CHƯƠNG
Edit: Song Tử (lttu)
Beta: Ốc Bảo Bảo
Giờ khắc này Mạnh Hoài Cẩn thật sự đã hiểu được cái gì gọi là tan nát cõi lòng!
Nhưng câu nói tiếp theo của Hoa Thanh Vũ lại lập tức khiến hắn có thêm hy vọng!
“Bởi vì diện mạo của ngài quá đẹp!”
“Cái gì?” Mạnh Hoài Cẩn kinh ngạc hỏi: “Nàng không thích ta, là vì ta quá đẹp?”
“Đúng vậy!”
Mạnh Hoài Cẩn có chút khó hiểu, nhưng rất nhanh đã hiểu ra vấn đề!
“Thì ra là thế!” Mạnh Hoài Cẩn kinh hỉ bắt lấy tay Hoa Thanh Vũ nói: “Hoa Thanh Vũ, ta biết nàng nghĩ cái gì, nàng cảm thấy ta quá anh tuấn, nàng cảm thấy nàng không xứng với ta có phải không? Yên tâm, ta không hề ghét bỏ nàng, tuy rằng ta biết ta anh tuấn tiêu sái uy vũ bất phàm như thế, ta cũng biết ta là đối tượng ngàn vạn cô gái truy đuổi, nhưng nàng yên tâm, trong lòng ta chỉ có một mình nàng thôi! Nàng cũng không cần phải quan tâm người khác nghĩ như thế nào, thấy thế nào, ta cảm thấy nàng rất tốt, nàng chính là người tốt nhất trong thiên hạ! Cho nên nàng căn bản không cần để ý đến việc chênh lệch ngoại hình của chúng ta!”
Hoa Thanh Vũ rút tay mình về, bất đắc dĩ nhìn Mạnh đại tướng quân đang say mê nói: “Ta nghĩ hình như Đại tướng quân ngài không hiểu được ý của ta..”
“A?” Không phải là ý này vậy là ý gì?
“Ý của ta là, ta ghét những người có diện mạo xinh đẹp.”
“Nàng ghét người có diện mạo dễ nhìn?” Mạnh Hoài Cẩn hoàn toàn choáng váng, truy hỏi nói: “Cái gì gọi là nàng chán ghét người có bộ dạng đẹp mắt? Nàng chán ghét người có bộ dạng đẹp mắt là có ý gì? Nàng ghét diện mạo anh tuấn của ta, còn ghét tất cả những người sở hữu vẻ ngoài xinh đẹp? Nàng nói! A? Nàng nói!”
Hoa Thanh Vũ không nhịn được liếc mắt xem thường, nàng đã hiểu tại sao lúc Đại tướng quân nói chuyện Mộng Điệp lại thích trợn mắt, bởi vì hắn thực sự rất dài dòng..
“Nghĩa là ta không thích người có bộ dạng đẹp mắt, nhìn thấy người có bộ dạng đẹp mắt lập tức cảm thấy không thoải mái, cũng giống như cảm giác không thoải mái khi các ngươi nhìn thấy người có dáng vẻ xấu xí.” Hoa Thanh Vũ sợ đại tướng quân không hiểu, lập tức giải thích rõ ràng hơn nói: “Cảm giác của ngài khi nhìn Trạng nguyên lang xấu xí đó như thế nào, thì ta khi nhìn ngài cũng cảm thấy như vậy..”
Mạnh Hoài Cẩn ngã ngồi trên mặt đất, cẩn thận suy nghĩ ý nghĩa trong lời nói của Hoa Thanh Vũ..
Cho nên ở trong lòng Hoa Thanh Vũ, hắn cũng “Xấu” như tên Trạng nguyên kia, mà tên Trạng nguyên kia cũng “Đẹp” như hắn? Giống như hai người bọn họ đổi gương mặt cho nhau sao?
Mạnh Hoài Cẩn lập tức hiểu được, vì sao ngày đó Hoa Thanh Vũ lại có thể tặng hoa cho Trạng nguyên..
“Tiểu Hoa, ta hỏi nàng một vấn đề.”
“Ngài hỏi đi.”
“Mỗi ngày nàng sống ở giữa ta, Trầm Ký Ngôn, Hình Nhạn Lai, lúc đó nàng có cảm giác gì?”
Hoa Thanh Vũ nghĩ nghĩ nói: “Đại khái cảm giác giống như Tử Điệp bị ba Trạng nguyên lang vây quanh vậy.”
Mạnh Hoài Cẩn cảm thấy trong lòng lại bị trúng một mũi tên, đồng thời sâu sắc đồng tình với Hoa Thanh Vũ..
“Vậy sao nàng chịu được ?”
“Quen rồi, nếu mỗi ngày ngài đều phải đối mặt một cô gái xấu xí, lâu dần sẽ không còn cảm thấy xấu nữa, cũng chỉ là có hai lỗ tai, hai con mắt, một cái mũi, một cái miệng?” Nói xong Hoa Thanh Vũ ủ rũ gục đầu xuống nói: “Nhưng mà ta cũng biết ta như vậy là sai, làm người không nên trông mặt mà bắt hình dong, ta sẽ sửa ..”
Mạnh Hoài Cẩn nhìn bộ dạng này của Hoa Thanh Vũ, nhất thời hắn cũng không biết có nên khổ sở vì bản thân không. Hắn vươn tay vỗ vỗ bả vai Hoa Thanh Vũ nói: “Không sao, con người không có ai là hoàn hảo cả, từ từ vượt qua điểm này tốt rồi.”
“Vâng!” Hoa Thanh Vũ cười tủm tỉm nhìn Mạnh Hoài Cẩn nói: “Cám ơn ngài đã an ủi ta! Về sau ta sẽ cố gắng không chán ghét người có diện mạo đẹp mắt nữa! Ta cảm thấy ta có thể làm được, ngài xem, ta sẽ không chán ghét ngài! Tuy rằng bề ngoài của ngài rất đẹp, nhưng mà ta vẫn rất thích ngài!”
Nghe thấy Hoa Thanh Vũ nói như vậy, Mạnh Hoài Cẩn lại sửng sốt, không biết là nên cảm thấy buồn cười hay là nên cảm động.
Tiểu Hoa cố gắng thích hắn, cũng giống như cô nương bình thường cố gắng thích tên Trạng nguyên xấu xí kia. Nhưng mà việc khó như vậy, nàng lại vẫn cố gắng làm.
Mạnh Hoài Cẩn không nhịn được vươn tay ôm lấy Hoa Thanh Vũ.
Hoa Thanh Vũ trong lòng cả kinh, cảm thấy tim đang đập rất nhanh, đang muốn đẩy Đại tướng quân ra, Đại tướng quân lại vỗ vỗ lưng của nàng hỏi: “Vậy bây giờ, nếu không nhìn mặt của ta, tâm trạng của nàng có tốt lên chút nào không?”
Hoa Thanh Vũ híp mắt nở nụ cười, cố ý trêu chọc hắn nói: “Không.”
Trong lòng Mạnh Hoài Cẩn lộp bộp một cái, khi đang mất mát muốn buông tay lại nghe thấy Hoa Thanh Vũ nói: “Bởi vì khi nhìn gương mặt của ngài, tâm trạng của ta cũng không tệ. Đại tướng quân, ta không chê diện mạo anh tuấn của ngài, tuy rằng ngài rất anh tuấn, nhưng khi nhìn gương mặt của ngài ta nghĩ, khắp thiên hạ này chỉ có ngài là người tốt với ta nhất! Đại tướng quân, cả đời này ta sẽ biết ơn ngài, yêu mến ngài.. Chỉ là “thích” này không phải là “thích” vì muốn gả cho ngài.. Bởi vì.. Bởi vì..”
“Bởi vì sao?” Mạnh Hoài Cẩn cảm thấy trong lòng ấm áp, tiếp tục ôm Hoa Thanh Vũ hỏi: “Không sao, ta hiểu, nàng tiếp tục nói đi.”
“Bởi vì ta đã quyết tâm nhất định phải gả cho một người có diện mạo xấu xí tâm địa thiện lương, từ nhỏ ta đã quyết định như vậy, cho nên ta không thể thích ngài.”
“Cái gì?” Mạnh Hoài Cẩn kéo Hoa Thanh Vũ ra, trừng mắt nhìn nàng hỏi: “Cho nên không phải là nàng không thích ta?”
“Ta không thích ngài! Bởi vì ta không muốn gả cho ngài!”
“Ôi trời, nên giải thích như thế nào với nàng đây..” Mạnh Hoài Cẩn có chút sốt ruột nói: “Không phải cứ muốn gả mới là thích, thích thật sự phức tạp hơn nhiều! Tỷ như..”
Mạnh Hoài Cẩn nói được một nửa, bỗng nhiên đỏ mặt, thấy hắn không nói gì, Hoa Thanh Vũ thúc giục nói: “Tỷ như cái gì?”
“Tỷ như khi nàng hôn ta, của ta cảm giác chính là thích,” Mạnh Hoài Cẩn đỏ mặt nói: “Nếu khi nàng hôn ta, nàng có cảm giác giống ta, vậy chính là nàng thích ta .”
“Vậy khi ta hôn ngài, ngài có cảm giác gì?”
“Cảm thấy tim đập rất nhanh giống như đang đánh trống vậy, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể nhảy ra khỏi lồng ngực, cảm thấy chóng mặt giống như đang ở trong tiên cảnh vậy, cảm thấy rất vui vẻ. Rất phấn chân, giống như đây là chuyện trên quan trọng nhất trên đời này.” Mạnh Hoài Cẩn giả vờ bình tĩnh nhìn về phía Hoa Thanh Vũ, hỏi dò: “Nàng có cảm thấy như vậy không?”
“Ta..” Hoa Thanh Vũ nghĩ nghĩ nói: “Ta quên mất rồi..”
Đã quên sao?
Mạnh Hoài Cẩn mất mát, quên chính là không thích, bởi vì khi nàng hôn hắn, cảm xúc lúc đó của hắn, cả đời hắn cũng không quên được.
“Nếu không bây giờ ngài hôn ta một cái đi?” Hoa Thanh Vũ bỗng nhiên nói: “Ngài hôn ta một cái để ta cũng biết cảm giác đó như thế nào.”
Mạnh Hoài Cẩn trợn to mắt nhìn Hoa Thanh Vũ, gần như không dám tin vào lỗ tai của mình.
Còn có chuyện tốt như vậy sao?!
“Nàng không gạt ta chứ? Thật sự có thể sao?”
“Ta không lừa ngài đâu!”
Vì thế Mạnh đại tướng quân lập tức bỏ qua chuyện bi thương vừa rồi, ôm Hoa Thanh Vũ cười tủm tỉm nói: “Nếu đã như vậy ta sẽ hôn nàng nha.”
Cũng không chờ Tiểu Hoa trả lời Mạnh Hoài Cẩn lập tức cúi đầu xuống, khi hắn sắp chạm vào môi của Tiểu Hoa muội tử, bên ngoài Từ Đường truyền đến một loạt tiếng bước chân.
“Cám ơn ngươi, lão quản gia, lần trước tới quá vội vàng, chưa kịp cúi đầu lạy phu nhân một lạy, lần này làm phiền ngài đặc biệt đưa hai mẹ con ta tới đây.”
“Không sao không sao, Hoa phu nhân quá khách khí.”
“Vậy làm phiền lão quản gia ở ngoài cửa đợi một lát, mẹ con chúng ta nói hai câu với phu nhân xong sẽ đi ngay.”
“Được được, Hoa phu nhân Hoa tiểu thư xin cứ tự nhiên.”
Hóa ra ở bên ngoài từ đường là mẹ con Hoa gia.
“Mẫu thân và tỷ tỷ của ta đến đây, làm sao bây giờ?”
Mạnh Hoài Cẩn lập tức che miệng Hoa Thanh Vũ nói: “Nhỏ giọng chút, không cần phải sợ, có ta đây.”
Nói xong Mạnh Hoài Cẩn lập tức xốc khăn trải bàn lên, kéo Hoa Thanh Vũ giấu xuống bàn thờ.
Mạnh Hoài Cẩn và Hoa Thanh Vũ vừa trốn vào cái bàn phía dưới Từ Đường, cánh cửa đã bị người ta đẩy ra, chỉ nghe thấy tiếng bước chân từ xa lại gần, cuối cùng đứng ở phía trước bàn thờ hai người đang trốn.
“Dâng hương lên đi.” Nói chuyện là Hoa phu nhân.
Đã lâu chưa nghe thấy giọng nói của nương, Hoa Thanh Vũ cầm lấy váy, cảm thấy mũi có chút ê ẩm. Nàng theo bản năng chuyển động cơ thể, vươn tay kéo khăn trải bàn, lại bị Mạnh Hoài Cẩn cầm lấy tay.
Mạnh Hoài Cẩn gắt gao ôm Hoa Thanh Vũ vào trong ngực, dùng tay ra hiệu chớ có lên tiếng, ý bảo nàng đừng nên tiếng, cẩn thận lắng nghe. Lúc này Hoa Thanh Vũ phục hồi lại tinh thần, nhớ tới vì sao mình lại trốn ở dưới bàn thờ.
Nàng rất vất vả mới thoát ra được, không thể bởi vì nhất thời dao động mà kiếm củi ba năm thiêu một giờ lại bị bắt trở về.
Sau khi Hoa Trảm Nghiên dâng hương xong, lại đến lượt mẫu thân, bà vừa bái tế vừa nói: “Thanh Hàn, chúng ta là tỷ muội nhiều năm, hiện tại nữ nhi của ta xuất hiện ở quý phủ của ngươi, mong ngươi phù hộ ta mau chóng tìm được nàng, phù hộ Hoa gia ta một nhà bình an..”
[b][font=Arial]Hoa Trảm Nghiên: Tác giả viết là Hoa Trảm Nhan nhưng từ những chương đầu là Hoa Trảm Nghiên lên mình đổi lại =_= bà tác giả này chuyên gia viết nhầm mấy tên nhân vật.[/font][/b]
Thanh Hàn là tên của mẫu thân Mạnh Hoài Cẩn.
“Mẫu thân, còn tìm nha đầu chết tiệt kia làm cái gì?” Hoa Trảm Nghiên không kiên nhẫn nói: “Nàng trốn đi rồi không phải rất tốt sao? Không nên vất vả tìm nàng làm cái cái gì!”
“Nàng là muội muội của con mà..” Giọng nói của Hoa phu nhân vẫn ôn nhu như nước: “Con sao có thể kêu muội muội là nha đầu chết tiệt kia chứ?”
“Con cứ gọi nàng là nha đầu chết tiệt kia đấy!” Tính tình điêu ngoa của Hoa Trảm Nghiên lại nổi lên, thở phì phì nói: “Mẫu thân, từ nhỏ đến lớn người và phụ thân bỏ rơi nàng bao nhiêu lần! Hai người rõ ràng không muốn nàng là nữ nhi của mình! Dù sao gả nàng cho cái tên thiếu gia mắc bệnh lao kia cũng là để sớm đuổi nàng ra khỏi nhà, nay nàng lại tự mình đào hôn, chúng ta cũng không cần phải nói tạm biệt với nàng, chúng ta cũng đỡ phải chuẩn bị một khoản hồi môn cho nàng! Như vậy không phải rất tốt sao? Hơn nữa tháng trước người và phụ thân cũng đã nói sẽ mặc kệ nàng, sao bỗng nhiên lại vô cùng lo lắng muốn đi tìm nàng như vậy?”
“Câm miệng!” Hoa phu nhân hung hăng trừng mắt liếc nhìn nữ nhi của mình một cái nói: “Được rồi, chúng ta nên đến bữa tiệc thôi, đừng tỏ ra cáu kỉnh nữa.”
Thấy mẫu thân mắng mình, lúc này Hoa Trảm Nghiên mới ngậm miệng, ngoan ngoãn đi theo phía sau mẫu thân, vừa đi vừa than thở: “Ném nhiều lần như vậy cũng ném không xong, lần này không cần vứt đi nữa, còn đi tìm làm cái gì chứ..”
Nói xong, mẹ con Hoa gia dẫn nhau rời khỏi Từ Đường.
Mạnh Hoài Cẩn không dám nhìn nét mặt hiện giờ của Hoa Thanh Vũ, chỉ cảm thấy bàn tay nhỏ bé hắn đang nắm lấy lạnh như băng. Hắn dùng lực ôm chặt nàng, giống như sợ nàng sẽ biến mất.
Nhưng rất nhanh hắn lập tức cảm thấy mình thật ngu ngốc, sao có thể có người đau lòng đến mức biến mất đây?
Lên tiếng trước vẫn là Tiểu Hoa,
“Mạnh đại công tử anh tuấn tiêu sái uy vũ bất phàm, bọn họ đi rồi, chúng ta có thể đi ra ngoài rồi.”
“Nàng không cần ta ôm nàng một lúc nữa sao? Nếu không nàng cứ khóc một trận trong lòng ta đi?”
Hoa Thanh Vũ lắc đầu, giãy khỏi vòng tay của Mạnh Hoài Cẩn chui ra khỏi bàn thờ.
“Tiểu Hoa, nàng có khỏe không?”
Hoa Thanh Vũ lắc đầu nói: “Không khỏe. Không đúng, là rất rất không khỏe.”
Mạnh Hoài Cẩn sửng sốt, trong tình huống này không phải bình thường đều sẽ nói “ta không sao” sao?
Kế tiếp nàng sẽ khóc lóc chạy đi cam chịu một mình, sau đó hắn sẽ xuất hiện đúng lúc quan tâm cổ vũ nàng, cứu vớt nàng từ trong vực sâu tuyệt vọng, trở thành chỗ dựa duy nhất của nàng..
Không phải nên phát triển như vậy mới đúng sao?
Bây giờ nàng nói thẳng là mình không khỏe hơn nữa còn đặc biệt không khỏe, hắn phải làm gì bây giờ?
“Bây giờ ta phải làm như thế nào? Nàng muốn ta làm cái gì?” Mạnh Hoài Cẩn ăn nói khép nép hỏi.
Hoa Thanh Vũ lắc đầu nói: “Mạnh đại công tử anh tuấn tiêu sái uy vũ bất phàm, ngài không cần lo lắng, ta chịu đả kích đã quen, cho nên ta muốn ở một mình tự đau lòng một lát.. Không phải tiệc tối sắp bắt đầu sao? Đây là ngự ban không thể chậm trễ, ngài đi trước đi, không cần phải để ý đến ta, không phải ngài muốn ta ở trong phòng của ngài sao? Ta phải đi đây.”
Hoa Thanh Vũ nói xong cúi đầu đi ra ngoài, nàng không muốn ở trong này nữa.
“Tiểu Hoa, nàng thực không sao chứ?”
Mạnh Hoài Cẩn nhìn bóng lưng cô đơn của nàng, không nhịn được gọi nàng lại.
“Không phải ta đã nói ta có việc sao? Cho nên bây giờ ta sẽ đến phòng ngài thương tâm một mình.” Nói xong tiểu Hoa bất mãn than thở một tiếng nói: “Mạnh đại công tử anh tuấn tiêu sái uy vũ bất phàm, ngài cũng thật ngốc, nghe không hiểu lời ta nói, thôi quên đi, ta không thèm nghe ngài nói nữa, ta đi đây.”
Hoa Thanh Vũ chạy ra khỏi Từ Đường, nàng biết, một người nói không có chuyện gì thì nhất định là có chuyện, nói là có chuyện thì mới là không có gì.
Có người đã từng nói với nàng, mọi người chỉ tin những lời giả dối, không tin những lời chân thật, chỉ khi biến lời nói thật thành lời nói dối, mọi người mới tin tưởng ngươi.
Vừa đi ra khỏi Từ Đường nước mắt Hoa Thanh Vũ mà bắt đầu tuôn rơi, bình thường nàng rất hay khóc, động một tý là khóc, luôn có một số việc khiến nàng cảm thấy thương tâm hoặc là thương xót, bởi vì nàng có rất nhiều rất nhiều tình cảm nhưng lại không có chỗ để giải tỏa. Còn bởi vì không có ai muốn nhận lấy tình cảm của nàng, cho nên đối với tất cả mọi thứ xung quanh nàng luôn vô cùng tò mò và háo hức, cho nên nàng mới đa sầu đa cảm.
Nhưng lần này Hoa Thanh Vũ mơ hồ cảm thấy nàng khóc không giống như trước đây, lúc trước khóc không vui không buồn, nhưng lúc này đây ngay từ đầu nàng tuyệt không bi thương, chỉ là cảm thấy có cái gì đó đang từng chút một rời khỏi cơ thể.
Nàng nghĩ, chờ nàng khóc xong lần này, nàng sẽ trưởng thành.