Giữa vườn hoa thế tới hung mãnh, băng hỏa giao thoa, hai người đối nghịch mang theo hai loại tâm tính hoàn toàn khác biệt.
Thương Minh Thư Vân cước bộ nhẹ nhàng, thân hình thoáng hiện, trong võng kiếm mãnh liệt dày đặc của minh chủ vẫn rất thong dong né tránh mũi nhọn,. Hắn vốn cũng chẳng vội công kích trái lại minh chủ rõ ràng là đang bị Thương Minh Thư Vân trêu chọc lòng như lửa đốt, chỉ hận không thể ngay lập tức bầm thây tên này vạn đoạn!
Thương Minh Thư Vân một bên ung dung trốn tránh, một bên nói: “Năm đó tổ tiên của Kỳ tộc vì xây dựng Thần Cung mới nuôi dưỡng dị thú, cũng sáng lập thần công tà ma Lưu Hỏa, ngươi có biết dụng ý trong đó?”
“Dụng ý chính là —— vì trợ ta xưng bá thiên hạ!” Minh chủ một kiếm lại nhanh hơn một kiếm, vài lần chỉ thiếu một ly hiểm nguy cận kề lại bị Thương Minh Thư Vân hóa dữ thành lành, khiến cho lửa giận của hắn hừng hực thiêu đốt. Trong chớp nhoáng thu kiếm xuất chưởng, một chưởng dồn lực đánh ra, rồi lại bị chưởng khí hàn băng của Thương Minh Thư Vân ngăn đón, chẳng chiếm được chút lợi thế!
Ngay tại lúc hai người sát bên người xẹt qua hết sức căng go, Thương Minh Thư Vân đột nhiên vung đầu ngón tay lên, nhân cơ hội này hàn băng khí sắc bén cắt qua hai gò má minh chủ —— Tuy chỉ tạo thành một chút vết tích nhỏ nhưng lại khiến cho gương mặt anh tuấn của minh chủ kéo theo vết máu chảy dài, ‘ tí tách’ rơi xuống.
“Ngươi!!” Minh chủ che mặt lui về phía sau, không ngờ dĩ nhiên mình lại là người đổ máu trước tiên —— Trong lòng lo sợ đầu ngón tay Thương Minh Thư Vân mang theo độc, vội vàng vận khí kiểm tra. Lúc này, hắn phát giác nội tức không bị ngăn trở mới nhẹ nhàng thở ra.
Nhưng mà kia lấy máu lại tích lạc tại dưới chân thổ nhưỡng thượng, thế nhưng tại hắn không biết giác tình huống hạ nhanh chóng bị thổ nhưỡng hấp thu.
Thương Minh Thư Vân bình tĩnh quan sát dị biến. Lúc minh chủ điều tức, hắn thối lui đến một góc giữa vườn hoa, nói: “Ngươi sai, sáng lập Lưu Hỏa thần công nguyên nhân là vì Lưu Hỏa thần công có thể khiến cho lực lượng trong cơ thể người lưu động trở nên nóng cháy kỳ dị một cách quái lạ. Mà cái loại người này, mới là lương thực dị thú cần nhất! —— Ngươi, chính là tế phẩm được tổ tiên Kỳ tộc định từ lâu!”
“Nói bậy!!” Minh chủ hai mắt càng thêm đỏ sậm, tiếng gào vang dội. Mà lúc này, nguyên bản mặt đất bằng phẳng ở biển hoa đột nhiên từ từ dựng đứng lên cao. Tầng thổ nhưỡng bên dưới hình như có cự vật đang xoay mình, thoạt nhìn giống như dải sóng hết lớp này tới lớp khác cuộn mình lật người khỏi mặt biển. Bên tai chỉ nghe tiếng vang kỳ dị không ngừng từ dưới đất chui ra, không ngờ từ dưới đất thế mà trồi ra vô số xúc tua lớn bé muôn hình muôn vẻ, giống như con mực vừa rậm rạp lại chằng chịt, thậm chí có cả ý chí vòi tua về phía minh chủ!
Thương Minh Thư Vân thấy dị trạng làm cho người ta sợ hãi, cảm khái: ” Bố cục của tổ tiên Kỳ tộc mấy trăm năm, hiện giờ rốt cục cũng được thỏa nguyện! Kỳ tộc nghịch thiên tạo ra thần tà long đã sống lại rồi!”
Chỉ thấy bên trong đình viện không ngừng phát ra tiếng động đổ sập, biển hoa bị phá hỉu, vô số xúc tua quấn chặt quanh người minh chủ, càng ngày càng siết gắt gao. Minh chủ đang muốn giơ kiếm chém đứt chúng, nhưng càng ngày càng nhiều xúc tua quấn lấy cả người toàn bộ, cuối cùng khiến cho hắn không thể động đậy. Cứ thế người tự nhiên bị siết tới chết, quanh thân bị răng nanh xúc tua gặm cắn hầu như không còn chỗ nào nguyên vẹn. Ngay trong lúc xúc tua lần thứ hai nới lỏng ra, rớt xuống đầy trên mặt đất chính là từng mẫu xương trắng vụn vỡ đứt từng khúc.
“Rốt cục đã tỉnh lại rồi sao? Chiếm được nhiều máu tươi như vậy, vậy mà sao lại càng ngày thèm muốn càng nhiều máu tươi thế chứ, quái vật nhà ngươi vĩnh viễn không biết thế nào là đủ a.” Thương Minh Thư Vân trơ mắt nhìn những xúc tua vọt về phía mình, cứ thế không tránh không né chờ quái vật đến cắn nuốt lấy mình!
Bảo Bảo ngoan, con nhất định phải bình an!
Vân Tung, thực xin lỗi, ta không thể giữ lời!
Vì không để con quái vật kia gây họa cho nhân thế, cứ để một mình ta gánh hết thảy đi…
Thương Minh Thư Vân chậm rãi nhắm hai mắt lại.
————————————————————————————————————
Trong khoảnh khắc nghìn cân treo sợi tóc, một cuộn lụa mảnh màu trắng bỗng chốc cuốn lấy thắt lưng của hắn, kéo hắn rời khỏi hàm răng nhọn hoắc đang hung hăng bổ tới của đám xúc tua. Thương Minh Thư Vân choàng tỉnh, mình thế mà đã bị Triệu Đại Bảo túm lấy, Triệu Đại Bảo cười nói: “Khanh Ngũ hàng này thế mà dám nói không cần ta cứu, ông già nhà hắn vẫn phải đợi ta tới cứu!”
“Cha thân! Đại Bảo!” Lúc này ngoài cửa có tiếng hô to, chỉ thấy Tiểu Thất đẩy Khanh Ngũ, cùng với Tào Cù Duy đuổi tới, cả bọn nhìn thấy cảnh tượng rối loạn, ngổn ngang đáng sợ trong đình viện.
Thương Minh Thư Vân bị Triệu Đại Bảo cứu, chẳng những không mừng lại còn nổi giận bừng bừng, quát to: “Các ngươi sao còn chưa đi hả!! Đi mau!! Cơ quan tiêu hủy Thần Cung sắp sửa khởi động rồi!! Mau đi đi!!”
“A?” Mọi người khựng lại một chút, lúc này phảng phất cảm nhận được trong vườn hoa đi đang dịch mình, cả tòa Thần Cung vang động một tiếng đổ sụp khủng khiếp! Mà như để hưởng ứng, các phần kiến trúc xung quanh bắt đầu đung đưa, tựa như là trận động đất mạnh bạo bùng nổ.
“Đi mau!” Triệu Đại Bảo chặn ngang Thương Minh Thư Vân, Tào sư phụ thì ôm lấy Khanh Ngũ, mọi người đồng loạt quay đầu bỏ chạy, mà đám xúc tua bên kia càng lúc tủa ra càng nhiều, không cam lòng vô số xúc tua bám đuổi xoắn về phía mọi người!
“Mẹ ơi!! Đây là quái vật gì mà đáng sợ vậy chứ!!” Tiểu Thất một mặt phát lực chạy như điên, một mặt quay đầu lại nhìn xung quanh, chỉ thấy ngoại trừ dãy tường vây phía sau không ngừng đổ sụp rồi ngã xuống, thì vô số xúc tua rậm rạp cũng nhanh như bay ép sát đến đây. Phần ngọn mỗi một tua nhọn hoắc giống như răng ranh, vô cùng đáng sợ! Trên đường gặp không phải là thi thể thì cũng là người sống còn sót lại chưa rời khỏi ngay lập tức xúc tua ùa lên gặm cắn hầu như không còn!
Mọi người một đường tránh né trận đổ sập, mệt mỏi, rốt cục cũng chạy tới chỗ cầu kiều nối liền với bên ngoài. Mà lúc này trận sụp đổ phía sau càng ngày càng truyền tới tiếng động vang dội, xúc tua ồ ạt tuôn ra, thậm chí có cái còn che phủ cả tòa Thần Cung!
Nhưng ngay tại lúc Thần Cung gần như đều đổ vỡ không còn gì, một lần nữa cảnh tượng kỳ dị lại phát sinh. Chỉ thấy vô số xúc tua thế nhưng có cái đột ngột từ mặt đất mọc lên, không hề giống như đám kia đuổi theo đám người Khanh Ngũ, ngược lại quấn víu một chỗ, cuộn vặn thành một cục to bự, dần dần thành hình. Mọi người đang gấp gáp chạy tới chỗ cây cầu kiều dài quay đầu nhìn lại, chỉ thấy xa xa nơi đó vô số xúc tua quấn bện thành một gương mặt người thật lớn, có mắt có mũi có miệng!!!
“Đó chính là gương mặt của Tà Long thần sao?” Thương Minh Thư Vân nhất thời kinh ngạc. Cho dù hắn đã suy đoán vô số lần, cũng trăm triệu lần chẳng thể nào tưởng được, Tà Long dị thú lại có bộ dáng đáng sợ đến cỡ này!
Xúc tua cuộn bện vào nhau, thế mà phỏng theo khuôn dạng con người phát ra tiếng. Mà cái bộ mặt người đồ sộ kia dần dà ngưng kết thành bộ dáng của minh chủ, giọng nói hết sức quỷ dị cứ như cả bầy rắn cùng lúc phát ra tiếng động ‘tê tê’, nhưng quả thật có thể nghe ra âm tiết: “Ta… từng nói qua… Ta sẽ… xưng bá thiên hạ!”
“Quái vật kia sao lại biến thành bộ dáng của minh chủ! Chẳng lẽ ý chí của minh chủ chuyển dời đến trên người của hắn sao?” Triệu Đại Bảo nhìn mà mất hồn.
Thương Minh Thư Vân nói: “Thay vì với nói là minh chủ, chính xác hơn phải nói là ý chí của Lưu Hỏa bám vào trên người dị thú! Chúng ta đi mau, Kỳ tộc đã bố trí cơ quan bên trong Thần Cung, một khi dị thú thức tỉnh, cơ quan sẽ khởi động ngay tức khắc! Khiến nó nổ tan xác!”
Vừa dứt lời, chỉ thấy tòa núi vì Thần Cung sụp đổ mà chấn động, mà từ bên trong tòa Thần Cung đổ nát thế nhưng hiện ra một bộ gọng kim loại. Những gọng kim loại cồng kềnh này tự động dịch chuyển, dần dần hình thành một g giam, vây chặt lấy dị thú đang quấn bện!
“Ngọn núi sắp đổ sụp!!” Mọi người vừa hét lên thì ngọn núi cũng lung lay sắp đổ, cả bọn vội vàng khẩn trương chạy đi, nhưng kinh hiểm trùng trùng bủa tới. Cây cầu kiều dài cũng bắt đầu vỡ toang. Mọi người không thể không xuất hết tất cả bản lĩnh trên người, thừa dịp cây cầu còn chưa sụp hết liều mạng vút tới. Cả đời này đúng là chưa bao giờ phải ra sức chạy như điên như vậy đâu!
Mắt thấy cửa đá đồ sộ hiện ra trước mắt, cây cầu cũng không thể chống đỡ nữa. Lúc hòn núi ầm ầm sụt xuống rơi vào vực sâu không đáy, vốn dĩ mọi người chỉ còn cách cánh cửa đá vài chục trượng, rốt cuộc cũng không thể nào vượt qua!
Chẳng lẽ thật sự sẽ phải chôn thân tại đây sao? Lúc này ngọn núi rung động, vô số mỏm đá to nhỏ các loại ào ạt bổ xuống đỉnh đầu, trường kiều cũng không bổ nát. Trong thời khắc nguy cấp, Tiểu Thất hét lớn: “Ta yêu Ngũ thiếu!! Kiếp sau kiếp sau sau nữa còn muốn cùng với Ngũ thiếu một chỗ!! Làm ảnh vệ của Ngũ thiếu!!!”
Thế nhưng liều lĩnh bổ nhào vào trước mặt Khanh Ngũ ở trên mặt Khanh Ngũ hung hăng gặm cắn, xem như là lời thề trước khi chết.
Mọi người trong lúc khẩn cấp nhất trí đồng loạt lộ ra vẻ mặt hắc tuyến.
Ngay tại lúc tuyệt vọng lại thấy Mai giáo chủ từ chỗ cánh cửa đá đạp không mà đến —— Thì ra hắn cùng Tô Á sớm đã chờ ở chỗ cửa đá này, giờ phút này nhìn thấy tình thế nguy cấp, trước hết tung mấy cuộn lĩnh dài màu tím tới.
Tô Á lập tức dùng lực đạo điều khiển cuộn lĩnh, vì thế giáo chủ dựa vào một thân khinh công siêu phàm như thần đạp không đi đến —— nhưng cuộn lĩnh dài kia vốn không đủ bảy trượng, trăm triệu lần cũng chẳng ngờ vào lúc này Triệu Đại Bảo phảng phất như có thần giao cách cảm với Mai giáo chủ lập tức tung cuộn lĩnh màu trắng của mình xoắn vịn với cuộn lĩnh màu tím!
Mai giáo chủ tay mắt lanh lẹ, lập tức xoay người nhảy xuống cuộn lĩnh, tay cầm chặt lấy cuộn lĩnh màu trắng trong nháy mắt thắt nút, lần thứ hai nhanh chóng xoay người đi lên nhanh chóng lui về phía sau ——khinh công xuất thần nhập hóa kia đúng là làm mọi người bội phục vô cùng!
Triệu Đại Bảo một tay kéo lấy một đầu khác của cuộn lĩnh, hô to: “Mọi người đạp không đi nhanh, ta kéo lấy một đoạn này bọc hậu cho các ngươi! Đi mau đi!! Đi mau đi!!”
“Đại Bảo!! Kiếp sau kiếp sau sau nữa vẫn sẽ làm bằng hữu!!” Khanh Ngũ thế nhưng giống như Tiểu Thất, nói lời cáo biệt.
“Vô liêm sỉ ta còn chưa có chết đâu!!!!!!!!” Triệu Đại Bảo một bên ra sức kéo lấy cuộn lĩnh màu trắng, một bên bất mãn tru lên. Vì thế đám người kia không hề lãng phí thời gian, ồ ạt đạp không đi tới, nhảy về chỗ cửa đá, dồn sức dùng khinh công cao siêu tìm đường sống.
Mà Đại Bảo cùng Tô Á thì đang kéo co cố gắng dùng cuộn lĩnh làm kiều, thẳng đến khi người cuối cùng rốt cục cũng bình yên thoát thân, cuộn lĩnh dưới chân Triệu Đại Bảo rốt cục cũng hoàn toàn đứt đoạn. Tô Á vốn muốn kéo cuộn lĩnh quấn Triệu Đại Bảo lên, nhưng không ngờ đoạn cuộn lĩnh kia quá sức chịu đựng, cứ thế oanh oanh liệt liệt mà đứt mất!!
” Khanh Ngũ cái miệng quạ đen ta hận ngươi!!!!” Triệu Đại Bảo bên hông đột nhiên buông lỏng, cuối cùng tru lên đạo.
Trong lúc nguy cấp, chỉ thấy một người phi thân xuống một tay kéo cuộn lĩnh tím chưa đứtg lăng, một tay cố gắng túm lấy Triệu Đại Bảo. Triệu Đại Bảo tay nhất thời bị người nắm chặt, thân thể rất nhanh bị nhắc lên. Trong thoáng chốc kề cận cái chết bị người xách lên, đợi hắn bị người nọ một cái kéo lăn ra bên ngoài cửa đá cũng là lúc cánh cửa đá vững chắc đồ sộ ngay sau lưng bọn họ ầm ầm tan tác!!
Lúc này, Triệu Đại Bảo mới nhìn rõ, người cứu mình chính là Thương Minh Thư Vân.
“Lần này coi như trả lại ân cứu mạng của ngươi.” Thương Minh Thư Vân rất có phong độ cười nói.
Hai người đứng lên, Triệu Đại Bảo chưa kip hoàn hồn, không ngờ phát hiện Tào sư chỉ mặc mỗi cái đại quần cộc đứng ở băng tuyết ngập trời.
Tào sư phụ xấu hổ cười cười: “Chủ nhân mới vừa rồi đi xuống cứu ngươi, cuộn lĩnh không đủ dài, tình thế cấp bách cho nên ta liền cỡi quần nối thêm.”
Tất cả mọi người trầm mặc ——
Đây mới là ảnh vệ cực phẩm!
Thời khắc mấu chốt cởi quần là dứt khoát cởi!
Một một chút chậm trễ!
Nhưng cứ để Tào sư phụ phong phanh trong tiết trời rét mướt như thế cũng không phải biện pháp. Vì thế Khanh Ngũ nhân cơ hội mở miệng: “Tiểu Thất, cởi cái quần của ta để Tào sư phụ mặc đi.”
“Bảo Bảo ngoan, ngươi không thể cởi quần, con còn đang bị thương, không thể bị cảm lạnh…” Thương Minh Thư Vân nói.
“Không có việc gì.” Khanh Ngũ nói, “Con có mặc quần bông bên trong rồi.”
Vì thế Tiểu Thất dứt khoát cởi quần dài bên ngoài của hắn, lộ ra cái quần bông đỏ thẫm xinh đẹp ở trong.
Đây là do Đại Bảo trước kia làm cho hắn, nói là để trừ tà.
Nhưng cái quần bông đỏ thẫm kia lại làm biểu tình của mọi người càng thêm = =
“Ta cảm thấy quần bông màu đỏ nhìn đẹp lắm.” Triệu Đại Bảo hừ lạnh, “Chẳng lẽ các ngươi không có mặc quần bông sao?”
“Chúng ta không mặc quần bông a. Đầu năm nay, mọi người đều có nội công hộ thể, ai còn mặc quần bông nữa đâu chứ. Vừa mập mạp lại còn cồng kềnh.” Mai giáo chủ hừ lạnh, sau đó khinh thường nhìn cái quần bông đỏ chót của Khanh Ngũ.
“Hừ.” Khanh Ngũ liếc mắt nhìn hắn.
“Giờ không phải lúc các ngươi so đo vấn đề có mặc quần hay không! Nhanh chóng rời khỏi đây đi! Ngọn núi sắp sụp rồi đó!!” Tiểu Thất kêu lên.