“Hoàng Thượng yên tâm, tiểu nhân hiểu được.” Bạch Thiên Lý ôm quyền thi lễ.
“Ừ, trẫm biết Tiểu Bạch ngoan nhất, nghe lời trẫm nhất, tuyệt không giống người…” Mạc Triêu Diêu cười tủm tỉm sờ sờ đầu Bạch Thiên Lý, nhưng khi nói đến 『 có người 』, lại quay đầu liếc A Ly.
Như thế, 『 có người 』trong câu nói kia chỉ chính là ai, liền rõ ràng .
“Hoàng Thượng…” Bạch Thiên Lý bị Mạc Triêu Diêu âu yếm đến mồ hôi đầu đầy. .
A Ly nhìn động tác Mạc Triêu Diêu sờ Bạch Thiên Lý , quả thực như vua đang sờ đầu chó.
“Hai người các ngươi…” A Ly kéo dài thanh âm, hơi hơi nheo mắt, khoanh tay đi đến bên người hai người, làm ra một bộ dáng cao thâm, cất cao giọng hỏi, “Có phải là có chuyện gì gạt ta hay không? Cái gì gọi là 『 nhìn chăm chú một chút 』, cái gì lại bảo 『 theo kế hoạch lúc trước』, ân? Thành thật khai báo!”
“Dám đối với Hoàng Thượng vô lễ! Đi ra ngoài phạt chạy năm mươi vòng! Không cho ăn cơm chiều!” Bạch Thiên Lý nói những lời này thuần túy là phản xạ có điều kiện, nhưng đã quên nơi này không phải bắc đại doanh, căn bản không có sàn vật cho A Ly chạy vòng.
“Hừ!” A Ly hất đầu sang một bên, không thèm để ý hắn.
“Quên đi quên đi…” Mạc Triêu Diêu vội vàng tiến lại giải hòa, “Tiểu Bạch, ngươi xem ngươi luôn tức giận, đầu sắp bạc hết rồi; còn có A Ly, ngươi cũng không nên làm lẫy với Tiểu Bạch, nếu không phải hắn, ai ở bên trong Uy Vũ Kỵ chiếu cố ngươi nha?”
“Hắn ở bên trong Uy Vũ Kỵ chiếu cố ta? !” A Ly quả thực không thể tin được lổ tai của mình, cho tới bây giờ y chưa từng biết mình ở chỗ nào đã nhận ân huệ của Bạch Thiên Lý, bị khi dễ thì có!
Mạc Triêu Diêu nói: “Trẫm vốn muốn kính nhờ một tướng quân tới chiếu cố ngươi, nhưng ai ngờ các tướng quân đều là thủ hạ của Thủy Thừa tướng, cho dù nhờ cũng không được dùng. Cho nên, trẫm cuối cùng chỉ có thể nhờ Tiểu Bạch giáo úy tới chiếu cố ngươi. Trẫm phải mất rất nhiều công sức, mới đem ngươi cho đội của hắn nha.”
“Ta tình nguyện không cần hắn chiếu cố!” A Ly giận dữ. Nghĩ thầm , y đã bị Bạch Thiên Lý chiếu cố, tất cả đều là dùng cách xử phạt về thể xác cùng giam giữa, chiếu cố như vậy người tài nào ham !
“A Ly ngươi tại sao có thể nói như vậy? Tiểu Bạch có điểm nào có lỗi với ngươi ?” Mạc Triêu Diêu lau lau khóe mắt, vì Bạch Thiên Lý bất bình.
“Hắn đương nhiên có lỗi với ta! Lúc ta vừa mới vào Uy Vũ Kỵ, chính là hắn nói ta chen ngang!” A Ly vạch trần hành vi phạm tội của Bạch Thiên Lý.
“Chen ngang vốn không đúng mà, Tiểu Bạch, ngươi làm tốt lắm.” Mạc Triêu Diêu khen ngợi Bạch Thiên Lý.
“Sáp… Chen ngang tuy rằng không đúng…” A Ly chính là không chịu nhận sai, “Nhưng… Nhưng là, sau lại có thật nhiều người vây lại, thiếu chút nữa liền đánh nhau .”
“Thiếu chút nữa đánh nhau chính là còn chưa đánh nhau mà. Huống hồ những người đó cũng không phải Tiểu Bạch gọi tới, là bọn hắn tự nguyện đứng ra nha. Xem ra là hành vi chen ngang của A Ly ngươi khiến mọi người phẫn nộ .” Mạc Triêu Diêu nghiêm trang ngắt lời.
“Nhưng… Nhưng…” Bị Mạc Triêu Diêu vừa nói như thế, A Ly cảm thấy giống như quả thực là mình có sai trước, nhưng là ——
“Đúng rồi, hắn còn xé nát áo ngủ của ta!” A Ly chỉ vào cái mũi Bạch Thiên Lý.
“Vậy càng không thể trách Tiểu Bạch rồi. Hắn là vì tốt cho ngươi.” Mạc Triêu Diêu thay Bạch Thiên Lý giải thích, “Ngươi ngẫm lại tình huống lúc đó, Thủy Du Ngân tự mình ra mặt thay ngươi giải vây, nhóm người ủng hộ hắn sẽ không vừa mắt, cân nhắc phải như thế nào giáo huấn ngươi một chút. Nếu để cho bọn họ khuynh sào xuất động, kia cũng không phải là một bộ quần áo liền có thể giải quyết, nói không chừng sẽ đem giường của ngươi đều hủy đi. Cho nên Tiểu Bạch mới cố ý làm trò trước mặt mọi người, khi dễ ngươi một chút, xé y phục của ngươi, như vậy những người đó sẽ cho rằng, ngươi bị giáo úy khi dễ , cuộc sống sau này khẳng định khó qua. Bọn họ sẽ không mạo hiểm nguy hiểm bị xử phạt, đối với ngươi xuống tay. Ngươi thật sự là không nhìn được lòng người tốt nha…” .
_khuynh sào xuất động : đánh hội đồng đó.
“Ngươi sao lại biết điều này!” A Ly cảm thấy thật khó mà tin được.