Edit: Song Tử (LTTU)
Khi Mạnh Hoài Cẩn đen mặt xuất hiện, Hoa Thanh Vũ có một loại dự cảm đặc biệt, đó chính là hình như mình đã hoàn toàn đắc tội với hắn rồi.
Nhìn thấy vẻ mặt bất thiện của Mạnh Hoài Cẩn, Hình Nhạn Lai vô cùng thức thời bỏ chạy, hắn ta biết rất rõ tên Đại tướng quân này, đừng thấy bình thường Mạnh Hoài Cẩn không đứng đắn hi hi ha ha suốt ngày, nhưng khi thật sự tức giận rất là kinh khủng.. Nếu không tại sao ở trên chiến trường kẻ địch vừa nghe thấy tên của Mạnh Hoài Cẩn đã sợ mất mật chứ?
“Tiểu Hoa muội tử, ngày khác ta lại đến tìm muội chơi đùa!”
Hình Nhạn Lai vừa nói xong lập tức đổi lấy một ánh mắt hung ác của Mạnh Hoài Cẩn, hắn sợ tới mức run cầm cập, lập tức nhanh chóng biến mất, dù sao mục đích hôm nay của hắn cũng đã đạt được rồi!
“Mạnh đại công tử anh tuấn tiêu sái uy vũ bất phàm, ngài đã trở về, ta đi gọi Mộng Điệp.” Hoa Thanh Vũ chỉ muốn mau chóng chạy lấy người.
“Gọi Mộng Điệp làm gì! Chẳng lẽ ngươi không phải là nha hoàn của ta?”
Hoa Thanh Vũ đã bước một chân ra lại thu trở về, nàng cúi đầu nhỏ giọng nói: “Mạnh đại công tử anh tuấn tiêu sái uy vũ bất phàm có gì phân phó?”
“Ta muốn viết chữ, mài mực cho ta.”
Một cái canh giờ trôi qua, Tướng quân đại nhân không viết được mấy chữ, nhưng ngược lại Hoa Thanh Vũ đã phải mài mực rất nhiều lần.
“Quá nhạt.”
“Quá đậm.”
“Mùi không thơm.”
“Hương thơm của mực quá nồng.”
Hoa Thanh Vũ biết Tướng quân đại nhân đang cố ý chỉnh mình, nhưng cũng không tức giận, mình là nha hoàn của người ta, Tướng quân tức giận với nàng là lẽ tự nhiên, hơn nữa có ai mà không biết tức giận chứ, bình thường hắn tốt nàng như vậy, bây giờ hắn không vui nàng càng phải nhường nhịn hắn hơn.
Nhưng thấy Hoa Thanh Vũ ngoan ngoãn như vậy, Mạnh Hoài Cẩn lại càng thêm bực bội, hắn tốt với nàng, nàng không cần, hắn không tốt với nàng, nàng cũng không để ý sao!
Hắn thật sự là hết cách với nàng.
“Không viết không viết nữa!” Mạnh Hoài Cẩn ném bút bỏ ra ngoài.
“Ngài đi đâu vậy!” Hoa Thanh Vũ gọi hắn lại.
“Đến thao trường!”
Trong lòng Mạnh Hoài Cẩn buồn bực, hắn không thể đánh nàng, như vậy chỉ có thể đánh thuộc hạ của hắn. Vừa đến thao trường Mạnh Hoài Cẩn lập tức lôi người ra tỷ võ, có thể nói vài vị phó tướng của hắn khổ không nói nổi, vết thương mấy ngày hôm trước bị hắn đánh còn chưa có khỏi mà!
Tướng quân đại nhân dạo này rất lạ, bình thường ba ngày hắn mới đến một lần, gần đây lại nhiệt tình như vậy, một ngày tới tìm bọn họ đánh nhau đến mấy lần!
“Tiếp theo!” Mạnh Hoài Cẩn cả người mạnh mẽ, hưng phấn hướng về phía đám người trên mặt kêu lên: “Giả bộ chết cái gì, cùng tiến lên cho ta!”
“Đại tướng quân, gần đây người làm sao vậy?” Lý tướng quân đứng bên cạnh cũng không nhìn nổi nữa nói: “Trong khoảng thời gian này đám phó tướng bị người hành hạ đến chết đi sống lại, rốt cuộc bọn họ đã đắc tội gì với ngài?”
Mạnh Hoài Cẩn nhìn thoáng qua đám người đang nằm rên rỉ trên mặt đất, hừ lạnh một tiếng nói: “Đắc tội với ta là người khác.”
Một đám phó tướng khóc không ra nước mắt, đắc tội với ngài là người khác, sao ngài không đánh người đó đi, ngài tìm chúng ta để làm chi!
“Ta lại không thể đánh nữ nhân, chỉ có thể đánh các ngươi.” Mạnh Hoài Cẩn vẻ mặt đương nhiên nói.
Hóa ra là bị nữ nhân bỏ rơi! Bị nữ nhân bỏ rơi sẽ đánh huynh đệ, Tướng quân đại nhân ngài còn có thể vô dụng hơn nữa được không!
“Thôi! Không đánh nữa, ta đi uống rượu.” Mạnh Hoài Cẩn xoay người nhảy lên đài cao, thở phì phì bảo gã sai vặt mang rượu đến, sau đó nói với mấy vị phó tướng bên dưới: “Nếu không đánh với ta, bây giờ các ngươi đánh với nhau đi, tuy rằng tạm thời không có chiến sự, nhưng các ngươi cũng không được lười biếng luyện tập võ công! Đến, đánh!”
Vẫn còn chưa xong! Là vị cô nãi nãi nào đắc tội Đại tướng quân thế, tại sao nàng lại đắc tội với ngài ấy chứ, mọi cực khổ đều do bọn họ chịu?
Nhóm phó tướng bất đắc dĩ, đứng dậy bắt đầu luyện tập đánh nhau. Lý phó tướng quân đứng một bên nhìn dáng vẻ uống rượu giải sầu của Mạnh Hoài Cẩn, nhịn không được thở dài.
Ôi.. Nghĩ đến Đại tướng quân tuy rằng chiến công lớn lao, nhưng cũng chỉ là một thiếu niên mười chín tuổi mà thôi, luôn có những muộn phiền của tuổi trẻ..
Ôi.. Tuổi trẻ thật là tốt..
Lý phó tướng phỏng đoán lần này Đại tướng quân thật sự đã thất tình, rốt cuộc là cô gái nào đã không tiếc bỏ rơi ngài ấy đây?
“Đại tướng quân, tại sao cô gái kia lại bỏ rơi người?”
Mạnh Hoài Cẩn “Răng rắc” một cái bóp nát ly rượu trong tay, nghiến răng nghiến lợi nói: “Nàng ghét bỏ diện mạo của ta.. Nói nhìn thấy ta là lập tức cảm thấy phiền chán!”
Vậy mà cũng có người dám ghét bỏ diện mạo của Đại tướng quân! Ánh mắt của cô nương này quá cao, thần tiên trên trời chưa chắc đã so được với Đại tướng quân anh tuấn của bọn hắn!
“Ôi..” Lý phó tướng đã lớn tuổi, nhìn Mạnh Hoài Cẩn lớn lên từ nhỏ, trong lòng coi hắn như con trai ruột của mình, vỗ vỗ bờ vai của hắn nói: “Nam tử hán đại trượng phu, chẳng qua chỉ bị con gái bỏ rơi một lần mà thôi, không hề gì! Muốn trở thành một nam nhân đích thực cần phải trải qua những bước này!”
Chờ một chút..
Rốt cục Mạnh Hoài Cẩn nghe ra có cái gì đó không đúng, cái gì gọi là bị bỏ rơi?
“Ta nói ta bị bỏ rơi khi nào thì?”
“Nếu ngài không bị bỏ rơi, tại sao lại không vui như vậy?”
“Bởi vì nàng chê ta có bộ dạng đáng ghét, còn nói cho dù ta có tốt với nàng bao nhiêu đi chăng nữa, nàng vĩnh viễn cũng sẽ không thích ta.”
Đây không phải là bị bỏ rơi sao? Lý phó tướng vuốt vuốt bộ râu rậm rạp của ông ta, ý vị thâm trường nói: “Đại tướng quân, ngài ngay cả bản thân mình đã thích cô nương kia cũng không phát hiện ra sao?”
“Ta thích nàng khi nào chứ? Nàng bình thường như vậy, nếu ta có thích thì cũng phải thích tuyệt thế mỹ nhân như Hoa Trảm Nghiên mới đúng chứ? Khiếu thẩm mỹ của ta rất tốt, với dáng vẻ này của nàng, ngay cả ta cũng không nhìn ra nàng đẹp ở đâu!”
Vậy mà bảo không thích.. Quên đi, Lý tướng quân quyết định tạm thời sẽ không chọc thủng hắn .
“Vậy vì sao cô nương đó lại ghét bỏ diện mạo của ngài?”
Mạnh Hoài Cẩn nghẹn họng, nghĩ nghĩ nói: “Bởi vì nàng không biết phân biệt tốt xấu! Mọi người ai cũng nói ta rất anh tuấn, nàng lại chê ta phiền!”
“Vậy vì sao sau khi nghe nàng ta nói sẽ vĩnh viễn không thích ngài, ngài lại nổi giận?”
Mạnh Hoài Cẩn tiếp tục nói dối: “Ta tốt với nàng như vậy, nàng một chút bày tỏ cũng không có, ta không nên tức giận sao?”
Lý phó tướng cười cười nói: “Đại tướng quân cũng thật quá bá đạo, có nhiều người thích ngài như vậy cũng không đủ sao, muốn tất cả các cô gái trong thiên hạ này ai cũng phải thích ngài? Các nam tử khác cũng muốn lấy vợ.”
“Ta nói muốn tất cả các cô gái trong thiên hạ đều phải thích ta khi nào? Hừ..Các cô nương thích ta rất nhiều, nhưng ngươi thấy ta quan tâm bao giờ chưa ?”
“Đúng, ngài chỉ quan tâm xem cô nương kia có thích ngài hay không thôi.” Nói xong Lý tướng quân vỗ vỗ bả vai Mạnh Hoài Cẩn, lời nói thấm thía nói: “Thích, sẽ phải theo đuổi, thời gian không chờ đợi ta!”
Mạnh Hoài Cẩn nhìn bóng lưng của Lý tướng quân nhẹ nhàng đi xa, rơi vào trầm tư.
Chẳng lẽ hắn đã thích nha đầu kỳ quái kia?
“Đại tướng quân! Chúng ta đã luyện tập với nhau nửa canh giờ rồi, còn phải đánh nữa sao?” Những người phía dưới oán giận nói.
Bị cắt đứt suy nghĩ tâm tình của Mạnh Hoài Cẩn vô cùng không tốt, trừng mắt nhìn viên phó tướng vừa lên tiếng một cái nói: “Đã luyện võ xong? Vậy cứ đánh tiếp đi.”
Vị cô nương đã làm tổn thương tình cảm Đại tướng quân! Nếu như để nhóm phó tướng biết được.. Hừ!
Bọn họ nhất định sẽ bắt nàng phải quỳ xuống! Cô nãi nãi, ngươi hãy theo tướng quân đi!
Mạnh Hoài Cẩn nhìn các tướng sĩ siết chặc quả đấm tiếp tục bắt đầu thao luyện !
Hắn tuyệt đối sẽ không thích một cô nương có dáng vẻ bình thường như vậy!
Hắn là Mạnh Hoài Cẩn!
Hắn quan tâm đến Hoa Thanh Vũ như vậy, hoàn toàn là bởi vì hắn đã quen được người khác đối xử ân cần, nhất thời bị bỏ rơi nên trong lòng cảm thấy tức giận, nên mới để ý như vậy, tuyệt đối không phải bởi vì thích Hoa Thanh Vũ!
Mạnh Hoài Cẩn tin, chỉ cần dùng một chút thủ đoạn nho nhỏ, Hoa Thanh Vữ nhất định sẽ yêu hắn, hắn sẽ không phải canh cánh trong lòng vì lời nói của nàng nữa! Đến lúc đó có thể chứng minh phẩm vị của hắn tao nhã như vậy, không giống những nam nhân bình thường khác, hắn tuyệt đối sẽ không thích một cô nương có diện mạo bình thường như Hoa Thanh Vũ!
Đúng, cứ làm như thế!
Giải quyết một cách hoàn mỹ!
Hôm nay Mạnh Hoài Cẩn không trở về ăn cơm chiều, đến giờ đi ngủ cũng không trở về, với tư cách là nha hoàn thiếp thân, Hoa Thanh Vũ không khách khí ăn hết cả bàn đồ ăn, phỏng đoán hôm nay Đại tướng quân chắc đã đến nơi nào đó tiêu dao khoái hoạt rồi, cho nên nàng rất vô trách nhiệm đi ngủ trước.
Ăn no rồi quả nhiên ngủ rất ngon.
Vốn Hoa Thanh Vũ đang ngủ ngon lành, nhưng hôm nay trong lúc ngủ nàng bỗng nhiên cảm thấy có một ánh mắt cực kỳ đáng sợ đang phóng về phía nàng.
Cuối cùng, Hoa Thanh Vũ vô cùng không tình nguyện tỉnh lại, vừa mở mắt ra lập tức chống lại một ánh mắt oán độc.
“Mạnh Hoài Cẩn!”
Hoa Thanh Vũ bị dọa muốn thót tim ra ngoài, nàng vùng ngồi dậy, trừng mắt nhìn Mạnh Hoài Cẩn kêu lên: “Ngươi sao lại có cái tật xấu này! Hơn nửa đêm ngồi trong phòng cô nương người ta!”
Mạnh Hoài Cẩn không nói lời nào, chỉ tiếp tục dùng ánh mắt ai oán kia nhìn Hoa Thanh Vũ, Hoa Thanh Vũ bị hắn nhìn toàn thân nổi da gà, nàng tỉnh táo lại, đi qua hỏi: “Mạnh đại công tử anh tuấn tiêu sái uy vũ bất phàm, ngài bị cái gì kích thích sao? Có muốn ta an ủi ngài một chút không?”
“Ta đang bị kích động.” Mạnh Hoài Cẩn rầu rĩ nói.
“Sao?”
“Ta phát hiện phẩm vị mà ta vẫn luôn kiêu ngạo đã biến mất..”
(Phẩm vị: từ phẩm vị thế này nó có nghĩa là cái 'gu' của anh ấy, cái khả năng thưởng thức của anh ấy, kiểu như là 'dạo này thẩm mỹ bị suy giảm hay sao mà lại thấy con bé kia đẹp' kiểu như vậy ấy. Mình nghĩ họ gõ nhầm từ 品味 thành 品位. Hai từ này đọc như nhau, nghĩa chỉ khác nhau chút xíu thôi. Mà bên đó rất hay gõ nhầm các từ nên đôi khi nghĩa bị lệch một chút. ).
Hoa Thanh Vũ nhìn vẻ mặt phong phú của Mạnh Hoài Cẩn, bỗng nhiên có chút chắc chắn về những hoài nghi của mình..
Mạnh đại công tử quả nhiên là có tật xấu!
“Phẩm vị của ngài biến mất, cũng không cần hơn nửa đêm rồi còn chạy đến phòng ta, trừng mắt nhìn ta chứ!”
“Hoa Thanh Vũ..”
Bỗng nhiên kêu tên nàng không biết để làm gì..
“Mạnh đại công tử anh tuấn tiêu sái uy vũ bất phàm, ngài có chuyện gì muốn nói với tiểu nhân sao?”
“Hoa Thanh Vũ, ngày mai hai ta bắt đầu hẹn hò đi..”