Trong lúc cô đắn đo không đoán ra anh có dụng ý gì, mí mắt chớp chớp, ôn nhu nói: “Tôi tin tưởng Dung tiên sinh cũng không phải loại người sẽ gây khó dễ phụ nữ."
“Ah, vậy cũng chưa chắc." Dung Mặc Sâm nghe lời cô khen tặng: “Với việc cô mạo phạm, tôi dự định lấy đi một phần chân, một phần tay."
"A?" Kỷ Thần Hi rõ ràng nghe hiểu ý tứ của anh, rồi lại tưởng mình nghe lầm.
Cô ngẩng đầu nhìn về phía anh, đôi mắt to tròn, lông mi dài, chớp liên tiếp hai cái.
Dung Mặc Sâm nhìn cô, cách một bước chân, đứng ở trước mặt cô, kéo khoảng cách giữa hai người đến gần nhất.
Bốn mắt nhìn nhau, bầu không khí ở cửa phòng rửa tay bỗng phát sinh biến hóa, mang theo ám khí không thể diễn tả.
Kỷ Thần Hi nhìn gương mặt người đàn ông tự phụ tuấn tú, chỉ cảm thấy lông mi người đàn ông dài khẽ động, có người gọi là người đầy ma lực làm đối phương hoa mắt choáng váng.
Cô rất muốn dời mắt, thế nhưng mi mắt lại mất khống chế, không chớp mắt nhìn anh chằm chằm.
Dung Mặc Sâm nhìn cô hai đến ba giây, cúi đầu sát vào cô.
Trong đôi mắt phản chiếu khuôn mặt tuấn tú càng đến gần, hơi thở mang theo hormone nam tính nồng nặc, phà lên trên má cô, làm sống lưng cô cứng đờ, nổi lên tầng tầng run rẩy.
Tim Kỷ Thần Hi khẩn trương như ngừng đập, đầu lưỡi không nghe sai khiến, nói cũng khó khăn: “Dung, Dung tiên sinh, anh không nên... Ưm!"
Lời cô còn chưa nói hết, đôi môi người đang ông hôn lên.
Kỷ Thần Hi chỉ cảm thấy chỗ môi dính nhau như có dòng điện xẹt qua, đại não ầm ầm nổ tung.
Cô ngây người, Dung Mặc Sâm đã cạy được răng cô, xâm nhập lãnh địa của cô, bắt đầu công thành cướp quyền.
Không giống cô lúc trước chỉ lướt qua, anh hôn rất mạnh bạo, mang theo bá đạo không cho cự tuyệt.
Kỷ Thần Hi rất nhanh lấy lại tinh thần, phản ứng đầu tiên nghĩ tới là giãy dụa, kỹ thuật hôn của anh thực sự cao siêu, cô bị anh hôn, sức lực trong cơ thể giống như bị rút khô, tay chân mềm nhũn không làm được gì, động tác đẩy anh không giống phản kháng, ngược lại càng giống như nửa chống cự, nửa nghênh đón.
Trên hành lang cửa phòng rửa tay không có ai, an tĩnh chỉ có thể nghe hơi thở gấp gáp và tiếng tim đập.
Kỷ Thần Hi nỗ lực thử nhiều lần đều không thể thành công đẩy anh ra, nóng nảy, quyết tâm, nghĩ há miệng cắn anh.
Cũng không biết anh đoán trước được động tác của cô, đang lúc cô định làm anh đau thì ngoan ngoãn dừng lại, anh tự nhiên rời khỏi lãnh địa của cô, thả cô ra.
"Anh là đồ vô lại!"
Kỷ Thần Hi giận quá, giơ tay định tát anh.
Nhưng mà, tay chỉ giơ lên giữa không trung đã bị anh chặn lại.
Khóe môi Dung Mặc Sâm khẽ nhếch..., cười vài phần tà khí mị hoặc: “Kỷ tiểu thư, chưa từng ăn gân gà?"
Câu hỏi bất thình lình làm cho Kỷ Thần Hi không khỏi ngơ ngẩn: “Ý gì?"
"Hôn môi với chính là loại cảm giác này, thực chi vô vị" Dung Mặc Sâm mấp máy đôi môi mỏng, chậm chạp rõ ràng tự thuật, tiếng nói không có chút phập phồng: “Khuyên cô sau này cũng không cần dùng loại thủ đoạn này tới gây sự chú ý của tôi, tôi không có hứng thú với cô."
食之无味 Thực chi vô vị (thành ngữ) ý nói thức ăn không có mùi vị gì?
Nói xong, anh xoay người rời đi, vẻ mặt Kỷ Thần Hi bức bối đứng tại chỗ.
Tình huống gì thế này?
Cô bị chiếm tiện nghi, phản ngược lại thành bị chê?
Còn gân gà?
Thực chi vô vị!
Anh đang tự mình tìm lý do về nụ hôn cường đạo!
Mặt người dạ thú là có nhiều tự luyến, chỉ cảm thấy cô là đang gây sự chú ý của anh?
Kỷ Thần Hi cô có thể thề với trời, coi như thực sự thích một đầu heo đực, cũng tuyệt đối không thích loại đàn ông như anh!
Kỷ Thần Hi tức giận trừng mắt nhìn bóng lưng phía xa của anh, càng nghĩ càng tức giận, vừa đi vừa lau môi vài lần.
Cảm thấy chưa đủ.
Vừa mạnh tay lau, lau đến lúc đôi môi không còn đỏ nữa mới thôi!