CHƯƠNG
Edit: Mizuno_kc
Beta: Song Tử (lttu)
Hoa Thanh Vũ vô cùng chuyên chú lắng nghe, thấy Mạnh Hoài Cẩn không nói nữa, lập tức truy hỏi hắn: “Sau đó thì sao? Chắc hẳn mẫu thân của ngài rất vui mừng, vì ngài đã báo được thù cho phụ thân của ngài rồi.”
“Mẹ ta rất cao hứng. Người còn khóc, nói ta đã trưởng thành, về sau có thể một mình đảm đương mọi thứ.” Mạnh Hoài Cẩn ôm siết lấy Hoa Thanh Vũ, dùng giọng nói rất nhẹ tiếp tục nói: “Sau đó người đi đến trước mộ của phụ thân … rút kiếm tự vẫn.”
Hoa Thanh Vũ nghe xong mà kinh ngạc trong lòng, còn Mạnh Hoài Cẩn lại nở nụ cười.
“Sau khi chiến thắng trở về ta được kế thừa danh hiệu Uy Vũ đại tướng quân của phụ thân, trở thành đại tướng quân trẻ tuổi nhất. Nhưng chỉ có trời mới biết ta chán ghét chiến trường, chán ghét máu tanh, chán ghét những thi thể bị tàn phá đến nát vụn nhiều như thế nào.”
“Vậy vì tại sao ngài không thể không đi đánh giặc?”
“Luôn có người phải hy sinh, không phải là ta thì cũng sẽ là người khác,” Mạnh Hoài Cẩn không biết nên giải thích chuyện quốc gia đại sự với Hoa Thanh Vũ như thế nào, chỉ nói đơn giản: “Vì dân chúng yên vui, vì bảo vệ quốc gia.”
“Các ngươi không đánh nhau không được sao? Không có chiến tranh không phải dân chúng sẽ càng yên vui hơn sao? Con cái của bọn họ cũng không cần phải chết trên chiến trường, không phải sao?”
“Chuyện này nàng phải nói với hoàng đế địch quốc mới được.”
Hoa Thanh Vũ nghĩ nghĩ hỏi: “Nếu hoàng đế địch quốc nói không muốn chiến tranh, có phải hoàng đế của chúng ta cũng sẽ không đánh nữa?”
Mạnh Hoài Cẩn bị Hoa Thanh Vũ hỏi thì sửng sốt, bởi vì hắn phát hiện ra một vấn đề mà từ trước tới giờ hắn chưa bao giờ nghĩ tới.
“Không biết. Có lẽ không đánh, mà cũng có thể là sẽ đánh.”
“Vì sao?”
“Vì lãnh thổ.”
Hoa Thanh Vũ mím môi bất mãn.
“Hoàng đế thật là xấu xa. Không phải bọn họ đều có lãnh thổ của riêng mình sao, vì sao còn muốn của người khác. Ta cảm thấy dân chúng đi theo ai thì cuộc sống cũng giống nhau thôi, đâu cần phải đánh nhau. Nếu không đánh giặc, phụ thân và mẫu thân của ngài sẽ không phải chết. Ta chán ghét chiến tranh, ta cũng chán ghét hoàng đế thích chiến tranh!”
“Tiểu Hoa, nàng thật thông minh, đúng vậy, với dân chúng ai làm hoàng đế thì cuộc sống cũng giống nhau thôi. Hưng dân chúng khổ, vong dân chúng khổ……” Mạnh Hoài Cẩn vỗ vỗ đầu Hoa Thanh Vũ nói: “Được rồi, không nói đến chuyện này nữa. Ta nói chuyện khi còn bé của ta cho nàng nghe, không phải vì muốn nói đến chuyện này.”
“Vậy vì sao ngài lại nói cho ta biết?”
“Ta nói cho nàng biết, là vì ta cũng hiểu được cảm giác bị vứt bỏ.”
Nghe vậy Hoa Thanh Vũ lập tức cúi đầu, lại không nói.
Mạnh Hoài Cẩn biết trong lòng nàng khổ sở, ôn nhu nói: “Ban đầu ta cảm thấy ta bị cha mẹ vứt bỏ. Cho nên ta hoài nghi bản thân có chỗ nào không tốt, khiến cho cha mẹ không thương ta. Nhưng sau đó ta mới biết bọn họ có nỗi khổ riêng .”
“Cho nên mẫu thân vứt bỏ ta cũng là vì có nỗi khổ tâm sao?” Hoa Thanh Vũ bỗng nhiên ngẩng đầu hỏi, trong lòng tràn đầy chờ mong nhìn Mạnh Hoài Cẩn.
Mạnh Hoài Cẩn nhìn ánh mắt trong sáng của Hoa Thanh Vũ, tuy rằng không đành lòng nhưng vẫn tàn nhẫn nói: “Ta không biết có nỗi khổ tâm gì lại khiến cho một người mẹ vứt bỏ đứa con của chính mình. Huống chi nàng còn dẫn theo một đứa con khác.”
Ánh lửa trong mắt Hoa Thanh Vũ nhanh chóng bị dập tắt, nàng lại cúi đầu, cười khổ nói: “Ta cũng biết, mẫu thân chỉ muốn vứt bỏ ta thôi. Ta không tốt như vậy……”
“Hoa Thanh Vũ! Nhìn ta này.”
Mạnh Hoài Cẩn hiếm khi gọi tên của Hoa Thanh Vũ, Hoa Thanh Vũ cũng hiếm khi
thấy hắn trịnh trọng như vậy, lập tức ngẩng đầu nhìn về phía hắn.
“Ta không biết vì sao mẫu thân của nàng lại vứt bỏ nàng. Có lẽ là bà có nỗi khổ tâm, cũng có lẽ bà chẳng có nỗi khổ nào cả. Ta không thể để cho nàng ôm hy vọng vô ích. Nhưng mà ta biết rõ, một người làm chuyện gì đó luôn có nguyên nhân của nó. Sở dĩ bà ấy vứt bỏ nàng, chắc chắn là có lý do của riêng bà. Không cần biết lý do đó là gì, chuyện đó không phải lỗi của nàng. Không phải bởi vì nàng không tốt, cũng không phải bởi vì nàng không đáng được yêu thương, nàng hiểu không?”
Hoa Thanh Vũ có chút kinh ngạc khẽ nhếch môi, ánh mắt ướt át nhìn Mạnh Hoài Cẩn, có chút nghẹn ngào hỏi: “Đại tướng quân, sao ngài lại biết suy nghĩ của ta thế?”
Sao lại biết nàng vừa mới nghĩ, có phải tại mình không tốt hay tại mình không đáng được yêu thương cho nên mới bị mẫu thân vứt bỏ.
“Bởi vì ta cũng đã từng nghĩ như thế.” Mạnh Hoài Cẩn vỗ vỗ đầu Hoa Thanh Vũ nói: “Khi mẫu thân của ta tự vẫn vì phụ thân, ta cũng không hiểu được. Ta không rõ vì sao bà không thể vì ta mà sống tiếp. Có phải ta không hề quan trọng, cho nên bà không nghĩ đến chuyện, ta đã không còn cha sau lại không còn mẹ. Cũng không quan tâm đến việc ta có đau lòng hay không, cứ như vậy mà tự vẫn trước mặt ta. Có một khoảng thời gian ta luôn cố gắng nghĩ rằng, có phải ta lại bị vứt bỏ, có phải ta không đáng được mẫu thân thương yêu.”
“Nhưng sau đó ta lại phát hiện, có lẽ cả đời ta cũng không thể biết được đáp án.
Nếu vậy ta nên làm gì bây giờ? Vẫn cảm thấy bản thân không tốt, vẫn tự trách mình? Hoa Thanh Vũ, có đôi khi cha mẹ chúng ta cũng chỉ là người thường mà thôi. Bởi vì lúc nhỏ thế giới chúng ta rất nhỏ, cho nên được cha mẹ yêu thương là một chuyện thật vĩ đại. Bọn họ giống như thần thánh của chúng ta vậy.”
“Nhưng trên thực tế thì, bọn họ cũng không phải thần thánh, bọn họ chỉ là những con người bình thường. Con người sẽ có đủ loại nhược điểm, sẽ có chỗ không tốt, sẽ có mặt xấu của họ. Khi bọn họ bộc lộ nhược điểm hay mặt xấu của họ với chúng ta, thời diểm đó chúng ta phải tự nói với bản thân, đó không phải lỗi của chúng ta.”
Lúc Mạnh Hoài Cẩn nói xong những lời này, Hoa Thanh Vũ đã ngã xuống khóc trong lòng hắn.
“Vốn dĩ ta vẫn nghĩ, mẫu thân đem tình yêu của người chia làm một vạn phần, trong đó phần là dành cho tỷ tỷ, ta cố gắng cũng chỉ có được một phần. Nhưng chỉ cần có một phần ta cũng đã thỏa mãn, ta không hận người không trách người. Có một phần vạn kia, ta có thể tiếp tục vui vẻ sống thật lâu thật lâu. Nào biết đâu rằng, ngay cả một phần ta cũng không có.” Hoa Thanh Vũ nhìn về phía trước, thì thào nói: “Ta cũng không có lòng tham, ta chỉ muốn có một phần thôi đã tốt lắm rồi.”
“Đại tướng quân, ta cũng không có tham vọng gì nhiều. Ta chỉ muốn có mẹ, một người mẹ thật sự. Mùa đông sẽ không bỏ quên ta ở trong viện, sẽ không bỏ quên ta ở một thôn làng xa lạ, sẽ không bỏ quên ta ở nơi rừng núi hoang vắng. Người sẽ cười thật dịu dàng với ta, sẽ mua quần áo cho ta, sẽ giúp ta chải đầu. Người còn có thể đốc thúc ta học đàn, sẽ đau lòng khi ta sinh bệnh, sẽ mắng ta khi ta không nghe lời, sẽ đau lòng khi ta không thể gả cho một người tốt.”
Mạnh Hoài Cẩn không nói lời nào. Bởi vì hắn biết, hắn không thể cho Hoa Thanh Vũ một người mẹ yêu thương nàng. Hắn cũng không thể cho nàng có lại một tuổi thơ êm đềm. Cho nên hắn chỉ biết ôm Hoa Thanh Vũ, giống như an ủi một đứa trẻ nhỏ. Vừa vỗ lưng, vừa nhẹ nhàng xoa đầu nàng, cho đến khi Hoa Thanh Vũ khóc mệt, bất tri bất giác ngủ trong lòng hắn .
“Mạnh đại công tử anh tuấn tiêu sái uy vũ bất phàm.” Hoa Thanh Vũ từ từ nhắm hai mắt, dùng giọng nói buồn ngủ chậm rãi nói: “Ta cảm thấy hình như ta có chút thích ngài.”
Mạnh Hoài Cẩn cười cười, dường như sợ nàng thức giấc, dùng giọng nói cực nhỏ hỏi: “Một chút là bao nhiêu?”
“Ta cũng không biết,” Hoa Thanh Vũ ngáp một cái, chậm rì rì nói: “Dù sao chỉ có một chút, cũng không nhiều.”
“Quên đi.” Mạnh Hoài Cẩn thở dài một hơi nói: “Tóm lại, nàng cũng nhanh chóng thích ta đi. Ta cũng không thể chờ nàng quá lâu được.”
Bởi vì nếu là quá lâu, nhất định hắn sẽ rất thích rất thích nàng. Thích đến mức nàng vĩnh viễn sẽ không cản được hắn.
Cho nên hắn nhất định phải xuất hết chiêu thức làm cho nàng mau chóng thích hắn một chút mới được, giống như bây giờ hắn đang thích nàng vậy.
Bởi vì mẫu thân hắn đã từng nói, yêu là phải bình đẳng, mới có thể lâu dài.
Hoa Thanh Vũ không nói tiếp, từ từ nhắm hai mắt nằm trong lòng Mạnh Hoài Cẩn, dần dần thở đều.
Mạnh Hoài Cẩn nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán nàng, vừa thở dài vừa nói:
“Ngủ đi, ngủ đi. Tỉnh dậy Tiểu Hoa của chúng ta sẽ trưởng thành.”
Ở trong mộng Hoa Thanh Vũ giống như đáp lại lời nói của Mạnh Hoài Cẩn. Nàng từ từ nhắm hai mắt cọ cọ lên bộ quần áo đẹp đẽ của Mạnh Hoài Cẩn, bôi hết nước mắt nước mũi lên, sau đó nặng nề ngủ.
Khi Hoa Thanh Vũ tỉnh dậy thì nhìn thấy một chiếc giường xa lạ, đưa tay sờ thử, cảm giác được đệm giường cũng khác, nàng vừa quay đầu lại thì nhìn thấy……
May mắn thay, nàng nhìn thấy một gương mặt quen thuộc .
Thình ! Thịch…
“Đại tướng quân! Sao ngài lại ngủ bên cạnh ta?” Hoa Thanh Vũ ngồi bật dậy, ôm chăn lui đến chân giường.
Mạnh Hoài Cẩn bị Hoa Thanh Vũ đánh thức có chút bực mình, trợn mắt nhìn ra bên ngoài thấy trời vẫn còn tối, bất đắc dĩ chống vào thành giường ngồi dậy, ngáp một cái nói: “La hét cái gì, không phải nàng đã thích ta rồi sao?”
“Vậy cũng không thể…” Hoa Thanh Vũ sốt ruột nói: “Vậy cũng không thể cùng
ngủ trên một cái giường được.”
“Ta cũng không nguyện ý!” Mạnh Hoài Cẩn chiếm được tiện nghi còn khoe mẽ,
“Ngày hôm qua nàng nắm lấy áo của ta không buông tay, ta cũng không có biện pháp nào cả, chỉ đành phải bất đắc dĩ mà ngủ cùng nàng.”
“Ngươi câm miệng!” Hoa Thanh Vũ cắt ngang lời Mạnh Hoài Cẩn nói: “Bà vú nói chỉ có thành thân mới có thể ngủ cùng nhau, ngươi chớ nói lung tung, ngủ ngủ ngủ cái gì chứ ….!”
“Nhưng chúng ta đã ngủ……”
“Ngươi câm miệng!” Hoa Thanh Vũ gấp đến độ bịt kín miệng Mạnh Hoài Cẩn.
Lúc này Mạnh Hoài Cẩn mới buông tha cho Hoa Thanh Vũ, cười tủm tỉm bắt lấy tay Hoa Thanh Vũ nói: “Yên tâm đi, ta là chính nhân quân tử, sẽ không giở trò với nàng đâu. Trời vẫn còn tối, nàng cứ ngủ thêm đi, ta về phủ tướng quân trước. Trời sáng ta sẽ sai Tử Điệp đến đây chăm sóc nàng.”
“Về phủ tướng quân ?” Lúc này Hoa Thanh Vũ mới chú ý tới căn phòng này không giống căn phòng trong phủ tướng quân, “Đây là đâu? Sao ngài lại đưa ta tới đây?”
“Nơi này là phủ đệ của Diêu Cảnh Hành.”
“Phòng của Tiểu Tinh?” Hoa Thanh Vũ kinh ngạc hỏi.
Mạnh Hoài Cẩn nhướng mày hỏi: “Ai là Tiểu Tinh?”
“Diêu công tử. Ta nghe Phan Sương Nhi gọi hắn như vậy!” Hoa Thanh Vũ cười tủm tỉm đáp.
Mạnh Hoài Cẩn cảm thấy sau này khi hắn cưới Hoa Thanh Vũ vào cửa nhất định phải sửa tật xấu này cho nàng. Sao gặp ai cũng đều thích kêu nhũ danh thân thiết như vậy!
“Không phải mẫu thân và tỷ tỷ của nàng đã biết nàng đang ở trong phủ của ta sao? Nếu nàng còn ngốc nghếch ở lại đó chỉ sợ sẽ bị người ta phát hiện. Ta cũng không dám cho nàng đến trạch viện dành cho khách mang danh nghĩa của ta, sẽ dễ dàng bị tra ra. Nàng yên tâm, ta và Diêu Cảnh Hành rất thân thiết, chuyện nàng ở đây chỉ có bốn người biết là nàng, ta, hắn, còn có Tử Điệp tới chăm sóc cho nàng. Cam đoan sẽ không để cho nàng bị cha nương bắt trở về, được không?”
“Được!” Hoa Thanh Vũ gật gật đầu, lại nghĩ đến một việc, ấp úng hỏi: “ Mạnh đại công tử anh tuấn tiêu sái uy vũ bất phàm. Vậy…… từ đây về sau ta……”
“Về sau nàng làm sao?” Mạnh Hoài Cẩn vừa đeo giầy vừa hỏi.
Hoa Thanh Vũ cố lấy dũng khí hỏi: “Có phải về sau ta sẽ không được gặp ngài nữa?”
Mạnh Hoài Cẩn vội quay đầu nhìn về phía Hoa Thanh Vũ, nhìn thấy dáng vẻ thẹn thùng của nàng, hắn lập tức đắc ý .
“Sao thế? Nhanh như vậy đã luyến tiếc ta rồi sao? Còn chưa có chia tay mà.” Mạnh Hoài Cẩn vẻ mặt đắc ý, tiến đến trước mặt Hoa Thanh Vũ nói.
“Ai… Ai luyến tiếc ngài!”
“Nàng nha!” Mạnh Hoài Cẩn nói từng chữ từng chữ một: “Hoa! Thanh! Vũ!”
“Ta không có!” Hoa Thanh Vũ ném thật mạnh gối đầu lên mặt Mạnh Hoài Cẩn nói:
“Ngài mau đi đi!”
Mạnh Hoài Cẩn tiếp lấy chiếc gối, dùng sức hôn một cái lên mặt gối, sau đó từ trên giường đứng dậy nói: “Ta đi đây!”
Nói xong hắn lập tức nhảy từ cửa sổ ra ngoài. Sau đó nhảy qua tường viện biến mất không thấy .
Mãi cho đến khi Mạnh Hoài Cẩn đi đã rất lâu rồi, mặt Hoa Thanh Vũ vẫn còn hồng.
Nàng ôm lấy chiếc gối bị Mạnh Hoài Cẩn ném trên giường, rồi mới nằm xuống.
Lúc nhắm mắt lại, trong đầu nàng không khỏi nhớ đến những lời Mạnh đại công tử anh tuấn tiêu sái uy vũ bất phàm nói hôm nay.
Thích chính là khi nhìn thấy nàng trái tim giống như đang đánh trống vậy.
Nàng làm cái gì, nói cái gì ta cũng cảm thấy vô cùng yêu thích.
Thấy nàng cười, nàng khóc, nàng nhíu mày, nàng ngáp…… Chỉ cần nhìn thấy nàng ta sẽ cảm thấy vui vẻ.
Người khác nói chuyện với nàng ta sẽ không thoải mái, nàng cười với người khác ta sẽ tức giận.
Khi nàng tỏ ra ngu ngốc ta sẽ đau lòng, khi nàng tỏ ra thông minh ta sẽ kiêu ngạo.
Có đôi khi lại hận không thể khiến cho người trong khắp thiên hạ cũng thích nàng, cũng cảm thấy nàng thật tốt….
Có lúc ta lại hận không muốn cho toàn bộ người trong thiên hạ gặp được nàng, chỉ có một mình ta biết nàng tốt như thế…
Hoa Thanh Vũ ôm gối đầu, bỗng nhiên nghĩ, nàng đã hiểu được một chút “thích” của Đại tướng quân là như thế nào rồi.