Trời vào đêm khuya, trên đường phố rộng lớn vẫn người đến người đi như cũ. Hộ Quốc Tướng quân phủ, cửa son đóng kín mít, sư tử đá đứng sừng sững, vọng tộc nhà cao cửa rộng, uy nghiêm trang trọng, khu kiến trúc khổng lồ như bọn rắn độc, chiếm cứ ở mảnh đất phồn hoa nhất kinh thành Đông Lâm, mất hết đèn đốm.
Chỗ bảo khố hậu viện, hai đội binh mã tay cầm đuốc cháy tí tách, sốt ruột giằng co, không ai nhường ai.
Người đứng đầu đội ngũ Lăng gia là một thiếu niên mặt mày thanh tú, một tay ôm lấy cánh tay bị gẫy, trên cái trán trắng nõn đổ mồ hôi lạnh, nhưng vẫn cắn răng, cố chấp không phát nửa tiếng kêu rên.
"Ta thấy các ngươi không có bản lĩnh thì mau cút đi đi, Hộ Quốc phủ bọn ta không có nhiều thời gian chiêu đãi đám phế vật các ngươi đâu." Một thị vệ cao to, khôi giáp rung động lách cách, vẻ mặt cực kỳ cao ngạo, hắn cười nhạo nói: "Một đám tiểu tử thúi chưa đủ lông đủ cánh."
Kiếm thánh đại nhân quả nhiên lợi hại, nói rõ đúng là ngươi thắng cược, thì bảo khố này đã cho các ngươi rồi đó, nhưng các ngươi không có bản lĩnh mở nó giờ còn trách được ai, bản thân vô dụng thì đâu thể ăn vạ lên người bọn họ được đúng không?
Người Hộ Quốc phủ đều thầm nói Kiếm thánh đại nhân anh minh, thủ đoạn cao tay, thật sự cao tay.
"Lăng Sách, ngươi trở về chữa tay mình trước đi, nếu không nó thật sự sẽ bị phế mất đó." Luôn có người bên cạnh nhắc nhở, lòng nóng như lửa đốt, biểu tình khó coi như sắp khóc tới nơi: "Nếu còn kéo dài thêm chốc nữa, e là thật không đường cứu chữa."
"Ta không đi." Lăng Sách khẽ cắn môi, cứng đầu lên tiếng, thanh âm rõ ràng non nớt nhưng lại vô cùng kiên định: "Lão thất học Lý Thiên Nhất là đồ không biết xấu hổ, những thứ này vốn đã bị Vô Song tiểu thư thắng được. Tiểu thư đã phân phó ta tới thu đồ, một khi đồ còn chưa thu được, đừng nói phế mất một cánh tay, coi như có đánh chết ta ta cũng sẽ không rời khỏi nơi này nửa bước!"
"Nhưng mà thủ như vậy cũng đâu phải cách." Người bên cạnh gấp đến mức luống cuống.
Lăng Sách khẽ cắn môi: "Nếu chúng ta rời đi, nói không chừng lão gia hỏa đê tiện âm hiểm kia sẽ chuyển đồ trong bảo khố đi hết, chỉ để lại cho chúng ta một cái bảo khố trống không, vậy thì còn dùng gì nữa?"
Mấy thứ này đều là phần thắng Vô Song tiểu thư lấy được từ trận đấu sinh tử với Lý Mị Nhi. Hắn muốn thủ nơi này không rời một tấc, không để người Hộ Quốc phủ chuyển đi một phân một hào!
"Ngươi làm càn." Trưởng thị vệ đứng đối diện là một nam nhân trung niên để râu quai nón, lúc này hàm răng đã sắp bị nghiến đến mẻ, hắn không ngờ cái đám tiểu quỷ Lăng gia lại khó đối phó như vậy, lại nghe được Lăng Sách phát ngôn bất kính về Lý Thiên Nhất, tức khắc nổi giận.
"Lăng Sách, ngươi lại muốn nói bậy bạ gì đó, cẩn thận ta cho ngươi đứng thẳng bước vào, nằm ngang lếch ra!" Sắc mặt của trưởng thị vệ đen như Bao Công, giơ trường thương trong tay chỉ tới, tàn nhẫn nói một câu.
"Ta khinh, ta vẫn nói thì sao? Dám làm mà không dám cho người ta nói?" Lăng Sách đau đến toát mồ hôi trán, cười khẽ, khinh thường như cũ: "Lý Thiên Nhất chính là tên tiểu nhân cáo già xảo quyệt đê tiện, mơ ước Thánh quả trong tay tiểu thư bọn ta, thua rồi lại không chịu trả cược, còn âm hiểm muốn gài bẫy Vô Song tiểu thư. Dù là cấp thánh, lão tử cũng thấy khinh thường hắn."
Hiện tại người hắn kính nể nhất cũng chỉ có Vô Song tiểu thư, Hộ Quốc phủ cái gì, Kiếm thánh Lý Thiên Nhất cái gì, đều là một đám vô sỉ hết, thực lực có mạnh hơn cũng chỉ là cái rắm trong mắt hắn!
"Ngươi muốn chết!" Trưởng thị vệ hét lớn, giơ mũi giáo sắc bén chỉ lên trời, sau đó chỉ nó vào Lăng Sách!
"Lăng Sách coi chừng." Một đệ tử Lăng gia nhanh chóng tiến lên chắn trước người Lăng Sách quát: "Ta liều mạng với ngươi!"
"Đúng vậy, liều mạng với bọn chúng đi!" Chúng đệ tử Lăng gia bị ở đây chèn ép mấy ngày, thật sự không nhịn nổi nữa, Lăng Sách đã bị thương, cũng không được để bọn người Hộ Quốc phủ kiêu ngạo!
"Một tên Huyền giả nho nhỏ mà thôi, không biết tự lượng sức." Trưởng thị vệ nhìn người chắn trước người Lăng Sách, cười lạnh một tiếng, chân nhanh chóng tiến lên, nghiêng người đánh một chiêu hồi mã thương đơn giản, mũi thương được bọc bởi luồng huyền khí cam đậm xoáy tròn đang đâm về phía trái tim cả hai người!
(hồi mã thương = 回马枪 = quay đầu lại bất ngờ đâm ngọn thương vào kẻ địch)
"Hô hô --"
Tốc độ của trường thương cực nhanh, trong thời gian cái chớp mắt đã rút ngắn khoảng cách với hai người, chỉ còn hơn một tấc, áp lực từ huyền khí khiến Lăng Sách cơ hồ không thở nổi!
Tình cảnh ngàn cân treo sợi tóc, bàn tay trắng nõn không biết từ đâu thò ra, mười ngón thon dài chụp lại cây trường thương mang theo huyền khí lạnh lẽo, mặc kệ trưởng thị vệ ở đối diện vùng vẫy thế nào cũng không nhúc nhích được một li!
"Vô Song tiểu thư!" Lăng Sách thấy người tới, lập tức mừng rỡ ra tiếng, ngay cả cánh tay đang đau đớn cũng không màng tới.
"Ta thấy ngươi mới là người muốn chết." Lạnh lẽo nhanh chóng vụt qua trong mắt Lăng Vô Song.
"Xèo xèo xèo xèo"
Xung quanh cánh tay cầm trường thương của Lăng Vô Song chớp lóe mấy cái, chỉ nghe thấy vài tiếng xèo xèo giòn vang, trường thương bằng sắt đen ở trong tay nàng đã đứt ra từng khúc từng khúc. Lăng Vô Song đưa tay vào trong tay áo, sau đó cả người nhẹ xoay, vung tay áo lên, từng miếng sắt vỡ vụn hóa thành từng vệt đen nhánh sắc bén như lưỡi dao, nhanh chóng lao về phía mặt đám thị vệ!
"Phốc phốc --"
"A a --"
Những thị vệ đánh đám đệ tử Lăng gia đều chịu khổ, cánh tay, chân cẳng đều rịn ra máu, ngã xuống đất, ngã chồng thành đống!
Thị vệ râu quai nón bị luồng huyền khí thoát ra từ người Lăng Vô Song xốc bay ra ngoài, đánh lên tường đá rộng cả trượng, trượt xuống, phát ra tiếng "rầm" vang dội.
Lăng Vô Song thu tay, đảo mắt nhìn sang Lăng Sách, hắn đang thả cánh tay bị thương xuống, lộ ra mu bàn tay đã bị bầm đen một mảnh.
Lăng Vô Song nhíu mày, giơ tay lướt lên cánh tay hắn, chậm rãi bóp lấy phần bị gẫy, thình lình bẻ qua một cái, chỉ nghe "răng rắc". Lăng Sách đau đến trán đổ mồ hôi to như hạt đậu, nhưng lại cắn răng không rên rỉ lấy một tiếng.
Lăng Vô Song hài lòng gật đầu, đưa một viên đan đen nhánh cho hắn, Đoạn Tục đan, hệ chữa trị, có tác dụng tái tạo xương cốt gẫy vỡ.
Lăng Sách nhận lấy đầy trân trọng, sau khi nuốt Đoạn Tục đan vào bụng, đau đớn nháy mắt biến mất, một dòng nước ấm tập hợp về phía xương cốt gẫy vỡ, cảm giác như có hàng ngàn con kiến đang đi lại bên trên, tê tê, ngứa ngứa, dường như còn cảm giác được cả đoạn xương gẫy vỡ đang bắt đầu dần dần sinh trưởng trở lại!
Lăng Sách mắt sáng rực, đan của Vô Song tiểu thư thật thần kỳ.
"Ân, a." Đối diện, đám thị vệ bên kia hồi sau mới loạng choạng đứng lên, lấm lem không chịu nổi, mặt xám mày tro.
"Ai làm?" Lăng Vô Song bấy giờ mới rũ mắt nhìn cánh tay bị gẫy của Lăng Sách, ung dung hỏi một câu, khi nói chuyện, mắt lại chậm rãi quét về phía đám thị vệ đối diện. Lời nói nhẹ nhàng chậm chạp, lại khiến người ta thấy vô cùng nguy hiểm. Đám thị vệ Hộ Quốc phủ bất giác lùi về sau vài bước.
"Vô Song tiểu thư, ta không sao." Lăng Sách nuốt xong đan dược, sắc mặt đã tốt lên rất nhiều. Chỗ này là Hộ Quốc phủ, là trên địa bàn của Lý Thiên Nhất, nếu Vô Song tiểu thư mà ra tay, thì chỉ sợ không thu dọn được.
"Là lão tử làm đấy!" Trưởng thị vệ đẩy đám người ra, xiêu xiêu vẹo vẹo từ đằng sau bước lên, khôi giáp rối loạn, vẻ mặt tràn đầy không cam: "Rồi ngươi muốn thế nào?"
Khi nói chuyện, hắn ta âm thầm quăng ánh mắt ám hiệu cho người bên cạnh, còn không mau đi mời người đến đây! Hiện tại đang trên địa bàn của Hộ Quốc phủ, hắn ta không tin Lăng Vô Song coi như cũng có chút bản lĩnh này có thể muốn lấy mạng hắn là lấy.
"Muốn như thế nào?" Lăng Vô Song cười.
"Tay hắn là bản đại nhân tự mình bẻ gẫy." Trưởng thị vệ tức giận hừ hừ mũi, khập khiễng đi ra trước đội ngũ, bộ dáng vẫn vênh váo tự đắc như trước, nói: "Tên tiểu tử thối hắn cư nhiên dám nói năng lỗ mãng về Kiếm thánh đại nhân ngay tại Hộ Quốc phủ ta, nếu Lăng gia đã không biết dạy dỗ, vậy bổn đại nhân đành phải thay Lăng gia dạy dỗ một chút."
Ai ngờ Lăng Vô Song không nói không rằng, đột nhiên biến mất, giây tiếp theo, một đôi mắt lạnh lẽo thình lình xuất hiện trước mặt trưởng thị vệ
"A, ngươi dám!" Tốc độ dọa người cỡ này, trưởng thị vệ lập tức cả kinh muốn lùi về sau, nhưng còn chưa kịp phản ứng, đột nhiên cảm thấy vai trái nặng nề, tiếng xương cốt gẫy vỡ "răng rắc" vang lên, toàn bộ cánh tay của hắn đều bị bẻ xuống dưới!
"A --"
Trưởng thị vệ mặt mày đỏ lự, tiếng thét thảm đáng sợ như quỷ khóc sói gào. Toàn bộ cánh tay chỉ còn lớp da thịt bao bộc, treo lơ lửng trên thân thể chứ không rơi xuống, nghiêm trọng hơn nhiều so với thương thế của Lăng Sách, không cách chữa trị!
Lăng Vô Song nhích người, lui về trước chúng đệ tử Lăng gia, chỉ vào người đang đau đến lăn lộn đầy đất, lạnh lùng nói: "Đừng nói ngươi, mà ngay cả Lý Thiên Nhất động vào người của Lăng gia ta, ta cũng đánh hết!"
Chúng đệ tử Lăng gia nghe thấy mà ấm áp không thôi, còn đám thị vệ Hộ Quốc phủ bị khí thế mạnh mẽ mà lạnh buốt của Lăng Vô Song chấn động đến liên tục lùi về sau, tới thở mạnh cũng không dám.
"Tiểu nhi cuồng vọng, không biết trời cao đất dày." Đột nhiên, một tiếng quát chói tai phát ra từ đằng sau đám người Hộ Quốc phủ.
Hạ nhân Hộ Quốc phủ chen giữa hai bên đám người, thị vệ tay giơ đuốc thân đeo đao đứng ngay ngắn thành hàng, chính giữa, một nam nhân trung niên bước thẳng đến, mặt chữ điền, cao to, tay chân khổng võ hữu lực, người đến chính là phụ thân của Lý Mị Nhi -- Lý Nghị, Thiên huyền cấp chín cao cấp, thực lực thâm hậu. Theo sau lưng hắn là hai phó tướng cùng một đoàn thị vệ đeo đao lưng hùm vai gấu.
"Lăng Vô Song." Khuôn mặt chữ điền của Lý Nghị chứa đựng vẻ giận dữ, bước đi như bay đến trước mặt Lăng Vô Song, hét lớn: "Nơi này là Hộ Quốc phủ, còn chưa đến lượt Lăng gia các ngươi đến làm càn!"
Chính là người này, người dùng một chân đá Lý Minh Huy đến thành phế nhân, đánh Mị Nhi trọng thương, đến nay vẫn chưa biết sống chết, thậm chí còn vũ nhục phụ thân trước mặt dân chúng, khiến mặt mũi của Hộ Quốc phủ đều đi quét rác hết. Hiện tại, thế nhưng còn dám kiêu ngạo tới cửa khiêu khích, đúng là khinh người quá đáng, thật sự xem Hộ Quốc phủ hắn là nơi không người phải không!
"Hóa ra là Lý đại tướng quân." Lăng Vô Song câu môi cười, nghiêm giọng nói: "Chưa báo với lão nhân gia của người đã tùy tiện đến cửa thăm hỏi, Vô Song đúng là có chút mạo muội."
Sắc mặt Lý Nghị còn chưa chuyển biến tốt lên, đã nghe ngữ khí Lăng Vô Song thay đổi: "Nhưng có điều... cây cần vỏ, người cần mặt, đánh cược thì phải chịu thua, nhưng Lý Thiên Nhất lại khác biệt, thà rằng quỵt nợ chứ không cần mặt mũi, vãn bối thật sự hết sức bội phục, nên bây giờ mới tự mình tới cửa thăm hỏi lão nhân gia hắn."
Lăng Vô Song nói một phen, đâm chọt liên miên, đút một viên đường rồi lại hung hăng nện xuống một đống gậy, nói đến châm chọc lạ thường, khiến chúng đệ tử Lăng gia cười trộm một trận.
"Lăng Vô Song!" Lý Nghị rống to, lúng túng phát giận: "Đánh cược thì phải chịu thua, phụ thân cũng đã nói cho Lăng gia các ngươi bảo khố Hộ Quốc phủ rồi còn gì, nhưng các ngươi không có bản lĩnh dọn ra thì là chuyện của các ngươi. Thế mà bây giờ lại nháo ở Hộ Quốc phủ ngay trước mặt mọi người, còn chẳng phải khinh người quá đáng?"
Chúng đệ tử Lăng gia vừa nghe liền thấy khó thở, quả nhiên người trong phủ này đều là mặt hàng không biết xấu hổ, cái gì là đã cho Lăng gia bọn họ? Khóa bảo khố một phen ra trò, còn bảo bọn họ dời như thế nào? Chẳng lẽ muốn bọn họ phái người đến canh giữ ở Hộ Quốc phủ cả đời!!
"Thật vô sỉ, tất cả người ở Hộ Quốc phủ đều là rắn chuột một ổ hết, chả ai tốt lành gì."
"Thân là Đại tướng quân Đông Lâm quốc nhưng lại không biết xấu hổ như vậy, rốt cuộc ta cũng biết vì sao Lý Mị Nhi và Lý Minh Huy lại luôn làm xằng làm bậy, không coi ai ra gì như thế."
"Đúng rồi, có gia gia không biết xấu hổ cỡ đó cùng phụ thân vô sỉ bậc này, thì con cháu về sau tốt được chỗ nào."
......
"Lý đại tướng quân, vậy là ngươi thừa nhận, tốt thôi." Lăng Vô Song hơi nhếch đuôi mày, gật đầu nhẹ đến không thể thấy, giơ tay vẫy ra sau, câu môi cười quỷ dị nói: "Lăng Hoa, quay về gọi người, càng đông càng tốt, cầm theo vũ khí đến đây dọn đồ."
Lăng Vô Song cười hắc hắc hai tiếng, cười đến vô cùng sáng lạn. Lý Nghị thấy vậy lông mày đen đặc nhăn lại thành chữ 川, nhưng tưởng tượng, không có chìa khóa của phụ thân, Lăng Vô Song mở được cửa chắc, đó chính là thứ đúc từ tinh đồng khoáng thạch.
"A, được được." Lăng Hoa không rõ nguyên do, ngơ ngác đáp hai tiếng, không dám chậm trễ phút giây nào, chạy đi như bay.
Trước bảo khố khoáng thạch, cửa lớn cao cả trượng thình lình dựng thẳng từ mặt đất, hai phiến sắt màu vàng đất khép kín không kẻ hở, che giữ chặt chẽ bảo khố phía sau.
"Mở không ra phải không?" Lăng Vô Song câu môi cười cười, nhấc chân đi đến trước bảo khố, tay khoanh trước ngực, đầu ngón tay vuốt ve chiếc cằm trắng nõn thon thả, ngước mắt đánh giá hai cánh cửa màu vàng đất, giống như đang suy nghĩ gì đó.
Thấy vậy, Lăng Sách nhanh chân tiến lên giải thích: "Vô Song tiểu thư, cánh cửa này được đúc từ quặng Thiên Tinh đồng nguyên chất, lợi hại hơn cả Đoạn Long thạch, một khi đóng lại, không có chìa khóa của Lý Thiên Nhất thì không ai mở được."
Chẳng lẽ Vô Song tiểu thư còn có cách mở cửa nào khác?
"Tiểu nhi ngu xuẩn." Lý Nghị cười âm hiểm hai tiếng, chắp tay sau lưng đứng một bên nhìn Lăng Vô Song chuẩn bị xấu mặt, châm chọc nói: "Ba hoa chích chòe thì phải trả đại giới."
"Không có chìa khóa?" Lăng Vô Song cười khẽ hai tiếng, ngữ khí đột nhiên trầm xuống, lạnh lùng nói: "Vậy nổ nó!"
Lăng Sách vô cùng kinh ngạc, sững sờ tại chỗ, hắn không nghe lầm chứ, ý của Vô Song tiểu thư là muốn phá tung phiến cửa kia? Dùng cái gì phá?
Lăng Vô Song vẫy vẫy tay: "Các ngươi lui ra sau hết đi."
"Này..." Lăng Sách gãi gãi ót, muốn nói lại thôi, không phải hắn không tin Vô Song tiểu thư, nhưng mà... kia chính là một khối Thiên Tinh đồng quặng nguyên chất, cứng hơn Hắc Vân Huyền thiết cùng Đoạn Long thạch gấp mấy lần. Nếu muốn phá hỏng một góc nhỏ của nó, nói dễ hơn làm.
"Thật buồn cười, vừa nảy còn thấy nàng có chút bản lĩnh, lại không ngờ chỉ là một nha đầu miệng còn hôi sữa mà thôi, thùng rỗng kêu to."
"Cửa bảo khố này là khoáng thạch Thiên Tinh đồng, Kiếm thánh đại nhân phải tốn hết mười năm trời mới tìm được ở khu núi non nguy hiểm xa vạn dặm, chỉ bằng nàng sao? Còn muốn phá hỏng gì chứ."
Thị vệ Hộ Quốc phủ nghe thấy lời nàng, nhịn không được lớn tiếng cười to, đứng một bên chờ xem kịch vui.
Chúng đệ tử Lăng gia nghe lời sôi nổi lui ra sau, trong ánh mắt lộ ra kiên định, nhưng vẫn âm thầm cắn răng.
Trong mắt Lăng Vô Song bây giờ chỉ có cánh cửa ở đằng trước, môi đỏ câu ra độ cung nhạt như không có, một tay thò ra trước, một tay đẩy về sau, hai tay bao quanh trước ngực, một luồng khí lớn dọa người nhanh chóng tụ lại, hai tay khụy xuống đánh lên trời, hét lớn: "Phiên Sơn ấn!"
"Phiên Sơn ấn!"
"Phiên Sơn ấn!"