Cát Tường cả người mệt lả trở về nguyên thế giới. Quá nhiều chuyện xảy ra, cô cảm giác bản thân cứ như đã qua mấy đời, thế nhưng thực sự mới chỉ vài giờ đồng hồ mà thôi.
Trò chơi kia cũng đột nhiên biến mất khỏi máy tính, dường như có ý định tránh mặt cô vậy. Cát Tường khinh thường hừ lạnh, chờ cô có linh cảm văn chương, nhất định sẽ viết một sớ dài báo cáo lỗi game, sau đó đánh giá một sao.
Chuông điện thoại reo vang, cắt đứt dòng suy nghĩ lúc này của Cát Tường, trên màn hình hiển thị tên người gọi đến: Mẹ. Vừa mới nhấn nghe máy, còn chưa để Cát Tường mở miệng, phía bên kia đã dồn dập nói một tràng dài:
"Biết bây giờ mấy giờ rồi không hả? Không nhớ hôm nay có hẹn xem mắt sao? Chuyện gì cũng để mẹ phải nhắc nhở, rốt cuộc là bao lớn rồi..."
"Sao cơ ạ? Xem mắt?" Cát Tường kinh ngạc hỏi ngược lại, cô lúc nào thì đồng ý chuyện này?
"Đừng có giả bộ quên để trốn, giờ sáng hôm nay, quán cà phê Yody, ăn mặc cho lịch sự vào. Nếu không thì đừng trách bà già này vô tình."
' tút... tút... tút'
Cát Tường ngây người nhìn màn hinh điện thoại, bây giờ đã là giờ phút.
Trước kia cũng không phải chưa từng đi xem mắt, nhưng chưa khi nào mẹ cô có thái độ kiên quyết như lần này, rốt cuộc là nam nhân như thế nào có thể làm mẹ vừa ý đến vậy? Có chút tò mò nha...
oOo
Từ ngoài cửa quán, Cát Tường đã nhìn thấy đối tượng xem mắt của mình. Cho dù chỉ là một bóng lưng, cô cũng nhạy bén ý thức được dung mạo của người này cũng không phải dạng vừa, hơn nữa xung quanh còn vây nhiều nữ sinh như vậy, ánh mắt ai nấy đều tỏa sáng, thiếu điều chảy nước miếng, muốn làm lơ cũng khó.
"Xin chào."
Cát Tường vừa đặt túi xách xuống, đối phương đã lập tức ngẩng đầu lên. Nam nhân này thực sự quá đẹp, một đôi mắt đen ướt nhẹp nhìn cô chằm chằm:
"Tường..."
"...Như Lan?"
Vừa rồi nhìn thấy dung mạo của hắn, chỉ cho là trùng hợp. Nhưng người ta đã mở miệng bộc lộ thân phận, cô cũng không thể tự lừa mình dối người thêm nữa.
"Sao anh có thể xuất hiện ở đây?" Cát Tường cố tỏ ra bình tĩnh hỏi.
"Không biết, bước qua một cánh cửa liền đến đây, đại khái cũng đã năm rồi."
Trong suốt năm đó, từ khi là một đứa bé đến tận lúc trưởng thành, hắn tập làm quen với thế giới hoàn toàn xa lạ này, đồng thời tìm kiếm Cát Tường. Hắn biết đây là thế giới của cô, nơi hắn và cô cùng nhau hít thở một bầu không khí, cô cũng sẽ vĩnh viễn tồn tại trong thế giới này. Sau đó, hắn liền tiếp cận mẹ Cát Tường, dùng một thân kĩ năng làm việc nhà khiến bà vừa ý đến không ngừng vỗ đùi, cuối cùng dẫn đến cuộc gặp mặt này.
"Haha..."
Cát Tường bắt đầu có dự cảm không lành. Cánh cửa thời không rốt cuộc cũng không chỉ lôi kéo một mình Như Lan, cùng với hắn còn có một đám nam nhân bệnh thần kinh kia, đừng nói với cô là tất cả bọn họ đều đã xuất hiện tại thế giới này...
"Tường, chừng nào thì chúng ta kết hôn? Hay là em muốn hẹn hò trước? Dù sao ở đây mọi người thường làm như vậy... Nhưng mà anh nóng lòng quá đi mất." Như Lan ngượng ngùng cười, mắt toả sáng lấp lánh nhìn cô.
"Tôi có việc, đi trước. Tiền cà phê này anh trả, bye!"
Cát Tường cười gượng, ném lại một câu liền vắt giò lên cổ mà chạy. Như Lan nhíu mày, ánh mắt tối đen không rõ nhìn theo bóng lưng cô.
Rốt cuộc ra tới đường lớn, Cát Tường dừng lại, dồn dập thở. Có lẽ là chạy quá nhanh, cô đứng hồi lâu vẫn chưa lấy lại sức.
"Chị có ổn không?" Một giọng Anh quốc tràn ngập lo lắng vang lên, đồng thời một bàn tay trắng nõn thon dài xuất hiện trước mặt cô, trên tay cầm một tờ giấy ăn. Đầu ngón tay còn dính chút màu vẽ, có lẽ là mới vừa vẽ tranh.
"Không sao, cảm ơn..." Cát Tường ngẩng đầu lên, nụ cười lập tức cứng đờ.
Người đứng trước mặt cô lúc này không phải Daniel thì là ai?!
Chạy một vòng thế nhưng còn có thể gặp người quen cũ! Thật sự là quá đủ!
"Chị hiện tại..."
"Rất bận, đi trước ha." Chưa để đối phương mở miệng, Cát Tường lập tức giành trước một bước, sau đó tiếp tục chuồn nhanh nhất có thể.
Điện thoại một lần nữa vang lên, lại là mẹ cô gọi. Cát Tường không mấy mặn mà nhấc máy, lại bị giọng nói bên trong khiến cho cả người lạnh toát:
"Tường, mẹ bị tai biến, may mà anh phát hiện kịp thời, giờ đã qua cơn nguy kịch rồi. Em mau về nhà một chuyến đi."
Đầu óc Cát Tường trống rỗng, vội vàng bắt một chiếc taxi chạy về nhà. Cô ngay cả dừng lại thở cũng không dám, một lèo chạy cầu thang bộ lên khu phòng ở.
Bên trong xuất hiện hai người quen đến không thể quen hơn, ngoài Tử Lam và Ái Nhĩ Lạp Tư ra thì còn ai vào đây?
Cát Tường cũng không có thời gian để ý nhiều như vậy, lo lắng mở miệng:
"Mẹ tôi sao rồi?"
"Không sao, chỉ là tụt huyết áp bình thường mà thôi." Tử Lam dịu giọng trấn an.
"Nhưng vừa nãy anh nói..."
"Lừa em, không nói như vậy thì chừng nào em mới chịu về nhà?"
Cát Tường quả thực sắp tức đến ngất đi, cô chạy mệt như vậy, cuối cùng là thế này đây!
Ái Nhĩ Lạp Tư thấp thấp cười ra tiếng, bộ dạng ngây ngốc của Cát Tường thật sự quá đáng yêu. Hắn hài hước nói:
"Trước kia bị em lừa xoay quanh, trả thù lại một chút cũng không tính oan uổng đi?"
Mấy câu mắng chửi người của Cát Tường đến miệng liền phải nuốt lại, cái kia là chơi trò chơi, đâu có giống bây giờ...
"Được, nói dối bỏ qua. Hai người tự ý xâm nhập vào nhà tôi, có nên báo cảnh sát không đây?"
"Là mẹ cho bọn họ ở đây." Mẹ cô từ trong phòng bước ra, đằng hắng nói một tiếng.
Cả hai cậu trai này đều là nhân vật phong vân trong xã hội, một người là chính trị gia đại danh đỉnh đỉnh, một người là thiên tài y khoa, tiền đồ vô lượng, hơn nữa còn rất đẹp trai. Con gái bà lần này xem ra câu được rùa kim cường rồi, thậm chí còn không phải một con.
Cát Tường nhìn mẹ cười đến không khép được mồm, thật sự là chỉ muốn tìm một khe đất chui xuống cho rồi.
Mọi chuyện còn chưa dừng ở đó, tiếp theo là Như Lan và Daniel từ bên ngoài trở về. Daniel ôm theo đống dụng cụ vẽ, vừa nhìn thấy Cát Tường liền xán lạn nở nụ cười. Như Lan làm như không nhìn thấy Tử Lam và Ái Nhĩ Lạp Tư, dùng giọng điệu chủ gia đình mở miệng:
"Mẹ, A Tường, trên đường về con thuận tiện mua ít thức ăn. Hôm nay hai người muốn ăn cái gì?"
"Như Lan quả thực là một người đàn ông tốt." Mẹ Cát Tường càng được đà cười đến không khép nổi miệng: "Nhưng mà không phải tối nay con còn phải đóng phim sao? Để đó Tiểu Tường nấu là được rồi, trông nó vô dụng thế thôi chứ nấu nướng cũng được lắm đó."
Cát Tường: haha.
"Không vội, để con nấu." Như Lan hiền lương thục đức cười.
"Nấu cơm thì có gì ghê gớm, mẹ để con!" Ái Nhĩ Lạp Tư không chịu thua kém chen vào.
Sau đó chính là bốn người nam nhân cao lớn chen chúc nhau trong căn bếp bé bằng lỗ mũi nhà cô. Cát Tường đỡ trán, từ khi nào mẹ cô lại có thêm vài đứa con như vậy nữa? Không muốn để ý, cô đến điên mất.
Mở ti vi ra, Cát Tường tuỳ ý chuyển kênh, dù sao cơm cũng không phải nấu, ngồi chơi là được rồi.
"Nói, rốt cuộc con còn câu thêm bao nhiêu rùa kim cương nữa?" Mẹ cô hai mắt toả sáng ngồi xuống bên cạnh.
"Mẹ, con thật sự không có trêu chọc bọn họ..."
"Còn bao nhiêu nữa?"
"Hết rồi..."
[Hôm nay đứng ở đây, ngoài việc cống hiến sức mình vì khoa học, tôi còn muốn nói vài lời với một người rất quan trọng. Trước toàn thế giới, tôi muốn nói với cô ấy, tôi thật sự rất yêu em.]
Cát Tường nhìn khuôn mặt quen đến không thể quen hơn trên màn hình ti vi, cả người cứng đờ.
"Con xem, người ta mới có hơn tuổi mà đã đạt được giải nobel. Lại còn đẹp trai thế kia, thật sự là..."
Cát Tường có linh cảm xấu, muốn với lấy điều khiển tắt ti vi. Chính là không kịp rồi, Bùi An Cảnh đột ngột nhìn thẳng vào máy quay, thâm tình nói tiếp:
[Cát Tường, tất cả vinh quang của anh đều dành cho em.]
Mẹ Cát Tường: Không phải nói mày đấy chứ?
Cát Tường: ...
"Còn không phải chỉ là vài cái cúp tượng trưng thôi sao? Tất cả tài sản, thẻ tín dụng, bất động sản,... của anh đều cho em quản lí." Ái Nhĩ Lạp Tư hừ lạnh.
"So với đống vật chất ngoài thân đó, cô ấy càng thích hợp với người đàn ông biết chăm lo cho gia đình, như tôi." Như Lan ngoài cười nhưng trong không cười.
"Sức khoẻ mới là quan trọng nhất." Tử Lam chen miệng.
"Người có cùng đam mê với chị ấy?" Daniel cũng không chịu thua kém.
Mẹ Cát Tường: Lấy hết, tất cả đều quan trọng!
Cát Tường tỏ vẻ cô muốn lập tức dọn nhà!
End.