“Kinh Thiên là ai?”
Bảo Thù sửng sốt một lát rồi nhìn lại trả lời: “Ta không biết.”
Yên Hoa trên mặt lộ vẻ mê man, nhíu đôi mày đen: “Vậy, chuôi Huyền Băng Kiếm này ngươi lấy từ đâu ra?”
“Phu quân ta tặng cho ta.” Bảo Thù cảm thấy nàng cũng không có ác ý, hơi thả lỏng người, thành thật trả lời, “Phu quân ta là Lang Hoa đệ tử, thanh kiếm này là hắn được sư phụ tặng vào lễ trưởng thành.”
“Phu quân...” Yên Hoa tay run lên, vẻ mặt càng thêm mê man, “Không phải hắn...”
Bảo Thù lén lút quan sát nàng, thử thăm dò hỏi: “Cô nương, ngươi chẳng lẽ biết...”
“Huyền Băng Kiếm, Sí Diễm Đao, là ta và Kinh Thiên cùng nhau chính là vật đính ước giữa ta và hắn.”
Yên Hoa buông tay Bảo Thù ra, nhẹ nhàng tiếp nhận đoản kiếm, mở tay kia ra, lòng bàn tay bỗng nhiên hiện ra một thanh loan đao đỏ thẫm. Nàng đem hai thanh thần khí ôm vào ngực, say mê thì thào, “Huyền Băng cùng ta, Sí Diễm tặng hắn, tam sinh bất ly thất thế bất khí khí.”
Bảo Thù không biết nên nói gì, chỉ có thể ngơ ngác nhìn nàng.
Yên Hoa nhắm hai mắt lại, cười khổ: “Kinh Thiên, Sí Diễm và Huyền Băng rốt cục cũng đã gặp lại rồi, ngươi ở đâu? Ngươi ở nơi nào?”
Bảo Thù cảm thấy vành mắt đỏ lên, sự đau khổ của nhung nhớ này, chính nàng cũng đã từng trải qua, làm sao không biết sự lợi hại của nó? Không kìm lòng được, Bảo Thù vươn tay ra vỗ lưng Yên Hoa an ủi: “Đừng khổ sở, Kinh Thiên sẽ lại trở về bên ngươi.”
Yên Hoa mở mắt ra, mệt mỏi nói, “Phụ thần từng nói với ta, duyên phận giữa ta và Kinh Thiên chưa đoạn, mười vạn năm sau, sẽ có một cơ hội nữa để chúng ta gặp lại nhau, hôm nay, ta đã đợi tròn mười vạn năm...”
Mười vạn năm?!
Bảo Thù kinh hãi nói không nên lời.
“Trước đây, Huyền Băng chỉ có ta cùng với Kinh Thiên có thể khống chế, không ngờ, bây giờ nó đã trở thành một cây vũ khí bình thường.” Yên Hoa nghiêng đầu cười, đem Huyền Băng một lần nữa giao cho Bảo Thù, “Ngươi là vì Liên Ảnh mà đến sao? Việc này không khó, chỉ là Yên Hoa muốn nhờ ngươi mang phu quân ngươi đến đây gặp mặt một lần, có một số việc, Yên Hoa muốn đích thân hỏi hắn.”
Bảo Thù do dự một lát rồi gật đầu: “Ta trở về sẽ nói với hắn.”
Yên Hoa mặt hơi giãn ra: “Cảm ơn.”
Bảo Thù nghĩ nghĩ, đối với yêu cầu của nàng, cho dù là ai cũng không có cách nào từ chối. Mình Thiên Cung đợi mười năm đã trùy tâm phệ cốt, thật khó mà tưởng tượng, Yên Hoa chờ đợi mười vạn năm chỉ để gặp một người sẽ là cảm giác như thế nào?
Hồn phách của nàng hình như không thể rời khỏi thần thụ quá lâu, chỉ mới một lát mà sắc mặt đã trở nên trắng bệch, chỉ có thể một lần nữa bay trở về trong thần thụ. Tiểu oa nhi lúc nãy nổi giận đùng đùng bây giờ lại đang cười híp mắt tiến lên, bộ dạng có chút ngây thơ, “Cô nương, tiểu lão nhi đưa ngài trở về.”
Bảo Thù “Ừ” một tiếng, cất bước đi theo hắn.
“Vừa rồi gia huynh xúc phạm cô nương, Mạc Tu thay hắn nhận lỗi.”
“Ừm? Không có việc gì.”
Bảo Thù cả người vẫn còn trong sương mù, tuỳ tiện trả lời hai tiếng. Đi đi đi đi, đi một lát, đột nhiên dừng chân lại, nghẹn họng trân trối nói: “Ngươi ngươi ngươi, ngươi là Mạc Tu thúc thúc? Vừa rồi cái kia...”
Mạc Tu ôn hoà cười: “Đó là gia huynh Mạc Vấn, chúng ta vốn là một đôi tiểu nhân sâm được Yên Hoa thượng thần không chê, lấy tinh khí nuôi dưỡng ba ngàn năm cuối cùng cũng đã có thể biến thành hình người, tiểu lão nhi hôm nay coi như là cũng đã đến tuổi trung niên, đa tạ cô nương một tiếng thúc thúc.”
Vừa rồi tình thế nguy cấp, nàng hoàn toàn chưa từng nhìn kỹ, bây giờ cúi người cẩn thận quan sát, quả thật là một Mạc Tu thu nhỏ.
Bảo Thù mũi chua xót, thầm nghĩ mở tay ra ôm chặt lấy hắn, nhưng mà thân hình chưa di chuyển, não lại“Ông” Một tiếng nổ tung.
Mạc Tu, là nhân sâm được Yên Hoa lấy tinh khí nuôi dưỡng?
Thật khéo, chẳng lẽ chỉ là trùng hợp?
Mạc Tu cũng không thể rời khỏi thần thụ quá xa, đưa Bảo Thù đến đoạn đường không còn yêu thú rồi xoay người quay về, Bảo Thù dọc theo đường đi đi một chút rồi dừng lại một chút, mặt trời dần dần di chuyển về phía Tây, nàng vẫn chưa từng nhận ra.
Ngẩng đầu, mắt nhìn lên Lang Hoa tiên sơn nằm trong tâng mây cao cao. Trong phút chốc, nàng lại có chút do dự, sau khi trở về có nên nói cho Dung Hoan những chuyện đã xảy ra trong ngày hôm nay không, nhất là, yêu cầu của Yên Hoa.
Không nói, Lưu Dục sẽ tiếp tục chịu khổ, Liên Ảnh có thể sẽ làm hại Dung Hoan.
Nói, nói rồi thì mọi chuyện sẽ ra sao?
Bảo Thù ôm lấy đầu ngồi trên mặt đất, vì sao, lòng của nàng thật loạn, sự hỗn loạn trước nay vẫn chưa từng xuất hiện. Nàng sợ cái gì? Vì sao lại sợ?
Kinh Thiên và Dung Hoan, rốt cuộc có quan hệ gì?
“Thù Nhi.” Giọng nói quen thuộc bất ngờ vang lên lên đỉnh đầu, Bảo Thù cả người run lên, hoảng loạn ngẩng đầu lên. Dụi dụi mắt, mãi đến khi xác định không phải mình hoa mắt, mới giật mình hô một tiếng: “Vô Cửu ca, làm sao huynh lại ở chỗ này?”
Không đợi Vô Cửu mở miệng, một cảm giác lạnh lẽo lan ra cả người nàng, Bảo Thù hoảng sợ che miệng lại. Chẳng lẽ, khung cảnh mấy ngày này chỉ là một giấc xuân thu đại mộng?
Chẳng lẽ, Dung Hoan hắn thật sự đã chết rồi?
Vô Cửu đem nàng từ trên mặt đất kéo lên, thấy nàng giống như một con chim sợ cành cong, nhịn không được thở dài một tiếng: “Muội yên tâm, không phải muội đang nằm mơ, Dung Hoan hắn quả thực còn sống, hơn nữa, nơi này vẫn là bảy nghìn năm trước.”
“Thật?” Bảo Thù không xác định hỏi.
“Ta khi nào thì đã lừa gạt muội?” Vô Cửu trán nàng một cái nói, “Nghe nói Liễm Tinh Thoi có thể khiến người ta xuyên qua thời không, mà ta Lang Hoa Sơn nghiên cứu hơn nửa tháng, rốt cục hiểu rõ huyền cơ trong đó.”
Bảo Thù vẻ mặt có chút thả lỏng, sau đó một cỗ vui sướng trên lên đầu: “Ta biết mà, huynh nhất định sẽ có cách cứu chúng ta.”
Vô Cửu khẽ lắc đầu: “Có thể cứu các ngươi chỉ có bản thân các ngươi.”
Bảo Thù không tin nhìn hắn: “Có ý gì?”
Vô Cửu giật giật môi, do dự nói: “Muội đã gặp cây sinh mệnh phía sau núi rồi?”
Bảo Thù gật đầu, đem toàn bộ mọi chuyện đã xảy ra ngày hôm nay kể hết cho hắn, cuối cùng, bổ sung một câu: “Vô Cửu ca, cây sinh mệnh kia rốt cuộc có bí mật gì? Còn có Yên Hoa, nàng là ai?”
Vô Cửu cúi đầu, im lặng.
Bảo Thù thấy hắn không trả lời, càng chắc chắc hắn biết rõ mọi chuyện: “Vô Cửu ca, huynh hãy nói cho ta biết đi.”
Nói cho nàng?
Cũng tốt, mình cuối cùng vẫn là không thể lựa chọn giúp nàng cả đời.
Vô Cửu hoàn hồn cười khổ một tiếng, ngẩng đầu nhìn lên màn đêm, từ từ nói: “Thời Thượng Cổ, phụ thần dưới trướng có một tử một nữ, một tử làHỏa Hoàng, quản lý thương sinh ấm áp, một nữ là Tuyết Long, quản lý tam giới băng sương. Nhi tử của phụ thần tên là Huyền Thương còn nữ nhi tên là Yên Hoa.”
Bảo Thù thái dương gân xanh nhảy lên mấy cái, nhìn chằm chằm Vô Cửu.
“Yên Hoa tuy là thần nữ, nhưng cùng ca ca nàng Huyền Thương hoàn toàn khác biệt, tính tình dịu dàng, đoan trang nền nã, mà nàng một lòng hướng đạo, thuở nhỏ bái sư ở Tiên Hà phái là môn phái có danh vọng nhất năm đó. Khi nàng hai nghìn tuổi, Huyền Thương cùng một vị thần tướng nào đó sau khi uống rượu đã đấu pháp với nhau, phá hủy một bộ lạc ở trần gian, chờ khi Yên Hoa chạy tới thì toàn bộ bộ lạc sớm đã xác chết khắp nơi, chỉ có một nam đồng sáu tuổi mặc dù bị thương nặng nhưng may mà tránh được một kiếp.”
“Chính là Kinh Thiên?”
“Đúng thế.” Vô Cửu thản nhiên gật đầu, rồi nói tiếp, “Thời Thượng Cổ, người trong tam giới được chia ra thần, yêu, người, ở trong mắt chư thần, loài người chẳng qua chỉ là một món đồ chơi do Nữ Oa Đại Thần nhất thời tâm huyết dâng trào tạo ra, vì vậy, địa vị của loài người vo cùng thấp kém,ngay cả yêu cũng không bằng. Nhưng Yên Hoa và Nữ Oa giống nhau, đều có một tấm lòng nhân từ, không có thời gian suy nghĩ nhiều, lập tức ôm lấy Kinh Thiên đang hấp hối mang về Tiên Hà Sơn.”
“Nếu loài người địa vị thấp kém như vậy, Tiên Hà phái làm sao có thẻ đồng ý thu nạpmột người trần tục được?”
“Đương nhiên là không chịu, Yên Hoa sư phụ khi vừa nhìn thấy Kinh Thiên, lập tức hoảng sợ đến hoa dung thất sắc, nói thẳng Kinh Thiên chính là người mang sát nghiệp, ắt sẽ mang đến đại nạn lớn xưa nay chưa từng có cho thiên hạ, lệnh Yên Hoa lập tức xử tử hắn. Yên Hoa kiên quyết không tin, rồi lại không dám ngỗ nghịch sư phụ, suy đi nghĩ lại, cuối cũng cảm thấy chỉ có đưa hắn vụng trộm giấu ở phía sau núi Tiên Hà, đồng thời sử dụng pháp khí của mình tạo ra một động tiên, dùng để làm biến mất mùi người trên người hắn.”
Bảo Thù bừng tỉnh đại ngộ, thì ra Tiên Hà là Lang Hoa đời trước, động tiên là do Yên Hoa một tay tạo ra!
“Vậy sau đó thế nào?”
“Kinh Thiên chẳng qua chỉ là một người phàm, Yên Hoa không chỉ vì hắn chữa thương, còn muốn mỗi ngày tới đưa thức ăn nước uống. Nửa năm sau, Kinh Thiên thương thế đã khỏi, Yên Hoa muốn đưa hắn về nhân giới nhưng hắn không chịu, chỉ nói mình ở nhân giới đã mất người thân, muốn bái Yên Hoa làm sư.”
“Yên Hoa nhận hắn?”
“Không, Yên Hoa đưa hắn ra khỏi Tiên Hà Sơn, một lần nữa giao cho bộ lạc loài người nuôi dưỡng.”
“Vậy nàng có phải hàng ngày đi bộ lạc thăm Kinh Thiên không?”
“Khi đó, bộ lạc loài người thường xuyên giao chiến, không có chỗ ở nhất định, hơn nữa, Yên Hoa là Băng Tuyết Thần Nữ, cứu Kinh Thiên chỉ là giúp huynh trưởng xóa bớt nghiệp chướng, chúng sinh đều có mệnh đồ của bản thân, nàng tự nhiên sẽ không muốn nhúng tay vào.”
“Vậy thì sau đó bọn họ làm sao trở thành một đôi tình nhân?”
“Mười sáu năm sau, bộ tộc loài người xuất hiện một vị thủ lĩnh cô cùng tài giỏi, từ nam chí bắc, gần như là đã thống nhất cả nhân giới, mà bộ tộc này đều lấy long làm vật tổ, cũng vì Yên Hoa lập một đền thờ, lấy hương khói cung phụng. Chuyện này được truyền đi rất nhanh, khi đến tai Yên Hoa, nàng nhịn không được tò mò hạ phàm đi vào đền thờ kia, mà Kinh Thiên đã ở đó đợi nàng ba năm.”
Bảo Thù đột nhiên giận tái mặt: “Vì vậy, Yên Hoa bị hắn cảm động?”
“Lúc đầu không có nhưng rất nhanh bị luân hãm, nhưng mà, hai người bắt đầu rất đẹp song kết thúc lại vô cùng thê thảm.” Vô Cửu quan sát nàng một chút, tiếp tục nói, “Trên thực tế, thì chuyện của bọn họ so với những câu chuyện tình yêu khác trong thiên hạ cũng không khác là mấy.”
Bảo Thù nhíu mày: “Bọn họ sau đó ra sao?”
“Tiên phàm chi luyến, ở thời Thượng Cổ là cấm kỵ, huống chi, Yên Hoa thân phận tôn quý, là phụ thần chi nữ. Lúc đó phụ thần bế quan, Thiên giới binh quyền tất cả nằm trong tay Huyền Thương, hắn trong cơn giận dữ, lập tức sai người xuống nhân giới đả thương Kinh Thiên, Yên Hoa không khỏi tức giận, hai huynh muội náo loạn long trời lở đất.”
“Chẳng lẽ Kinh Thiên bị Huyền Thương đánh chết?”
Vô Cửu buồn bã lắc đầu: “Thật ra, thứ Kinh Thiên chờ chính là giờ khắc này.”
Bảo Thù hít một hơi lãnh khí, lập tức hiểu rõ ngọn nguồn.
Có lẽ, Kinh Thiên vẫn chưa từng quên mối thù diệt thôn khi còn nhỉ, có lẽ hắn yêu Yên Hoa, nhưng trong lòng hắn oán hận lại nhiều hơn, kết quả, nàng đã có thể đoán ra.
“Kinh Thiên thừa dịp Huyền Thương trọng thương, hút hết tu vi của hắn, nuốt Hỏa Hoàng xích đảm của hắn, trở thành Thần Ma đầu tiên trong đại lục. Sau đó, hắn một mình sáng lập Thiên Ma thành, đồng thời nói cho loài người, nếu như không muốn bị những vị thần cao cao tại thượng dẫm nát dưới lòng bàn chân, hãy trở thành mà, lấy hắn làm tôn.”
“Yên Hoa thì sao?”
“Yên Hoa tình thương khó lành, trốn đi gần một trăm năm, chờ khi nàng trở lại thì thiên hạ đã đại loạn. Khi đó, yêu ma liên thủ, thần giới thế cô, Tiên Hà bị diệt, Yên Hoa tự trách không thôi, lợi dụng Tiên Hà Sơn lập ra Lang Hoa phái, trợ giúp chất nhi, áp chế Kinh Thiên. Qua một trăm năm, phụ thần xuất quan, dẫn đầu chúng thần cùng Ma giới đánh một trận, hao hết thần lực mới đưa thu phục, vốn định phá hủy hắn nguyên thần, lại bị Yên Hoa lấy chết bức lui.”
Dừng một chút, Vô Cửu nói: “Cuối cùng, Yên Hoa lấy một viên Băng Tuyết chi tâm vì hắn tinh lọc ma tính, rồi phong ấn trong Băng Tinh Tuyết Phách, bản thân lại lựa chọn mất hết tu vi, hóa thành một gốc cây sinh mệnh, khiến tiếng kêu than dậy khắp lục giới, một lần nữa khô mộc hồi xuân().”
() khô mọc hồi xuân: mùa xuân về trên cây khô –> sống lại.
Tình quá sâu không thể trách, Bảo Thù cười khổ, nàng đã hiểu, nàng hoàn toàn hiểu rõ rồi.
Sư phụ từng nói, bà bà bởi vì chịu trọng hình cho nên khi sinh con đã trở thành tử thai, công công suy nghĩ vô số biện pháp, cuối cùng bảo vệ được một đứa con.
Mà biện pháp hắn nghĩ ra, chính là bí mật trong Băng Tinh Tuyết Phách.
Dung Hoan, hắn chính là Kinh Thiên!
Cho nên, Già Di La nói hắn là ma sát tương tinh, không ngừng buộc hắn thành ma!
Nhưng Dung Hoan thì sao, vô luận thừa nhận bao nhiêu đau khổ, vô luận thừa nhận bao nhiêu oan ức, ngay cả bị Dạ Vi tính toán, cũng không thể tránh được!
Bởi vì hắn có một thân ma tướng, nhưng không có một trái tim ma tướng!
Ma tâm của hắn, đã sớm bị Yên Hoa tinh lọc trở nên sạch sẽ, hắn bây giờ, đơn thuần như một đứa trẻ.
Mà Yên Hoa vì hắn, hi sinh bản thân mình, rồi chờ đợi hắn mười vạn năm....
Bảo Thù liên tục lảo đảo lùi về phía sau, dưới chân hơi trượt, ngã ngồi dưới đất, mặt xám ngắt như tro. Nàng không dám, thật sự không dám nghĩ, nếu như Dung Hoan sẽ như thế nào một khi biết kiếp trước của mình... Biết có một nữ nhân vì hắn mà đi đến tình cảnh như vậy...
Vô Cửu cũng không kéo nàng, chuyển mắt nhìn về nơi khác.
Nếu nói ép Dung Hoan, hắn cũng có phần. Lúc đó một cái Hợp Hoan Tán kia, chủ yếu là Dung Hoan sau này thành ma, vì thu hồi Diệt Nhật cung, sẽ đối với Bảo Thù bất lợi.
Nhưng hắn thiên toán vạn tính, chỉ tính tiếu một chữ “tình”.
Hắn chưa từng ngờ tới, hai người vốn ghét nhau như thế, cuối cùng lại cùng nhau ở một chỗ. Về sau, ngày cuối cùng ở địa lao Vân Hải, Lưu Dục kể về thân thế của Dung Hoan, hắn đã hoảng sợ nói không nên lời.
Vì vậy, khi Hân Liệt dùng Dung Nhi giữ chân Bảo Thù, Vô Cửu suy nghĩ thật lâu, vẫn quyết định cùng hắn kết minh.
Vân Khương mắng hắn lâm trận quay súng lại bắn quân mình, mắng hắn sai rồi.
Hắn cũng không rõ đâu là đúng đâu là sai, lúc đó lấy ma vi tôn, vồn là vì Bảo Thù. Mỗi người đều có lập trường của bản thân, Hân Liệt cũng không có sai, sinh trong nói trần thế vẩn đục, có ai dám nói mình là sạch sẽ?
Chỉ cần ai có thể cho Bảo Thù hạnh phúc, đó chính là bằng hữu của hắn Vô Cửu, vứt bỏ Ma giới cùng Thần giới kết minh, thế thì có làm sao?
Nhưng hắn không muốn nói cho Bảo Thù, hắn hi vọng Bảo Thù có thể quên đi Dung Hoan, bởi vì nam nhân kia, đã định trước sẽ không là của nàng, đã định trước là sẽ chỉ mang đến thương tổn cho nàng.
Mà thứ tổn thương này, so với chết còn đau đớn hơn gấp ngàn lần.
Bên tai truyền đến tiếng chân, Vô Cửu biến sắc, sau đó hơi thả lỏng người ra, cúi người phủi vai Bảo Thù:“Thù Nhi, Dung Hoan tới, tự muội hãy suy nghĩ cho tốt rồi hãy làm.”
Thật ra, hắn đã biết kết quả, chỉ là hắn không thể nói.
Nếu như nghịch thiên sửa mệnh, bảy nghìn năm sau toàn bộ mọi thứ sẽ không còn tồn tại nữa, kể cả chính bọn họ.
Thân hình chợt lóe, trong rừng cây, chỉ còn lại Bảo Thù một người ngồi ngơ ngác, thân thể như bị gió thổi đi, nhưng nàng vẫn không biết.
“Thù Nhi!” Dung Hoan ngồi xổm xuống nhìn thẳng vào mặt nàng, vẻ mặt nghiêm túc, nắm vai nàng nhẹ nhàng lắc, “Muội làm sao vậy? Là ai bắt muội đi?”
Bảo Thù run rẩy rồi giương mắt lên, ánh mắt không đổi nhìn vào mắt hắn.
Dung Hoan giật mình, một tay đem nàng ôm vào trong ngực run giọng nói: “Muội nói một câu gì được không? Đừng làm ta sợ!”
“Dung Hoan....” Bảo Thù đột nhiên hoàn hồn, run rẩy ôm chặt thắt lưng hắn, “Huynh yêu muội sao?”
“Yêu!” Hơi do dự một chút, Dung Hoan quyết đoán nói tiếp, “Muội có biết khi bọn hắn nói muội mất tích, ta rất sợ, rất sợ! Ta có phải là rất không có tiền đồ không? Nhưng không lừa được bản thân, cũng không muốn tự lừa mình nữa!”
“Vậy huynh yêu ta bao nhiêu?”
“So với mạng của ta, còn yêu hơn!”
So với mạng của huynh....
Nhưng huynh có biết không, ngay cả mạng của huynh cũng là do người khác tặng cho?
Nước mắt trào ra khỏi vành mắt, Bảo Thù cuối cùng nhịn không được nằm ở trong ngực hắn gào khóc.
Nàng và hắn bỏ lỡ nhiều như vậy, thiếu hắn nhiều như vậy, yêu hắn nhiều như vậy, nàng vẫn chưa từng hảo hảo bồi thường hắn, vẫn chưa từng hảo hảo yêu hắn, lại bị người khác cướp mất sao?
Huống chi, bọn họ còn có Dung Nhi a!
Bảo Thù cắn chặt môi dưới, một mùi vị ngòn ngọt len lỏi giữa môi răng, nàng nằm trong ngực Dung Hoan hơi nghiêng đầu, nhìn về hướng thần thụ, cả người không khống chế được mà run rẩy.
Nói cho hắn, hay là không nói cho hắn?
Làm sao bây giờ?