Edit: Song Tử (LTTU)
Mạnh Hoài Cẩn thật không ngờ mẹ con Hoa gia lại dây dưa như vậy, nhất là Hoa phu nhân, dám yêu cầu Mạnh Hoài Cẩn đưa hai người đi dạo trong vườn. Bởi vì Hoa gia và Mạnh gia là quan hệ thế giao, e ngại mặt mũi của cha mẹ đã mất, Mạnh Hoài Cẩn không tiện cự tuyệt mẹ con bọn họ, không ngờ bị hai người bọn họ miễn cưỡng kéo dài tới giờ cơm!
Mạnh Hoài Cẩn thề, hắn thật sự chỉ hỏi như vậy có một lần, không nghĩ tới Hoa phu nhân dứt khoát quyết đoán đồng ý ở lại ăn cơm như vậy, hoàn toàn không hề khách khí với hắn!
Cơm nước xong Hoa phu nhân còn không chịu buông xuôi, nhất định phải đến từ đường bái tế cha mẹ Mạnh Hoài Cẩn, lại bảo Mạnh Hoài Cẩn dẫn Hoa Trảm Nghiên đi ngắm trăng! Nhưng mà không phải bên ngoài tuyết đang rơi sao? Trăng đâu có mọc?!
Đến giờ Thìn (- giờ), Hoa phu nhân thấy Mạnh Hoài Cẩn hoàn toàn không có ý giữ hai người ngủ lại, mới không tình nguyện dẫn nữ nhi rời đi, lúc này Mạnh Hoài Cẩn mới được giải thoát..
Mạnh Hoài Cẩn trở lại phòng, đang muốn gọi Tử Điệp dâng trà, bỗng nhiên cảm thấy hình như mình đã quên chuyện gì đó.
“Tướng quân, ngài muốn thay quần áo nghỉ ngơi sao?”
Mạnh Hoài Cẩn gật đầu, vừa để cho Tử Điệp cởi áo lại vừa có chút nghi hoặc hỏi Tử Điệp: “Ta có cảm giác hình như trong phòng thiếu cái gì đó?”
Tử Điệp nhìn chung quanh nhưng cũng nghĩ không ra đã thiếu cái gì.
“Quên đi, gọi người mang nước ấm lên đi.”
..
Không biết tuyết đã rơi từ khi nào, rõ ràng buổi chiều trời vẫn còn nắng..
Hoa Thanh Vũ núp sau sư tử đá, vừa chờ Mạnh Hoài Cẩn trở về tìm nàng, vừa ngẩn người nhìn tuyết rơi càng lúc càng lớn.
Thật kỳ quái, vì sao mẫu thân và tỷ tỷ đều đã đi rồi, Mạnh đại công tử còn chưa đến tìm nàng?
Tuyết rơi càng lúc càng lớn, đêm càng ngày càng lạnh, Hoa Thanh Vũ lạnh đến nỗi chảy nước mũi, cách thời gian một nén nhang nàng sẽ đứng lên vận động cơ thể, đảm bảo mình sẽ không bị những bông tuyết nhẹ như lông ngỗng vùi mất.
Đã sang canh hai, mà Mạnh đại tướng quân vẫn chưa đến..
Chẳng lẽ hắn đã quên mất mình?
Không, sẽ không, tuy rằng Đại tướng quân rất nhỏ nhen, nhưng cũng là nam tử hán, đã hứa là sẽ làm!
Hoa Thanh Vũ vừa mới nảy ra ý nghĩ này trong đầu, chợt nghe thấy một tiếng gọi!
“Tiểu Hoa, ngươi có ở đây không?”
Là giọng nói của Mạnh đại tướng quân anh tuấn tiêu sái uy vũ bất phàm!
Hoa Thanh Vũ ngẩng đầu, quả nhiên nhìn thấy Mạnh Hoài Cẩn mặc áo lông chồn màu trắng đang vội vã chạy tới trước mặt nàng.
Mạnh Hoài Cẩn dừng lại trước mặt Hoa Thanh Vũ, cúi đầu nhìn chỉ thấy Hoa Thanh Vũ ngước cái đầu nhỏ đã đóng băng, lộ ra nụ cười ngọt ngào với hắn..
“Ta chỉ biết Mạnh đại công tử anh tuấn tiêu sái uy vũ bất phàm, không giống với tất cả mọi người, ngài chắc chắn sẽ không quên ta! Ta biết mà!”
Mạnh Hoài Cẩn ngơ ngác đứng trong tuyết, trong nháy mắt lòng có chút chua xót muốn khóc..
Trời đất này lớn như vậy, đêm tối ngập trong sắc trắng của tuyết, Hoa Thanh Vũ lộ ra vẻ gầy yếu như vậy, nhưng nụ cười của nàng lại làm cho Mạnh Hoài Cẩn nhớ tới đóa mai trong góc tường. Mạnh Hoài Cẩn cởi áo lông chồn khoác lên người Hoa Thanh Vũ, rất sợ xương gió làm tổn thương đến con người nhỏ bé này.
Khi chạm vào tay Hoa Thanh Vũ, Mạnh Hoài Cẩn giật mình sửng sốt, hắn phát hiện hai tay của nàng lạnh buốt như băng, sắp hỏng rồi..
Hắn lập tức cầm lấy tay nàng, hai tay dùng sức chà xát thổi khí cho nàng, trách cứ nàng nói: “Sao ngươi lại ngốc như vậy? Không biết tự mình trở về sao?”
Hoa Thanh Vũ vẫn cười đến không tim không phổi, ngây ngô nói: “Nhưng ngài bảo ta ở chỗ này chờ ngài mà.”
“Nếu ta không đến, ngươi vẫn tiếp tục chờ sao?”
“Đúng rồi, vẫn tiếp tục chờ!”
“Nếu ta cả đêm không đến, ngươi sẽ chờ đến hừng đông sao?”
Hoa Thanh Vũ suy nghĩ một chút, tiếp tục cười meo meo nói: “Chắc là không đợi không được đến hừng đông sẽ ngất đi thôi, ta đã thử qua rồi!”
Mạnh Hoài Cẩn ngẩn người, thật cẩn thận hỏi: “Ngươi vốn định chờ ai?”
“Chờ cha mẹ, bọn họ nói muốn ta chờ, sau đó tỷ tỷ dẫn ta đi tham gia hội đèn lồng, kết quả quên mất ta, ngày đó tuyết rơi ta chờ đến nửa đêm thì ngất đi thôi.” Vốn Mạnh Hoài Cẩn còn tưởng rằng Hoa Thanh Vũ cố ý nói những lời này để khiến mình áy náy, nhưng sau đó Hoa Thanh Vũ lại nói tiếp: “Nhưng mà ta biết ngài chắc chắn sẽ đến tìm ta! Cho nên ta không hề lo lắng.”
Mạnh Hoài Cẩn há miệng thở dốc, vốn muốn nói tiếp, lại cười khổ nghẹn trở về, vỗ đầu nàng nói: “Được rồi, vào nhà đi, bên ngoài lạnh lắm, kêu Tử Điệp chuẩn bị nước nóng cho ngươi tắm.”
“Ừ!”
Hoa Thanh Vũ vô cùng vui vẻ đi theo phía sau Mạnh Hoài Cẩn vào phủ, vừa hít hít cái mũi vừa nói: “Mạnh đại công tử anh tuấn tiêu sái uy vũ bất phàm, ngài thật sự là người tốt nhất mà ta gặp được!”
Bước chân Mạnh Hoài Cẩn lảo đảo một cái, thiếu chút nữa ngã sấp xuống: “Ta để ngươi đợi lâu như vậy, ngươi vẫn coi ta là người tốt sao?”
“Ngài không phải cố ý, hơn nữa mới có ba canh giờ thôi mà, không lâu chút nào! Đây là lần chờ đợi ngắn nhất trong đời ta! Hơn nữa ngài cũng không có quên ta! Ngài có biết ta cảm động lắm không? Đây là lần đầu tiên có người bảo ta chờ, lại thật sự nhớ đến ta!”
Trong mắt Hoa Thanh Vũ là ánh sáng hồn nhiên, khiến cho lương tâm của Mạnh Hoài Cẩn vô cùng dằn vặt, hắn im lặng buồn bực, dắt nàng đi vào phòng..
Hiện tại hắn chắc chắn khẳng định rằng, Hoa Thanh Vũ nói những lời này chính là để khiến hắn áy náy!
Nếu không phải vì sao lòng hắn lại cảm thấy đau như vậy, tình cảm giống như nước Hoàng Hà bình thường mãnh liệt mà cuồn cuộn không ngớt!
Mạnh Hoài Cẩn suy nghĩ một đêm, cảm thấy mình không thể lừa gạt Hoa Thanh Vũ, phải nói với nàng là ngày hôm qua hắn thật sự đã quên mất nàng.
Nhưng Mạnh Hoài Cẩn cảm thấy mọi việc đều phải có sách lược, tuy rằng không thể lừa gạt Tiểu Hoa đơn thuần, nhưng cũng không nhất thiết phải giữ nút thắt ở trong lòng! Cho nên hắn quyết định đi tìm Tiểu Hoa, nhanh chóng khiến chuyện này trôi qua, thừa dịp nàng không phản ứng kịp, dẫn nàng lên phố mua chút gì đó ngon, lợi dụng thức ăn dời sự chú ý, về sau vĩnh viễn không nhắc lại chuyện này nữa, giải quyết mọi chuyện thật tốt đẹp!
Đúng, chính là như vậy! Rất đơn giản !
Vì thế ngày thứ hai sau khi lâm triều, Mạnh Hoài Cẩn vội vã quay về phủ, không ngờ lúc đi tìm Hoa Thanh Vũ lại thấy nàng đang ở trong sân xách thùng nước, vây quanh nàng là một đám nha hoàn hạ nhân, thấy nàng nhấc lên nửa thùng nước, mọi người sững sờ giống như nàng đang bưng một tảng đá lớn vậy, vô cùng hưng phấn.
“Hoa cô nương, đúng là hình mẫu tốt!”
“Thanh Vũ muội muội, ngươi làm được rồi!”
Hoa Thanh Vũ đắc ý dào dạt xoa thắt lưng, cười tươi như hoa.
“Hì hì, ngày mai ta muốn khiêu chiến với hơn nửa thùng nước!”
Mạnh Hoài Cẩn nhịn không được nở nụ cười, thân thể nha đầu kia đúng là ngày một tốt hơn, quả nhiên vẫn là Tướng quân phủ của hắn nuôi người tốt hơn so với Hoa phủ.
Tiểu ca nhà bếp nói: “Ta nói Tiểu Hoa muội muội của chúng ta không chỉ có sức khỏe tốt, hơn nữa cũng đã xinh đẹp hơn, các ngươi thấy ta nói có đúng không?”
“Đúng vậy đúng vậy, so với hai tháng trước tốt hơn nhiều!”
Mình xinh đẹp hơn sao? Hoa Thanh Vũ xoa bóp mặt mình, sao nàng lại không phát hiện ra!
Hơn nữa từ “xinh đẹp” này nghe thật chói tai..
“Vẫn là Tướng quân của chúng ta nuôi thật tốt.”
Mộng Điệp cố ý trêu ghẹo Hoa Thanh Vũ, giống như kẻ trộm cười hề hề nói: “Hàng ngày chăm sóc cẩn thận như vậy, có thể không khỏe sao?”
Hoa Thanh Vũ lườm Mộng Điệp, sao lại nói nàng như một con chó nhỏ vậy!
“Đúng vậy..” Bạch Lộ kéo dài thanh âm cười tủm tỉm nói: “Nuôi thật tốt, lúc ăn mới ngon miệng được..”
Bạch Lộ vừa nói lời này ra, phản ứng của mọi người không giống nhau.
Bên này tất cả bọn hạ nhân nha hoàn đều cười trộm, ra vẻ hiểu rõ. Cách đó không xa, Mạnh Hoài Cẩn lại có chút xấu hổ lung túng quay đầu, không dám nhìn vẻ mặt của Hoa Thanh Vũ.
Mà Hoa Thanh Vũ?
Nàng bị dọa đến choáng váng..
Ăn..
Ăn nàng..
Tướng quân quả nhiên ăn thịt người! Thì ra hắn không chỉ ăn kẻ thù còn ăn cả nữ nhân! Khó trách hắn luôn cho mình ăn, khó trách gần đây mình càng ngày càng béo, càng ngày càng khỏe, sắc mặt cũng hồng hào hơn.
Hóa ra hắn muốn nuôi mình béo để ăn luôn..
Mười lăm tuổi, Hoa Thanh Vũ cảm thấy mình đã gặp phải mối nguy hiểm lớn nhất trong đời..
“Mọi người ở đây làm gì thế?” Mạnh Hoài Cẩn đi ra.
Nhìn thấy Đại tướng quân tới, tất cả mọi người đều thức thời lui xuống, chỉ còn một mình Hoa Thanh Vũ cúi đầu đứng ở đó.
Mạnh Hoài Cẩn vỗ vỗ đầu nàng nói: “Tiểu Hoa, ta có chuyện muốn nói cho ngươi biết, hy vọng ngươi nghe xong cũng đừng giận ta, được chứ?”
Khiến Mạnh Hoài Cẩn thật không ngờ là Hoa Thanh Vũ giống như thấy quỷ hiện hình, cũng không liếc mắt nhìn hắn lấy một cái, chỉ cúi đầu lui từng bước về phía sau.
Sao vậy? Mạnh Hoài Cẩn không hiểu gì cả, bình thường không phải vẫn tốt sao? Chẳng lẽ đã biết chuyện ngày hôm qua, hắn thật sự đã quên mất nàng cho nên cảm thấy tức giận?
“Tiểu Hoa, là ta không tốt, đừng giận. Đi thôi, ta dẫn ngươi lên phố cho ngươi đồ ăn ngon, đi nào.”
Lại mua đồ ăn cho nàng!
Hoa Thanh Vũ hai mắt ngấn lệ đuổi theo bước chân Mạnh Hoài Cẩn..
Nàng không muốn bị ăn.. Nàng không muốn bị gậy xuyên qua nướng ở trên lửa đâu!
Nàng cũng không tin Mạnh Hoài Cẩn chỉ vì muốn ăn nàng, mới tốt nàng như vậy ..
Có lẽ do không yên lòng, còn chưa bước qua của lớn của Tướng quân phủ, Hoa Thanh Vũ đã té ngã hai lần, đến lần thứ ba nàng xui xẻo ngã lên người Mạnh Hoài Cẩn, rốt cục Mạnh đại công tử của chúng ta nhịn không được đặt câu hỏi .
“Ngươi làm sao vậy, không yên lòng !”
Nhưng chuyện Mạnh Hoài Cẩn thật không ngờ là, Hoa Thanh Vũ run rẩy ngẩng đầu, hai mắt đẫm lệ nước mắt ràn rụa nói với hắn năm chữ, dường như muốn lấy mạng của hắn.
“Ngài.. Muốn ăn ta sao?