Edit: Song Tử (LTTU)
Hôm nay Mạnh Hoài Cẩn cảm thấy Hoa Thanh Vũ có biểu hiện vô cùng tốt, quyết định thưởng cho nàng, ngày mai có thể tiếp tục ngủ thẳng đến lúc tự nhiên tỉnh. Nhưng mà Hoa Thanh Vũ rất biết thân biết phận, dù sao cũng là ăn nhờ ở đậu, làm người tốt nhất không nên đòi hỏi quá đáng, cho nên ngày hôm sau, sáng sớm Mộng Điệp đã gọi nàng dậy.
Thời điểm Mạnh Hoài Cẩn nhìn thấy Hoa Thanh Vũ có chút sửng sốt nói: “Không phải cho ngươi ngủ sao?”
Hoa Thanh Vũ đến bên giường, theo bản năng giơ tay lấy quần áo đang treo ở một bên nói: “Hầu hạ Mạnh đại công tử anh tuấn tiêu sái uy vũ bất phàm thay quần áo.”
Thật ngoan...
Mạnh Hoài Cẩn cười tủm tỉm đứng lên, nhìn đầu nhỏ của Hoa Thanh Vũ lúc ẩn lúc hiện trước mặt mình, quyết định khen ngợi nàng một chút.
Hoa Thanh Vũ vô cùng buồn ngủ, cố gắng khiến tinh thần tỉnh táo mặc triều phục cho Mạnh Hoài Cẩn.
Mặc triều phục xong, Mạnh Hoài Cẩn vẻ mặt khoan khoái vui vẻ, hoàn toàn đối lập với Hoa Thanh Vũ đang buồn ngủ đứng bên cạnh.
Mạnh Hoài Cẩn bật cười, vỗ vỗ đầu nàng nói: “Mệt mỏi thì quay về giường ngủ đi, chờ ta hạ triều sẽ cho ngươi một món quà.”
Hoa Thanh Vũ mơ hồ nghe được mệnh lệnh, đột nhiên xoay người cắm đầu ngã xuống giường Mạnh Hoài Cẩn, lật người một cái lập tức ngủ thiếp đi.
Mạnh Hoài Cẩn thấy thế trợn mắt há hốc mồm, hắn bảo nàng trở về phòng của mình ngủ, không phải bảo nàng ngủ trên giường của hắn
Mạnh Hoài Cẩn nghĩ, chắc chắn là vì hắn quá mê người, ở trong mộng Hoa Thanh Vũ cũng khát khao hơi thở của hắn, mới có thể trực tiếp ngủ thẳng trên giường hắn như vậy...
Ôi, đây cũng không phải là lần đầu tiên xảy ra chuyện này, hắn cũng không nhẫn tâm tổn thương mối tình đầu của Hoa Thanh Vũ như vậy, để nàng ngủ trên giường hắn một lát là được...
Nhìn Hoa Thanh Vũ ngủ say sưa, Mạnh Hoài Cẩn vui vẻ đắp chăn cho nàng rồi đi vào triều. Ra cửa còn đặc biệt dặn dò hạ nhân, nói không được quấy rầy Hoa Thanh Vũ đang ngủ.
Kết quả là, không đến một canh giờ, tin tức Hoa Thanh Vũ ngủ trong phòng thiếu gia một đêm, đã truyền khắp phủ Đại tướng quân, lão quản gia cảm động đến rơi nước mắt, đến Từ Đường bái tế lão thái gia và lão thái thái một phen.
Cuối cùng thiếu gia đã không còn là xử nam nữa rồi! Thiếu gia thật sự đã trưởng thành rồi! Mạnh gia có người nối dõi rồi !
Món quà Mạnh Hoài Cẩn tặng cho Hoa Thanh Vũ là một cây sáo ngọc nhỏ, Hoa Thanh Vũ ngồi trong viện, lật qua lật lại nhìn cây sáo nhỏ, vô cùng yêu thích.
“Sao ngài tìm được một cây sáo như thế này?”
Mạnh Hoài Cẩn cười đắc ý, đâu có dễ tìm như vậy, đây là vật mà phụ thân đã tặng cho mẫu thân, dù sao bọn họ cũng đã mất, đặt ở nơi đó rất lãng phí.
“Dĩ nhiên là mất rất nhiều công sức và thời gian, ngươi nên cảm ơn ta đi!”
“Cám ơn Mạnh đại công tử anh tuấn tiêu sái uy vũ bất phàm!” Hoa Thanh Vũ thực chân thành cảm ơn hắn.
Thấy nàng vui vẻ, Mạnh Hoài Cẩn cảm thấy rất hài lòng nói: “Nếu không ngươi thổi cho ta nghe bài này đi?”
“Được. Ngài muốn nghe bài gì?”
“Bài “Phạn xướng” lần trước được đấy.”
Khi thổi sáo Hoa Thanh Vũ có vẻ đặc biệt chuyên chú, không bị bất cứ chuyện gì quấy rầy, Mạnh Hoài Cẩn cẩn thận nhìn nàng, cảm thấy gương mặt bình thường của nàng dần trở nên xinh đẹp.
Bất quá nhìn kỹ một chút, hình như so với thời gian mới tới đây nàng đã xinh đẹp hơn một ít, xem ra vẫn là Mạnh đại công tử anh tuấn tiêu sái uy vũ bất phàm này nuôi dưỡng tốt.
Thổi xong một khúc “Phạn xướng”, hai người còn chưa kịp nói chuyện, đã nghe thấy một tiếng vỗ tay vang lên, Hoa Thanh Vũ nghi hoặc ngẩng đầu, chỉ thấy một vị công tử áo tím đang nhẹ nhàng bước đến, trên mặt là một nụ cười hào hoa phong nhã.
Đây không phải là vị công tử thần tiên, lần trước ở trên đường mua “Mũi hếch lên trời” đây sao?
Hoa Thanh Vũ nhịn không được nhíu mày, lẽ ra người gặp qua một lần Hoa Thanh Vũ sẽ không nhớ được, chẳng qua là vị công tử áo tím này khi cười rộ lên vô cùng hào hoa phong nhã, dáng dấp lại đẹp mắt, thật sự là làm cho Hoa Thanh Vũ không thể quên được..
Khi không thích một ai đó ta sẽ đặc biết nhớ kỹ họ.
Thấy Hoa Thanh Vũ nhíu mày Mạnh Hoài Cẩn cũng quay đầu lại, nhìn thấy người mới tới, Mạnh Hoài Cẩn lập tức thu hồi vẻ mặt tươi cười, lập tức đứng dậy nói: “Cửu Vương gia, sao hôm nay lại rảnh rỗi đến phủ ta thế này.”
Vừa tôn quý vừa đẹp mắt, Hoa Thanh Vũ cảm thấy vị công tử áo tím này càng thêm đáng ghét.
“Vương gia đến đây, tại sao không thông báo một tiếng?” Mạnh Hoài Cẩn trách cứ hạ nhân.
“Là ta bảo bọn họ không được thông báo, sợ phá hỏng tiếng sáo hay, quý phủ của Mạnh huynh thật sự là tàng long ngọa hổ, ngay cả một tiểu nha đầu cũng có bản lãnh như vậy.”
Tàng long ngọa hổ: Nhân tài ẩn dật, rồng núp hổ nằm…
Mạnh Hoài Cẩn nhìn Hoa Thanh Vũ liếc mắt một cái nói: “Nàng cũng chỉ có một bản lãnh như vậy mà thôi.”
Lườm! Hoa Thanh Vũ âm thầm trợn mắt nhìn Mạnh Hoài Cẩn một cái, tuy rằng điều hắn nói hoàn toàn là sự thật, nhưng mà cũng quá thẳng thắn...
“Lui xuống trước đi, ta và Vương gia có chuyện cần nói.”
“Vâng.”
Hoa Thanh Vũ đi theo đám người làm cùng nhau lui xuống, lại không phát hiện có một đôi mắt vẫn chăm chú nhìn theo nàng, cho đến khi bóng dáng của nàng biến mất.
“Cửu Vương gia đang nhìn cái gì vậy?” Mạnh Hoài Cẩn hỏi.
“Hoa trên đường mòn trong Tướng quân phủ rất đẹp, khiến ta nhớ đến một ít chuyện cũ năm xưa.”
Hoa Thanh Vũ đang chuẩn bị trở về phòng, không ngờ nhìn thấy Hình Nhạn Lai đang vội vội vàng vàng chạy đến, đang muốn chào hỏi hắn, nhưng Hình Nhạn Lai hoàn toàn không nhìn thấy nàng, vội vội vàng vàng không biết đang định đi chỗ nào, còn không cẩn thận đụng vào nàng.
“Cô nương, xin lỗi, ta đang vội...” Hình Nhạn Lai còn chưa dứt lời đã ngây ngẩn cả người, thấy người mình đụng vào là Hoa Thanh Vũ, lập tức khẩn trương cầm lấy tay nàng nói: “Tiểu Hoa! Ta tới tìm nàng! Nàng... Tại sao nàng vẫn không có cảm giác tồn tại như vậy, vừa rồi thiếu chút nữa ta không nhìn thấy nàng!”
“Ha ha, cám ơn đã khen ngợi...” Hoa Thanh Vũ giãy dụa tránh khỏi ma trảo của Hình Nhạn Lai, sau khi ổn định mới hỏi hắn: “Bông Cải ngươi tìm ta có chuyện gì không?”
“Ta nghe nói cửu Vương gia đã đến phủ Tướng quân?” Vẻ mặt Hình Nhạn Lai khẩn trương hỏi.
“Ừ, đến rồi.” Hoa Thanh Vũ nhíu mày nói: “Đang ở trong vườn với Tướng quân, ngươi có chuyện gì thì qua bên kia, là có thể tìm được.”
“Ta đến không phải để tìm hắn!” Hình Nhạn Lai lại kích động bắt lấy Hoa Thanh Vũ nói: “Nàng đồng ý với ta, trăm ngàn lần đừng để cho cửu Vương gia biết nàng là Hoa Thanh Vũ, là nữ nhi của Hoa gia ở thành Cẩm Quan, biết không?”
“Tại sao?”
Nhìn thấy ánh mắt hồn nhiên của Hoa Thanh Vũ, Hình Nhạn Lai hơi do dự, cuối cùng vẫn quyết tâm nói dối...
“Hắn giúp cha mẹ nàng tìm nàng đó, sau khi tìm được nàng sẽ đưa nàng về gả cho tên thiếu gia kia!”
“Không muốn không muốn không muốn đâu!” Hoa Thanh Vũ sợ tới mức liên tục xua tay: “Ta nhất định sẽ không để cho hắn biết ta là ai, ngươi đừng nói cho hắn biết có được không?”
“Ừ, không thành vấn đề.” Hình Nhạn Lai nhẹ nhàng thở ra nói: “Tốt lắm, ta đến chỉ để nói với nàng chuyện này thôi, bây giờ nàng có chuyện gì không? Có muốn đi chơi với ta không?”
“Không muốn.” Hoa Thanh Vũ dứt khoát cự tuyệt.
“Tại sao?” Hình Nhạn Lai có chút thương tâm hỏi:“Nàng ghét ta? Còn ghi hận ta?”
“Không phải không phải” Hoa Thanh Vũ cười híp mắt xua tay nói: “Ta không thích nhìn thấy mặt của ngươi, ta muốn ở một mình trong chốc lát.”
Hôm nay nhìn thấy quá nhiều vị công tử anh tuấn, đã sắp vượt qua giới hạn chịu đựng của Hoa Thanh Vũ rồi, đầu tiên là suốt một ngày nhìn Đại tướng quân, ngay sau đó là cửu Vương gia, nếu lại đi chơi với Hình Nhạn Lai, hôm nay nàng phải vất vả đến chết mất.
Hoa Thanh Vũ nói với Hình Nhạn Lai xong lập tức xoay người rời đi, cũng không biết chỉ một câu của nàng đã làm tổn thương sâu sắc trái tim của Hình Nhạn Lai, người luôn theo đuổi tình yêu và cái đẹp...
“Hóa ra.. Nàng không thích.. Mặt của ta..”
Lập tức Hình Nhạn Lai đã hiểu ra mọi chuyện, khó trách khi còn bé ở Tĩnh An tự, tiểu Hoa nhìn cũng không thèm nhìn mình lấy một cái, khó trách nàng chỉ thích chơi với “Thổ Bao ca ca” của nàng, hóa ra mọi chuyện đều có nguyên nhân !
“Nàng chê ta dáng vẻ không đẹp trai!”
Trở lại phòng, Hoa Thanh Vũ không có việc gì ngắm ngía cây sáo nhỏ Mạnh Hoài Cẩn đưa cho nàng, bỗng nhiên phát hiện trên cây sáo có khắc chữ -- “Đi bộ dưới mưa chỉ cho phép mình Quân nhìn, rõ ràng mưa gió mà thanh tịnh“.
Nguyên văn là “只许此君看, 风清雨娟净.”
Thế nhưng có tên của mình?
风清雨: 花清雨: Hoa Thanh Vũ
Hoa Thanh Vũ cười hì hì, bỗng nhiên cảm thấy Mạnh đại công tử cũng không có đáng ghét như vậy, ít nhất trong lòng nàng hắn không còn là kẻ đáng ghét nữa.
“Sao lại cười đến vui vẻ như vậy?”
Nhìn thấy Mạnh Hoài Cẩn đến đây, Hoa Thanh Vũ lập tức đứng dậy, ngồi bên mép giường vung chân hỏi: “Vương gia đi rồi sao?”
“Mấy ngày nữa là mười lăm, hắn tới mời ta đến quý phủ của hắn dự tiệc Trung thu.”
Hoa Thanh Vũ híp mắt nhìn Mạnh Hoài Cẩn nói: “Thoạt nhìn ngài chỉ là một nhân vật lớn bình thường thôi. Vậy mà Vương gia lại tự mình đến mời ngài.”
“Đó là dĩ nhiên, ta là chủ tử của ngươi, cũng là Đại tướng quân!”
Nghe nói trong Trung thu yến có rất nhiều món ăn ngon, ánh mắt Hoa Thanh Vũ bắt đầu tỏa ánh sáng, cầu xin Mạnh Hoài Cẩn cho nàng theo.
“Ngươi đi cũng không được ăn.” Mạnh Hoài Cẩn nói: “Ngươi là nha hoàn chỉ có thể đứng một bên hầu hạ thôi, ngồi xuống ăn uống không phù hợp. Nếu ngươi muốn ăn cái gì, ta sẽ bảo hạ nhân làm cho ngươi, đi làm gì để bị tra tấn?”
Mạnh Hoài Cẩn luôn chán ghét những bữa tiệc Trung thu gò bó như thế này, không muốn Hoa Thanh Vũ cũng đi theo để chịu tội.
“Không được ăn, nhìn một chút cũng tốt!”
Hoa Thanh Vũ rất dễ dàng thỏa mãn, có thể nhìn thấy thức ăn của hoàng gia, không phải là một chuyện vui sao?
“Hơn nữa, ngài có thể thừa dịp người khác không chú ý, cho ta ăn hai miếng thôi!”
Mạnh Hoài Cẩn nghĩ, nói không chừng mình đã nhặt về một đóa hoa lạ cũng nên..