trung khuyển: ý chỉ sự trung thành như loài chó
__________
Cát Tường về giao diện chính của trò chơi, không gian bên trong đã trôi qua hơn tháng, nhưng thế giới thực mới chỉ được tiếng đồng hồ mà thôi.
[Nhiệm vụ mới: Chinh phục Hoàng đế Tây quốc. Người chơi muốn hoàn thành ngay?]
[Lập tức làm nhiệm vụ]
Cát Tường vừa ra mệnh lệnh, cả người đã bị kéo vào thời không mới.
Cổ đại!
Kịch bản:
[Nam chính: Đông Phương Hạo
Tuổi:
Thân phận: Hoàng đế Tây quốc
Lên ngôi năm tuổi, tàn nhẫn thiết huyết, vô tình vô nghĩa. Hậu cung giai nhân, chỉ nguyện sủng ái một mình nữ chính, cực kì thâm tình.]
[Nữ chính: Tuyết Liên
Tuổi:
Thân phận: Thục phi
Nhập cung năm tuổi, vô cùng xinh đẹp, giơ tay nhấc chân đều mê đảo chúng sinh. Tính tình cường liệt, không chấp nhận tranh giành nam nhân cùng những người khác. Ngay từ khi gặp nam chính đã dũng cảm chống lại hoàng lệnh, không sợ hãi quyền lực.]
Lần này không có nam phụ, bởi vì tất cả nam nhân trên đời đều bị nữ chính mê đảo. Một phần là 'giải cứu' không hết, phần còn lại là bị nam chính giải quyết sạch sẽ. Cảm giác thực nhàn hạ.
Cát Tường vào vai Đức phi, nữ phụ rắn rết luôn tìm cách hãm hại nữ chính, muốn độc sủng hậu cung. Sắc đẹp của nàng không thua kém gì Tuyết Liên, nhưng bởi quá xấu xa độc ác nên 'người gặp người ghét, hoa gặp hoa tàn'. Muôn phần cay đắng, haizzz....
oOo
Cát Tường mở mắt, đôi mắt một mảnh thấu triệt, đen trắng rõ ràng lại ẩn ẩn ôn nhu. Nàng xuống giường, từng bước đi đến trước gương. Khuôn mặt Đức phi giống Cát Tường đến phần, cũng không khó hiểu, trò chơi mặc định khuôn mặt thực tế của người chơi vào cho nhân vật sắm vai để tăng độ chân thực mà. Có điều, cứ nghĩ đến người này dùng gương mặt giống hệt mình để quyến rũ nam nhân, Cát Tường lại thấy lông tơ dựng đứng.
'Bang!'
Đúng lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng đổ vỡ khiến Cát Tường hồi thần. Nàng nhướng mày nhìn ra, chỉ thấy một nha hoàn đang run rẩy đứng ngoài cửa, thau đồng rơi dưới sàn, nước văng tung tóe.
"Nương nương tha mạng! Nương nương tha mạng!" Nha hoàn sợ tái mặt, vội vàng quỳ xuống, điên cuồng dập đầu. Chỉ nghe tiếng đụng xuống nền nhà đã thấy đau rồi.
"..." Nàng đáng sợ đến thế sao?
Vừa vào cửa, thấy nàng liền làm đổ thau nước, sau đó còn chưa để nàng mở miệng nới chuyện đã liên tục xin tha mạng.
"Đứng lên đi, lau dọn rồi mang thau nước mới đến. Ta muốn rửa mặt."
Nha hoàn kia rõ ràng là lắp bắp kinh hãi. Đức phi từ khi nào lại nhân từ như vậy? Không trách phạt nàng vụng về, chỉ kêu mang thau khác đến?
"Còn ngẩn người? Đi mau!" Cát Tường trừng mắt, nha hoàn vội vàng ba chân bốn cẳng chạy mất hút.
Chờ sau khi rửa mặt chải đầu xong, Cát Tường lấy cớ tiêu thực đi dạo ngự hoa viên. Chỗ này lúc nào cũng có tình tiết quan trọng xảy ra.
Quả nhiên, đi chưa được hai vòng liền nhìn thấy một đám công chúa hoàng tử đang vây thành một vòng tròn nhỏ, cười nói vô cùng vui thích. Bọn chúng chơi đùa hăng hái đến mức, Cát Tường đến gần cũng không phát hiện ra.
"Các ngươi đang làm gì?" Âm thanh đột ngột vang lên khiến đám trẻ giật bắn mình.
Nhìn thấy người đến là ai, một vài công chúa nhỏ sợ đến tái mặt, khóc hu hu chạy đi tìm mẫu thân. Lúc này mới lộ ra thứ bị vây bên trong: Một nam nhân!
Cả người hắn dơ bẩn, y phục lẫn đầu tóc đều hỗn loạn, miệng vết thương lớn nhỏ không ngừng chảy máu. Đôi mắt màu xanh lam vô thần, nếu như không phải lồng ngực hắn còn đang phập phồng, Cát Tường đã nghĩ hắn bị đánh chết rồi.
"Không ai dạy các ngươi tùy ý đánh người là sai sao?" Cát Tường nghiêm khắc mở miệng.
Đại hoàng tử - Đông Phương Mục gan lớn nhất, vì thế không phục dẩu môi, giọng nói non nớt lại ngạo mạn:
"Ai đánh người? Hắn không phải là người! Mẫu thân của ta nói hắn chỉ là nô bộc mà thôi, đánh chết cũng chẳng có gì sai cả. Chúng ta đánh hắn còn là phúc khí của hắn. Hừ!"
Cát Tường á khẩu rồi. Nàng nhất thời quên mất đây là thời đại có bao nhiêu bất công. Nam nhân kia có lẽ là người từ quốc gia khác bị lưu đày đến Tây quốc. Nô bộc so với súc vật còn không bằng, chỉ trách vận khí của hắn quá tồi.
"Được rồi." Cát Tường thở dài, quay sang nhìn đám nha hoàn phía sau.
"Các ngươi đưa bọn chúng về tắm rửa đi."
"Vâng."
Khắp ngự hoa viên lúc này chỉ còn lại Cát Tường và nam nhân mắt xanh lam đang thoi thóp dưới đất. Nàng ngồi xổm xuống trước mặt hắn, nhàn nhạt hỏi:
"Ngươi tên gì?"
"Tử... Lam..." Nam nhân khó nhọc hộc ra hai chữ.
Cát Tường nhìn đôi mắt màu lam cực kì xinh đẹp của hắn, tâm thần hơi hơi rung động. Dù sao thì con người vẫn luôn ưa thích cái đẹp, vì thế nể tình đôi mắt, nàng thu lưu nam nhân này.
"Tiểu Đào, đưa hắn về tẩm cung của ta." Cát Tường phân phó nha hoàn Tiểu Đào vẫn luôn đứng phía sau mình.
"Dạ?!... Nhưng thân phận của hắn..." Tiểu Đào khó xử nhìn Tử Lam, nếu để người khác biết Đức phi thu lưu một nam nhân xa lạ, chắc chắn bọn họ sẽ thực thảm!
"Ta nói gì ngươi cứ việc làm là được." Cát Tường đương nhiên biết Tiểu Đào nghĩ gì, nhưng đối với nàng, danh dự trinh tiết mấy thứ đó chẳng qua cũng chỉ là mây bay. Dù sao hoàn thành nhiệm vụ xong nàng cũng sẽ rời đi, quản làm gì.