Không biết là cô dùng quá sức hay là Kỷ Quân Nhã quá yếu đuối, ngay sao, chỉ nghe một tiếng kêu sợ hãi, cả người Kỷ Quân Nhã lảo đảo bước lùi về sau hai bước, loạng choạng ngã trên mặt đất.
Cô ta ngẩng đầu nhìn về phía Kỷ Thần Hi đứng trước mặt, vành mắt hồng hồng, nước mắt nhạt nhòa: “Thần Hi, chị biết em chán ghét chị, nhưng chị thật lòng hy vọng em có thể bỏ qua khúc mắc."
Bên này động tĩnh không nhỏ, khách mời cách đó không xa đều chú ý bên này, nhìn các cô tò mò bàn tán.
Mặt Kỷ Thần Hi không biến sắc nhìn cô ta như một người đang biểu diễn, đợi mấy giây, thấy cô ta vẫn không có ý đứng dậy, mỉa mai mà hừ một tiếng: “Cô đã thích nằm trên mặt đất, vậy cứ tiếp tục nằm đó!"
Bị cô ta quấy nhiễu, thức ăn có hấp dẫn đến đâu Kỷ Thần Hi cũng không có hứng thú.
Bỏ đĩa thức ăn xuống, Kỷ Thần Hi không để ý ánh mắt chỉ chỏ của mọi người, xoay người đi toilet.
Mấy phút sau, Kỷ Thần Hi đẩy cửa phòng rửa tay, liếc mắt thấy Mạnh Hoài Dật đứng ở trước bồn rửa tay.
Mặc dù ở trong tù mắng chửi người đàn ông này ngàn vạn lần, lúc này khi gặp lại người này, lòng cô không thể kìm nén đau xót.
Là anh ta làm cô trở thành hôm nay, nếu như đàn ông trở mặt đều tàn nhẫn vô tình!
Bọn họ từ nhỏ lớn lên cùng nhau, không có tình yêu cũng có tình bạn!
Nhưng mà, vào lúc cô cần anh ta nhất, anh ta đã cho cô một đòn chí mạng.
Ánh mắt Mạnh Hoài Dật thâm trầm phức tạp lướt qua Kỷ Thần Hi, rõ ràng cảm nhận được sự căm hận cùng với lạnh lùng trong ánh mắt cô.
Anh ta há hốc miệng, như bị cái gì ngăn lại, không phát ra được một âm thanh nào.
Cũng không biết hai người nhìn nhau bao lâu, cuối cùng Mạnh Hoài Dật phá vỡ trầm mặc: “Thần Hi, em... Ra tù khi nào?"
Kỷ Thần Hi nhếch miệng, giọng giễu cợt: “Nhờ phúc của các người, ở trong tù đợi bốn năm lẻ một tháng mới lại thấy ánh mặt trời."
Năm đó sau khi bắt vào ngục giam, cô mòn mỏi trông chờ anh ta tới nghe cô kể ra oan tình, cuối cùng người tới chỉ có Kỷ Quân Nhã.
Người đàn ông này giống như rùa đen rụt đầu, từ đầu đến cuối đều không hề lộ diện.
Sau khi trong bụng không còn đứa nhỏ, cô bị đưa ra toà án thẩm phán mà anh ta ngồi vị trí luật sư biện hộ cho nguyên cáo, tự tay đưa cô vào ngục giam.
Nam sinh đã thích cô nhiều năm như vậy, giờ dùng thân phận luật sư nguyên cáo biến cô thành tội phạm bỏ trốn.
Quá mỉa mai!
Mạnh Hoài Dật nhìn ngũ quan xinh đẹp trong trẻo lại lạnh lùng của cô, không nhịn được thở dài một tiếng: “Thần Hi, em thay đổi rất nhiều."
Kỷ Thần Hi cảm thấy anh ta nói lời này thực sự nực cười, sau đó thực sự nở nụ cười: “Chờ tôi làm Kỷ Quân Nhã của anh vào ngục giam đợi bốn năm, chắc chắn khi cô ta đi ra vẫn là bộ mặt ngây thơ rực rỡ kia."
Mạnh Hoài Dật nhận ra trong lời nói của cô như có gai, trong lòng bách chuyển thiên hồi: “Nghe Quân Nhã nói, em chưa hết dư tình với anh? Muốn đoạt lại anh từ trong tay cô ấy? Thần Hi, chúng ta không thể trở về, trước đây coi như là anh có lỗi với em, em đừng tiếp tục làm bất cứ chuyện gì hại người, cũng đừng thương tổn Quân Nhã, được không?"
Dư tình chưa dứt?
Anh ta không nên dương dương tự đắc như vậy?
Kỷ Thần Hi cười nhạo, lạnh lùng nói: “Mạnh tiên sinh, xin yên tâm %, dù cho mắt tôi bị mù, thích một đầu heo đực, cũng không có khả năng thích anh đâu!"
Lời của cô vào tai Mạnh Hoài Dật nghe càng giống như đang giận lẫy. Vì vậy, anh ta tiếp tục tự tin nói rằng: “Thần Hi, em đã không còn là một đứa trẻ, lúc nào mới có thể trưởng thành?"