Thiên Hạ
Chương : Thị sát bị chiến
gacsach.com
“Thôi thái thú, đến rồi!” Một quan viên chi về phía xa hô to.
Chỉ thấy nơi ấy cát vàng cuồn cuộn, một đoàn quân đang ầm ầm phóng về bên đây, Thôi Ninh lập tức chấn chỉnh tinh thần, quay sang căn dặn mọi người: “Triệu vương điện hạ đến rồi, mọi người phải chú ý lễ tiết.”
Các quan viên đều gật gật đầu nhận lời, chẳng bao lâu sau, đội kỵ binh càng lúc càng đến gần, Sau làn cát vàng mỏng dần xuất hiện lá cờ lớn màu đen viền hoàng kim, phía trên có một chữ “Lý” viết bằng màu trắng rõ to, Đấy chính là là soái kỳ của Lý Khánh An.
Lý Khánh An lần này đến kỳ thực không hoàn toàn vì Đường trực đạo hoàn công, hắn lần đến này còn có một nguyên do quan trọng, thị sát kho cỏ khô Ưng Huyện, ưng Huyện là trọng địa tồn chửa cỏ khô của kỵ binh quân Đường, có ba trăm tòa nhà kho khổng lồ, có thể dung nạp được hơn ngàn vạn gánh cỏ khô.
Có thể nói cỏ khô là vật tư chiến lược quan trọng nhất của kỵ binh quân Đường, Người có thể ãn lương thực khác nhau, nhưng ngựa chắc chắn phải ăn cô, hơn nữa còn phải ăn với số lượng rất lớn, Sau thời Trung Đường trở đi, kỵ binh người Hán ngàn càng bị suy thoái, Một mặt vì các giống ngựa bị thoái hóa, Từ hồi Tây Hán bắt đầu, chiến mã ưu tú đều bị đem thiến một lượng lớn, còn con cháu mà những con ngựa không tốt sinh ra cứ đời này sang đời khác, Sau trăm ngàn năm qua đi, cuối cùng trở thành ra ngựa Trung Nguyên không những không chạy nhanh, chở nặng không nổi, thể trạng nhỏ nhắn, còn lâu mới là đối thủ nổi của các kỵ binh du mục.
Cái thư hai nữa là đất nuôi ngựa đã không còn, Sau An Sử chi loạn, quân Đường Tây Vực toàn bộ bị điều trở về Trung Nguyên, Thổ Phồn thừa cơ chiếm Lũng Hữu, Hà Tây và An Tây, khiến người Hán triệt đê mất đi đất đai nuôi ngựa, quân đội không còn ngựa để dùng trở thành sự thực không bàn cãi được.
Thử ba là kỵ binh giá thành quá cao, huấn luyện và trang bị của kỵ binh đều phải tốn lượng lớn tiền của, quan trọng hơn nữa là nuôi ngựa khó khăn, Muốn nuôi một con người cần mất bốn mẫu đất để trồng cỏ, với giá thành như vậy thì nền văn minh Hán lấy trồng trọt làm gốc khó mà gánh vác nổi.
Quán An Tây của Lý Khánh An sờ hữu trăm vạn con chiến mã, mà chiến mã nhập vào Trung Nguyên đã có ba mươi mấy vạn con, Chi nhìn những con số này đã có thể tính ra cần bao nhiêu cỏ cho ngựa, cho nên việc tích cỏ khô đã trở thành nhiệm vụ quan trọng trên cả quan trọng của Lý Khánh An khi bị chiến với An Lộc Sơn.
Trước đây Quan Trung chỉ có hai kho cỏ, một là đại thảo trường của Tư nông tự trong hoàng thành, nơi ấy có thể chất đề ngoài trời, đã đồn tích được gần bốn trăm vạn gánh cỏ khô; còn một nơi nữa là kho cỏ Hoa Châu, có ba trăm vạn gánh, Đấy đều chỉ là cỏ để cung ứng cho số ngựa vốn có, bây giờ lại gia tăng thêm ba mươi vạn con chiến mã của quân An Tây, hiển nhiên sẽ không đủ để cung cấp cho quân Đường vào cả mùa đông, Chính vì thế mà kho cô khô mới xây tại Ưng Huyện chính là mấu chốt đê cho công việc bị chiến có thể thuận lợi hoàn thành hay không.
Từ Trường An xuất phát ba ngàn kỵ binh phóng thẳng một đường, mục đích của họ chính là muốn kiểm nghiệm Đường trực đạo, Từ Trường An đến Phụng Tường, trong vòng hai ngày thời gian, họ đã hoàn thành kiểm nghiệm vài trăm dặm trên Đường trực đạo, Tiếp theo đó Lý Khánh An sẽ kiểm tra kho cổ khô.
Lý Khánh An thấy có quan viên nghênh đón phía trước bèn dần thả chậm lại tốc độ ngựa, Từ xa xa Thôi Ninh đã đi ra chấp tay thi lễ: “Hoan nghênh điện hạ đến Kỳ Châu thị sát!”
Lý Khánh An trở người xuống ngựa, đưa dây cương cho thân binh xong bèn cũng đi lên cười cười chấp tay chào lại: “Để Thôi thái thú phải đợi lâu rồi.”
“Không sao, không sao, vi thần nghe nói điện hạ đến thị sát Đường trực đạo không biết điện hạ liệu chỉ là ngang qua Kỳ Châu rồi đi tiếp, hay là chi đến đây rồi quay lại Trường An?”
Lý Khánh An cười ha hả nói: “Đường trực đạo ta đã thị sát xong, ta đến Ưng Huyện chủ yếu là muốn thị sát kho cỏ, Thôi thái thú có muốn đi cùng ta không?”
Thôi Ninh hơi bỡ ngỡ, xong hắn cũng lập tức sực nhớ, Lý Khánh An chắc cũng chi phóng ngựa dọc đường đê kiêm tra thôi, chứ quan thự phụ trách chi huy sửa Đường trực đạo nằm tại Cam Châu, Lý Khánh An cũng không lý nào mà đến Cam Châu thị sát!
Nghĩ thế Thôi Ninh vội đi lên nói: “Vi thần nguyện ỷ cùng điện hạ đến kho cỏ thị sát, điện hạ mời đi hướng này!”
“Mời!”
Mọi người lũ lượt lên ngựa, lại tiếp tục đi dọc Đường trực đến về phía tây, Giữa đường lại trùng hợp gặp được Điền Trân đô đốc Phụng Tường ra nghênh đón Lý Khánh An, Thấy Lý Khánh An, Điền Chân vội xuống ngựa quỳ một chân hành lễ: “Mạc tướng Điền Chân đã không ra nghênh tiếp từ xa, xin đại tướng quân thứ lỗi!”
Lý Khánh An biết Điền Trân vẫn ôm bệnh trong người bèn xuống ngựa đỡ hắn dậy nói: “Điền tướng quân thân thế không khỏe thì không cần phải đặc biệt đến đón, cứ đợi ta ngoài kho cỏ là được.”
“Đa tạ đại tướng quân quan tâm, đi ra ngoài mười dặm nghênh đón đại tướng quân là chức trách của mạc tướng, mạc tướng tuyệt không dám làm trái quân quy An Tây.”
Lý Khánh An thấy hắn thái độ nghiêm túc bèn không nói gì thêm, Hai người họ lại lên ngựa đi sóng đôi phía trước.
“Điền tướng quân, trong kho cỏ giờ có bao nhiêu hàng tồn?”
“Hồi bẩm đại tướng quân, hôm trước vừa mới có năm mươi vạn gánh cỏ khô từ phía Hà Tây chuyển đến, đến nay trong kho đã có sáu trăm vạn gánh cỏ khô, nhưng bọn thuộc hạ đã lần lượt từ phía thảo trường ở tại Hoa Châu phát vận thêm hai trăm vạn sánh, Nếu tính luôn cả phần đó thì chúng ta sẽ có tám trăm vạn gánh cỏ khô, Hôm qua thuộc hạ còn nhận được tin từ phía Lũng Hữu, bắt đầu từ tháng sau sẽ có thêm hai trăm vạn gánh cỏ khô vận đến, đấy đều là cỏ non mùa xuân phơi khô.”
Lý Khánh An gật gật đầu, từ số lượng mà xem thì đủ cho kỵ binh quân Đường dùng hơn nửa năm, Hiện nay điều hắn lo lắng nhất chính là vấn đề an toàn, nhất là sau khi xích hầu quân của hắn cho nồ công trường hỏa dược của Hà Bắc xong, An Lộc Sơn rất có khả năng sẽ hạ thủ với kho cỏ để trả đũa, Lý Khánh An tuyệt không dám có chút sơ sẩy nào.
“Lần này ta đến đây thị sát chủ yếu là hi vọng các ngươi có thể gia tăng bảo vệ an toàn, đưa đẳng cấp an toàn lên giáp đẳng (mức độ cao nhất), xóa sổ bất kỳ điểm bất cập nào.”
“Mạt tướng tuân lệnh!”
Bọn họ đi được thêm chừng mười dặm nữa, xa xa đã nhìn thấy dãy nhà kho khổng lồ, Kho cô Ưng Huyện nằm ở phía chính nam cách Đường trực đạo chừng ba dặm, hơn nữa lại được xây thêm một con đường rẽ tương thông, nó có diện tích vài chục khoảnh, lại được tổ thành từ ba trăm mấy cái kho lớn, bên ngoài có hai lớp tường rào dày, Kho cỏ do phía quân đội trực tiếp khống chế, có tám ngàn binh sĩ trú thủ xung quanh, chi trạm gác đã có hơn ngàn, phòng thủ rất nghiêm ngặt, Ngoài ra còn có hai ngàn bốn trăm công nhân làm việc, họ đều là dân chúng bản địa, gia cảnh thanh bạch, hơn nữa lúc ra vào kho đều phải lột sạch áo quần để thay áo khác mới được phóng hành, đề phòng có người tự ý mang hỏa chủng vào kho.
Kho cỏ khô hiện giờ đang được bảo vệ cấp ất (cấp độ thứ hai), ngày và đêm đều có ba lần tuần tra, nếu sau khi đưa lên cấp giáp, vậy sẽ liên tục có người đi tuần tra bất phản ngày hay đêm, trạm gác cũng sẽ được tãng sấp đôi, các quan binh dưới cấp lang tướng sẽ không được nghi phép, không được có liên hệ với bên ngoài, Còn công nhân mỗi ngày vào kho sẽ đổi thành ba ngày vào kho một lần, mỗi lần vào sẽ phải rà sát cần thận, và bị binh sĩ giám sát từng người để thay áo đi vào.
Đoàn người bọn Lý Khánh An vừa đi đến kho cỏ, trung lang tướng Triệu Phụng Quân trú thủ tại đây vội đi lên nửa quỳ thi lễ: “Mạt tướng tham kiến đại tướng quân.”
“Triệu tướng quân mời dậy.”
Lý Khánh An cười cười xong lại chi chi Thôi Ninh nói: “Ta hôm nay có mời Thôi thái thú đến thị sát kho cỏ cùng, không biết có thể đi vào trong được không?”
Triệu Phụng Quân lắc lắc đầu nói: “Quan viên đại phương đi vào kho cỏ nhất định phải có kim lệnh tiễn của đại tướng quân, đấy là thiết quy mà đại tướng quân đã tự quy định, Giờ đại tướng quân chi nói miệng thôi, xin thứ lỗi cho mạt tướng không thể nghe theo, Hơn nữa bản thân đại tướng quân cũng chỉ có thể dẫn hai mươi thân binh đi vào, Đây là khoản thứ ba điều năm đã quy định.”
Lý Khánh An thầm tán thưởng, hắn mời Thôi Ninh cùng đến kỳ thực là để thăm dò phòng ngự của kho cô, Giờ hắn rất vừa ý, bèn quay đầu lại áy náy nói với Thôi Ninh: ‘Thôi thái thú, quân quy đã như vậy, thật có lỗi.”
Thôi Ninh không khỏi cười khổ, hắn biết mình chẳng qua là đá thử vàng của Lý Khánh An mà thôi, bèn vội nói: “Nếu quy định đã như thế, ty chức không dám làm trái, ty chức sẽ đợi bên ngoài, điện hạ cứ tự nhiên đi vào thị sát.”
“Vậy được! Chúng ta cứ làm việc theo quy định.”
Nói xong Lý Khánh An bèn quay sang mỉm cười nói với hai mươi thân binh ở sau lưng: “Hai mươi người các ngươi đi theo ta vào thị sát!”
Hắn thúc ngựa đương muốn vào thì lại bị Triệu Phụng Quân ngăn lại, Triệu Phụng Quân có chút do dự, nhưng cuối cùng hắn vẫn chỉ chỉ vào dãy nhà gỗ ở cách đây không xa, nghiêm giọng nói: “Quỵ định do đại tướng quân ban xuống, khoản thứ nhất điều thứ hai, bất kỳ người nào đi vào kho cỏ đều nhất định phải qua rà soát và thay áo quần, Thật có lỗi, bất kỳ ai ở đây cũng bao gồm cả đại tướng quân trong đó.”
Nửa tháng sau, trung lang tướng Triệu Phụng Quân được thăng chức một bậc, phòng làm nhất đẳng trung lang tướng, tản quan Trung võ tướng quân, thưởng tiền ba trăm quan.
Chương -
Nguồn không có những chương này, mong quý độc giả thông cảm!