Như Lan ngẩn người, hồi lâu mới nhẹ hẫng đáp lại:
"Được."
Sau chuyện này, chúng ta liền ở bên nhau....
Thuyên Tâm nhận được một bức hưu thư từ Như gia gửi đến, nàng ta giận đến mắt đỏ ngầu. Như Lan, Cát Tường, các ngươi thật sự là được lắm! Đã dám đối với ta như vậy, sau này đừng hối hận!
Không có Như gia trợ giúp, Thuyên Tâm đành phải đẩy nhanh kế hoạch. Cũng may, Như gia từ trước tới giờ đều không tham gia triều chính, việc tranh đoạt ngôi vị cũng chỉ đứng nhìn từ xa. Tiên hạ thủ vi cường, nàng muốn khiến Như Lan phải hối hận vì quyết định ngu xuẩn này, một nam nhân mà thôi, nàng có gì mà bỏ không được?
Nghĩ vậy, Thuyên Tâm dứt khoát kí xuống tờ hưu thư, ánh mắt một mảnh ngoan tuyệt phân phó Vô Ảnh:
"Truyền tin cho Nhị hoàng tử, lập tức có thể xuất phát!"
Nhị hoàng tử Tây Vực- Trầm Diên là một nam nhân rất có nhan sắc, có điều thật sự là một kẻ không đầu óc. Chỉ vì Thuyên Tâm, sẵn sàng đem binh phù của quốc gia đi gây hấn khắp nơi, điển hình là tấn công vào Cẩm thành. Nếu như không phải Thuyên Tâm là nữ chính, kiểu chiến tranh thiếu chiến thuật này sớm muộn sẽ khiến hắn rước họa vào thân.
Trầm Diên nhận được thư gửi đã là ba ngày sau, hắn dẫn hơn vạn tinh binh từ phía Bắc đổ bộ xuống Cẩm thành, cứ ngỡ sẽ đánh cho quân đội Cẩm thành tan tác không còn mảnh giáp, nào ngờ giữa đường lại bị người phục kích, khiến hơn phân nửa binh sĩ tử vong.
Phía Bắc có địa hình núi đá hiểm trở, khí hậu lại khắc nghiệt, Trầm Diên xuất quân từ đây, là vì cho rằng Cẩm Thương Hi sẽ không ngờ đến, thuận lợi cho việc đánh bất ngờ. Nhưng chính quyết định sai lầm này lại khiến hắn chưa đánh đã thua, Cát Tường đã cho người mai phục hai bên vách đá từ ba ngày trước, khi quân lính Tây Vực đi qua sẽ bị bốn bề là núi vây hãm, lâm vào thế bị động.
Nếu như không phải Cát Tường còn muốn dẫn lửa vào thân Thuyên Tâm, nàng đã sớm cho người toàn bộ tiêu diệt binh lính Tây Vực.
Thuyên Tâm nghe tin mật báo, vừa giận vừa sợ, hất tung ấm chén trên bàn. Lồng ngực phập phồng không thôi. Sao có thể? Tây Vực tấn công vô cùng bất ngờ, hơn nữa còn chiêu binh trong âm thầm, lẽ ra Cẩm Thương Hi không thể biết được mới phải? Nữ đế đã biết những gì? Có thể phát hiện ra âm mưu của nàng hay không?
"Chủ tử xin yên tâm, Trầm Diên hoàng tử may mắn chạy thoát, hiện đang trên đường tới Lân phủ." Vô Ảnh tri kỉ khuyên nhủ.
Đúng vậy, Trầm Diên còn chưa bị bắt, cho nên cùng lắm là sẽ khiến Cẩm Thương Hi nghĩ đến việc bị Tây Vực gây rối mà thôi, một chút cũng không dính dáng tới nàng. Quân tử trả thù mười năm chưa muộn, lần này thất bại, Thuyên Tâm nàng vẫn còn có thể ấp ủ chờ lần khác.
Giấu Trầm Diên trong Lân phủ cũng là một lựa chọn khá an toàn, nam tử từ trước đến giờ vốn không ra khỏi nhà, cho nên nàng cũng không sợ bị người khác nhận ra. Hơn nữa còn có thể trông chừng hắn, không để hắn ra ngoài nói lung tung.
Thời điểm Thuyên Tâm cho rằng mọi chuyện đều đã an bài ổn thỏa thì khắp Cẩm thành đã dán đầy bố cáo truy nã Nhị hoàng tử Trầm Diên của Tây Vực, lí do đương nhiên chỉ có một: tàn quân còn sót lại của quân xâm lược. Không một ai là không căm ghét nước nhà bị xâm phạm, cho nên mọi người đều ra sức phối hợp, hơn nữa bài bố cáo còn có hình vẽ rõ ràng dung mạo của Trầm Diên. Thuyên Tâm ngàn tính vạn tính lại quên mất Trầm Diên là người trực tiếp chỉ huy trận chiến đến Cẩm thành, dung mạo sớm đã bị người nhìn thấy.
Cẩm Thương Hi nhân đà này, áp lên đầu nàng ta tội danh thông đồng địch quốc, dẫn hai ngàn ngự lâm quân dưới sự chỉ huy của Cát Tường vây quanh Lân phủ. Cũng không thể nói nữ đế quá cẩn thận, chỉ đi bắt một kẻ phản quốc mà sử dụng quy mô lớn như thế, đừng quên trong tay Thuyên Tâm đang nắm giữ / binh lực Cẩm Thành, không tính những tử sĩ riêng của gia tộc, / binh lực kia đều là những người anh dũng thiện chiến nhất.
Thuyên Tâm quyết tuyệt chống đỡ, chuyện đã đến nước này, cùng lắm thì 'cá chết lưới rách'. Nàng cho dù thất bại, cũng phải lôi Cát Tường xuống làm đệm lưng!
Nhìn dung nhan khuynh thành ngồi trên mình ngựa, thong dong chỉ huy quân lính, Thuyên Tâm càng hận đến đỏ cả mắt. Nếu như không có nàng ta, nàng đã sớm thâu tóm được Cẩm thành, sớm có được tâm Như Lan. Đúng vậy, tất cả đều là do nàng ta! Đằng nào cũng chết, ít nhất trước khi chết nàng cũng phải kéo theo được nữ nhân đáng hận kia!
Nghĩ là làm, Thuyên Tâm liều mạng xông vào giữa trận địa, điên cuồng chém giết, huyết tinh đầy trời. Ánh mắt nàng ta đỏ ngầu, nhìn chằm chằm Cát Tường như rắn độc, nàng ta thét lên:
"Cát Tường, hôm nay, ta nhất định khiến ngươi bồi mạng trước Lân phủ!"
Cát Tường cong môi cười, không gian xung quanh bởi vì nụ cười của mỹ nhân mà ảm đạm thất sắc. Lam y phiêu dật trong gió, phóng khoáng tùy ý, trái ngược hoàn toàn với Thuyên Tâm gần như đã phát điên vì hận thù. Chỉ nghe nàng nhẹ hẫng đáp ứng:
"Được."
Hai người võ công ngang ngửa, đánh đến bụi cát mù mịt cũng chưa phân thắng bại. Đúng lúc này, Như Lan cưỡi một con ngựa trắng lao tới, y lo lắng cho nàng, những năm ẩn mình trong Lân phủ, chỉ có y hiểu rõ nhất binh quyền của Thuyên Tâm có bao nhiêu to lớn. Y sợ, sợ nàng bị thương.
Vô Ảnh vừa nhìn thấy Như Lan, sát khí liền tỏa ra nồng đậm. Nàng ghét nhất là những kẻ phản bội Lân phủ, gây nên cục diện hôm nay, ắt hẳn cũng có một tay Như Lan. Nghĩ là làm, Vô Ảnh giương cung, tên như xé gió lao đi vun vút, nhằm thẳng ngực Như Lan mà bay tới. Kĩ thuật bắn cung của Vô Ảnh, đệ nhất thiên hạ.
Máu tươi nhiễm ướt áo, đất trời ảm đạm.
Lân phủ sụp đổ, triều đình cũng tổn hao không ít tinh binh. Uy Vũ nữ tướng - Cát Tường vừa nhậm chức không lâu, bỏ mạng. Từ đây khép lại một hồi tranh quyền đoạt vị.