trung Quốc truyền thống.
Đấy là quyết định mà Lý Khánh An đã đắn đo suy nghĩ rất lâu. hắn không biết liệu có thể thành công không. nhưng vẫn phải thử qua đã. Hắn bỏ văn thư trong tay xuống, lại quay sang nhìn Thường Tiến cười nói: “Tiếp theo đó ta phải đi xem thứ khả năng tài chính của Đồng Tế Hội.”