Thiên Hạ Đệ Nhất Nữ Phụ

chương 12: cận vệ trung khuyển (3)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Một vài ánh mắt hả hê nhìn về phía Cát Tường, trong đó có cả Tuyết Liên. Đùa sao? Ai chẳng biết Đức phi 'cầm kì thi họa' đều không tinh thông? Suốt ngày chỉ biết bày mưu tính kế hại người.

Cát Tường vẻ mặt không chút thay đổi, ánh mắt nhìn nước trà sóng sánh trong chén, trầm mặc không biết đang nghĩ gì.

"Vậy để Đức phi biểu diễn đi." Đông Phương Hạo lạnh lùng mở miệng.

Hoàng đế đã lên tiếng, ai dám không tuân theo? Lần này quả thực Đức phi chỉ có một con đường chết. Nếu thật sự hiến nghệ, thanh danh của nàng vốn rất thối nát, hiện tại càng chẳng bằng một kĩ nữ. Đây là nhục nhã hoàng gia, nhục nhã địa vị của nàng. Còn nếu như không làm, chính là kháng chỉ, khi quân phạm thượng, định sẵn tội chết.

Cát Tường đột nhiên bật cười khiến tất cả mọi người ngây ngẩn. Lẽ nào bị dọa sợ nên điên rồi? Đông Phương Hạo nhíu mày:

"Đức phi?"

"Bệ hạ đã nói, thần thiếp tất tuân theo. Có điều..." Nàng ngừng lại, ánh mắt thâm trầm. "Sứ thần không biết có thể phụng bồi?"

Sứ thần Bắc quốc ngạc nhiên, nhịn không được hỏi lại:

"Ta thì phụng bồi được cái gì?"

"Thần thiếp nghe nói Sứ thần vốn là tuyệt thế họa sư phương Bắc, thanh danh như sấm bên tai. Mà thần thiếp, cái gì cũng không tinh thông, duy chỉ có vẽ tranh là biết chút ít. Chẳng hay có thể được sứ thần chỉ giáo?"

Đông Phương Hạo ánh mắt lóe lên, sứ thần Bắc quốc cũng không kìm được mà bật cười ra tiếng. Nữ nhân này, thật sự quá tinh ranh. Nếu như hắn nhận lời thi đấu với nàng, há chẳng phải 'phi tần hiến nghệ' trở thành một cuộc thi? Thanh danh của nàng không mất, mà tội khi quân cũng chẳng còn. Hơn nữa, cho dù nàng có thua cũng không ai nói gì, dẫu sao đối thủ của nàng cũng là 'tuyệt thế họa sư'. Còn nếu như hắn không nhận lời? Chẳng sao hết, cái nàng muốn chẳng qua cũng chỉ là 'mong được chỉ giáo', là biến hiến nghệ thành cuộc thi mà thôi.

"Được, ta đấu với ngươi."

Đại điện nhất thời yên tĩnh cực kì. Một vài phi tần khinh khỉnh cười, chê Cát Tường không biết tự lượng sức. Đông Phương Hạo cho người mang giấy bút đến, hứng thú bừng bừng nhìn tràng diện trước mắt.

Đề tài là về mỹ nhân. Cát Tường cùng Sứ thần đồng thời ngồi xuống ghế, ngòi bút tung bay trên trang giấy trắng, mỹ lệ vô cùng.

Chừng nửa tiếng đồng hồ, cả hai đều hoàn thành tác phẩm. Sứ thần hài lòng nhìn bức tranh của mình: mỹ nhân cùng mẫu đơn, đường nét xinh đẹp, khí chất cao quý, gương mặt câu hồn tựa yêu tinh, ánh mắt sống động như sắp bước ra từ trong tranh.

"Quả không hổ là Họa sư đệ nhất Bắc quốc!" Một vị quan văn nhịn không được tán thưởng.

Vừa rồi hắn nhìn nữ nhân trong bức tranh kia, thậm chí còn sinh ra dục vọng.... Thật đáng sợ!

Cát Tường xoa xoa cằm, đánh giá bức tranh của Sứ thần. Vẽ không tệ lắm, xứng đáng đấu một trận nghiêm túc với nàng.

"Đức phi, tranh của ngươi?" Đông Phương Hạo hứng thú nhìn Cát Tường

Nàng mỉm cười, không nhanh không chậm đưa bức tranh vừa mới khô mực cho Lâm công công.

Trong tranh là một cô gái ăn mày, khuôn mặt xấu xí bẩn thỉu ngồi dưới gốc mai trắng. Duy chỉ có đôi mắt là cực kì xinh đẹp, như ẩn chứa cả một bầu trời tinh tú, lông mi cong vút, ánh mắt trong sáng sạch sẽ, sống lưng thẳng tắp như thân tùng. Bên góc giấy còn đề vài chữ: 'Cốt cách ngạo như mai'

"Xùy..." Hiền phi giễu cợt cười. "Mỹ nhân ở đâu ra? Ta thấy rõ ràng là một ăn mày xấu xí."

Sứ thần ngược lại trầm sắc mặt, kích động giật lấy bức họa từ tay Lâm công công. Ánh mắt si mê nhìn chằm chằm, không ngừng lẩm nhẩm 'Cốt cách ngạo như mai...' Cuối cùng, dưới ánh mắt kinh ngạc của tất cả mọi người, hắn ngẩng phắt đầu dậy nhìn Cát Tường:

"Tại hạ tục danh Tô Nhật, mong được chỉ giáo."

Là 'tại hạ', không phải 'ta'. Hơn nữa còn xin chỉ giáo! Đại điện ầm ầm nổ tung. Bức họa kia rốt cuộc có ma lực gì mà khiến họa sư đệ nhất Bắc quốc kích động thành như vậy? Này chẳng phải nói Đức phi... thắng?

"Cát Tường." Nàng nhàn nhạt giới thiệu, không bởi vì được ca ngợi mà đắc ý, vẫn một mực thong dong thản nhiên.

"Uy! Sứ thần, ngươi là họa sư kiểu gì vậy? Bức tranh này thì có gì đẹp chứ? Đề tài rõ ràng là mỹ nhân cơ mà!" Tuyết Liên nóng nảy quát to.

Tính tình nàng ta vốn thẳng thắn, yêu ghét đều thể hiện ra mặt. Thậm chí có chút bốc đồng, ngu ngốc. Nhưng chính bởi sự chân thật khác xa chốn hoàng cung giả dối này nên mới được Đông Phương Hạo coi trọng.

Tô Nhật nhíu mày, rõ ràng không vừa lòng những lời Tuyết Liên nói. Cát Tường cũng âm thầm thở dài, đầu nữ chính quả nhiên chỉ để mọc tóc.

"Thục phi, lời ấy sai rồi. Mỹ nhân đẹp không phải ở khuôn mặt, ở dáng người mà là ở khí chất. Khí chất cao quý từ tận trong xương mới là vẻ đẹp độc nhất vô nhị. Đẹp đến mấy rồi sẽ đến lúc tàn phai. Chỉ có khí chất, cho dù ăn mặc rách rưới, cho dù xuất thân thấp hèn cũng không che giấu được. Ý nghĩa của bức họa chính là như vậy. Là hướng tới vẻ đẹp hoàn mỹ trong tâm hồn chứ không phải túi da bên ngoài." Tô Nhật kích động nói.

Truyện Chữ Hay