Đinh Giác cầm cái thiệp cưới kia trên tay, này là vết máu chói lọi tô rõ hai cái tên phía trên Lam Chi - Trương Khắc Nhân. Đinh Giác không biết tay đã nắm chặt đến bao nhiêu, máu trong cơ thể như muốn sôi sùng sục, cho dù có cố gắng kìm nén bao nhiêu thì cũng không vơi được một điểm nào trong cơn giận của hắn.
"Tiện nhân!" Đinh Giác lao đến đấm một quyền vào mặt Lam Chi, với cơn giận của một nam nhân, một quyền này thành công khiến Lam Chi đổ máu, gương mặt nhỏ hằn lên dấu tay dữ tợn.
"Cẩu nam nữ! Tại sao người gặp chuyện không phải các ngươi? Trả Tiểu Du lại cho ta!" Đinh Giác nắm lấy cổ áo Lam Chi, hắn như con thú dữ, đôi mắt đỏ lên, nước mắt cuối cùng cũng nhịn không được rơi xuống. Hiện tại ý nghĩ giết Lam Chi và Trương Khắc Nhân hắn đều có.
"Ngài bình tĩnh! Có gì từ từ nói, không thể đánh người!" Ba bốn vị đồng chí cảnh sát lao ra ngăn Đinh Giác lại.
"Khốn nạn! Lũ khốn nạn! Lam Chi, ngươi là đồ đê tiện!" Đinh Giác được giáo dục nghiêm khắc, đừng nói chửi người, đánh người hắn cũng chưa làm qua. Bây giờ, tất cả nhưng từ ngữ thô tục nhất cũng chưa đủ với đôi nam nữ chó má này. Đôi mắt Đinh Giác nhìn đăm đăm Lam Chi như muốn đem nàng xé ra, hắn tức điên nhưng lại bất lực không làm gì được, cả người run rẩy, hai tay nắm thành quyền siết chặt, gân xanh nổi lên đến rõ ràng, nước mắt vẫn tràn ra ướt đẫm khuôn mặt.
Bạn thân thì cũng có dăm bảy loại, tuy rằng Đinh Giác cùng Ngôn Thương Du gặp mặt sau Trương Khắc Nhân, nam nữ tính tình có khác nhưng cùng một công ty sáng chiều gặp mặt, cái sự ăn ý, hiểu nhau, cái hợp nhau khó mà diễn tả bằng lời ấy làm nên cái tình bằng hữu đấy không chỉ là tri âm tri kỷ mà còn là một người thân, một người quan trọng trong cuộc đời mỗi người.
Trợ lý A Tứ một bên đốc xúc tìm kiếm nhưng vì gió to sóng lớn nước sâu nên hai giờ trôi qua vẫn chưa có kết quả gì. Đinh Giác cởi ra áo vest, xắn tay áo đứng bên bờ chưa từng rời đi, dưới chân không biết đã là cái tàn thuốc thứ mấy. Ngôn Thương Du không thích mùi thuốc lá, lại thường bảo hắn thuốc lá nhiều có hại, hắn sẽ không hút trước mặt Ngôn Thương Du, cũng rất ít hút trừ khi hắn cảm thấy áp lực. Nhưng giờ đây, tâm trạng Đinh Giác thật phong phú, có tức giận, khó chịu, lo lắng, đau lòng và nhiều nhất là sợ. Sợ tìm không thấy Ngôn Thương Du nhưng cũng sợ tìm thấy nàng, sợ mất đi vĩnh viễn người bạn này.
Lam Chi ngồi cách đó không xa thất thần rồi lại khóc, khóc rồi lại thất thần. Đinh Giác không muốn nhìn đến nàng, nhìn đến liền buồn nôn. Hắn không xen vào chuyện tình cảm hai người, nhưng hôm qua Ngôn Thương còn cùng hắn khoe ra nhưng hôm nay Lam Chi đã đưa tận tay thiệp cưới, đấy chính là Lam Chi sai, nữ nhân này thật khiến người ta ghê tởm mà, lại còn gả cho bạn thân của người yêu.
Đinh Giác nhìn nơi vực sâu vách đá, hắn nhớ như in những lúc rãnh rỗi tán ngẫu, Ngôn Thương Du cười đến con mắt đều híp lại, miệng cứ luyên thuyên khoe ra tình cảm của mình và người yêu, mỗi câu đều tràn ra đến hạnh phúc khiến hắn đều nổi da gà nói nàng nhét cẩu lương.
Nàng thực đoản, cắt rau cũng có thể cắt đến tay...
Cũng thực ngốc, ta đã nói muốn tăng ca không cần chờ, thế nhưng vẫn cố chờ để rồi bị cảm lạnh...
Ta chỉ về sớm vài tiếng cùng nàng bên nhau những giờ cuối cùng của Lễ Tình nhân, thế mà nàng vui đến khóc thành con mèo nhỏ...
Và mới hôm qua thôi... Chờ cuối năm, ta liền sẽ dẫn nàng về nhà cùng mẹ nói rõ, ta đã chuẩn bị một đôi nhẫn độc nhất vô nhị rồi cùng nàng cầu hôn, làm một hôn lễ thật lớn, ta tuyệt đối sẽ không để nàng chịu uất ức thua thiệt, để mọi người đều ghen tị với nàng đi thôi!
Trớ trêu thay, mọi thứ không phải con người ta nghĩ là được.
Lúc này, một tin đến khiến sợi dây thần kinh bình tĩnh cuối cùng của Đinh Giác cắt đứt.
"Đinh tổng, xe của Ngôn tổng bị người cắt đứt phanh." A Tứ âm thanh rõ ràng mang theo chua xót, Ngôn Thương Du cùng hắn quan hệ rất tốt, càng đừng nói nàng cùng Đinh Giác còn tốt hơn bao nhiêu lần, nếu nói đưa Đinh thị cho Ngôn Thương Du quản lý hộ Đinh Giác cũng hoàn toàn tin tưởng mà giao ra không chút do dự.
"Đem người tra ra!" Đinh Giác nghiến răng nghiến lợi giọng khàn khàn phun ra mấy chữ.
Đinh Giác đi đến trước mặt Lam Chi, từ trên cao nhìn xuống.
"Ngươi, Lam Chi cùng Trường Khắc Nhân, ta tuyệt đối không để các ngươi chết dễ dàng!"
Đinh Giác xúc động muốn đánh người, phía sau một chiếc xe chạy đến, trên xe lao ra một người phụ nữ đã có tuổi, bảo dưỡng thật tốt, nhưng bây giờ chỉ còn chật vật chạy nhanh.
"Tiểu Du! Du nhi..." Phụ nhân kêu đến tê tâm liệt phế, kêu trong tuyệt vọng, gương mặt bị năm tháng phai tàn ấy giàn giụa nước mắt, rồi lại không cất thành lời mà xụi lơ như mất đi nguồn sống. Cảnh sát ngăn đón nàng vì bên cạnh là vách núi, Đinh Giác mặc kệ Lam Chi lao qua đỡ lấy bà.
"Bá mẫu..." Đinh Giác không biết phải nói gì nữa, khuyên bà đừng khóc sao? Người phụ nữ này đã mất đi người chồng, đứa con gái duy nhất bây giờ... Bất kỳ ai trong trường hợp này đều tuyệt vọng, đau khổ thôi thì làm sao khuyên bà đừng khóc cho được. Khóc? Khóc thì người sẽ quay lại sao? Đinh Giác nghẹn ngào ôm bà như mẹ ruột chính mình, nhịn không được mà đau lòng lặng lẽ rơi nước mắt.
"Còn có con! Còn có con ở! Bá mẫu, con luôn ở!" Con sẽ bồi người thay cho Thương Du, con sẽ chăm sóc người, vẫn còn có con. Đinh Giác không dám chắc người đã mất đi toàn bộ chỗ dựa tinh thần này liệu có thoát khỏi vòng lẩn quẩn không, nhưng Ngôn Thương Du nàng chắc chắn muốn mẹ nàng sống tốt, sống thật tốt, sau này liền có hắn thay Thương Du hiếu thảo với bà, chỉ mong bà có thể vượt qua nỗi đau này.
Mẹ Ngôn rốt cuộc không cầm cự được bao lâu liền ngất qua đi. Đinh Giác liền theo xe cứu thương chờ sẵn đấy đưa bà đến bệnh viện.
Lam Chi vẫn ở đấy, nàng lặng lẽ một góc chờ đợi, vài người đi ngang khuyên nàng trở về đợi tin nhưng Lam Chi vẫn luôn im lặng không phản ứng lại, mắt vô thần, cả người chết lặng hướng về vị trí chiếc xe rơi xuống.
Bên này, sau một hồi trục vớt liền tìm được một hộp nhẫn, giao đến trên tay A Tứ, A Tứ mọi chuyện xem từ đầu đến cuối cũng hiểu thất thất bát bát. Mở ra bên trong là một đôi nhẫn được chế tạo tinh tế, chau chuốt từng chi tiết một, bên trong nhẫn ánh lên rõ ràng dòng chữ Chi Du - Du Chi, Đinh Giác không ở nơi này liền hắn quyết định, nhìn Lam Chi ngồi đằng xa rồi lại nhìn trong tay hộp nhẫn, A Tứ biết Lam Chi hối hận rồi, dù sao Lam Chi là thật lòng yêu Ngôn Thương Du, không biết vì nguyên nhân gì hai người tan vỡ nhưng người ngoài cuộc luôn là sáng suốt nhất. Rốt cuộc Lam Chi sai chính là sai, chính nàng gián tiếp hại chết Ngôn Thương Du rồi, làm bằng hữu Ngôn Thương Du nên A Tứ không cam lòng, hắn muốn Lam Chi đời này kiếp này không bao giờ quên được Ngôn Thương Du, sống chìm vào hối hận không lối thoát đi thôi, một người yêu nàng sâu đậm đến lúc chết vẫn chưa bao giờ phai nhạt, nàng làm sai, tất cả đều là nàng sai thì nàng có tư cách gì tiếp tục sống tốt, sống hạnh phúc?
A Tứ đi đến bên cạnh Lam Chi, ngồi xổm xuống đối diện nàng.
"Thương Du chuẩn bị đã lâu, tiếc là nàng chưa kịp đưa cho cô. Bây giờ cô cũng không còn tư cách nhận nó, không, từ lúc cô phản bội Du cô đã không có tư cách nhận nó rồi. Nhưng tôi muốn đưa cho cô, cô phải biết nó tồn tại, cô phải biết chủ nhân của nó đã dành bao nhiêu tình cảm vào nó và người mà chủ nhân nó muốn đưa. Tôi từng hâm mộ tình cảm của hai người, nhưng xem ra một bên chân thành thôi chưa đủ, một người nắm chặt một người buông tay lại còn âm thầm phản bội thì cô chỉ còn đáng trách, đáng ghét, đáng hận thôi, tôi ghê tởm cô. Đừng khóc nhé, hai từ đáng thương? Cô không xứng." Nói xong A Tứ cũng đi rồi, không quan tâm, mặc kệ Lam Chi, chết không đáng sợ, sống không bằng chết mới đáng sợ.
Lam Chi không nhìn A Tứ mà chỉ nhìn chăm chăm vào hộp nhẫn, tay nàng run run từ từ mở ra, nhìn hai chiếc nhẫn, nhìn dòng chữ trên mỗi chiếc nhẫn. Lúc này, hàng ngàn hàng vạn thành trì ùn ùn sụp đổ cả rồi, Lam Chi tay nắm chặt hai chiếc nhẫn vùi đầu vào gối khóc nức nở, khóc như một đứa trẻ con.
Trong tâm trí luôn quanh quẩn hình bóng một người, người đó cười, người đó khóc, lúc thì tự tin cao ngạo, lúc thì ngây ngô đáng yêu, lần đầu tiên hẹn hò với nàng, lần đầu tiên hôn nàng, lúc đầu tiên... Lam Chi mới nhận ra rất nhiều rất nhiều lần đầu tiên của nàng đều cho Ngôn Thương Du, mà đối phương cũng vậy, nhất là, lần đầu tiên nàng dùng tất cả mình có yêu một người đậm sâu, rồi chính mình lại tàn nhẫn chà đạp, dằn xéo cái tình yêu đấy.
Du ơi, em hối hận rồi...
Thương Du, Chi thích Du, chúng ta yêu nhau đi!
Được. Nàng cười thật ấm áp, đưa tay nhẹ nhàng nắm lấy tay Lam Chi.
Có thể sao? Nàng rụt rè nắm chặt tay nàng, kề người sang nhẹ ôm lấy Lam Chi.
Có thể. Lam Chi cười đáp, trong gió như mang theo mùi hương nàng, bên tai dần dần nghe rõ hơi thở có chút dồn dập của nàng, môi kề môi, mang theo hạnh phúc và ấm áp lan tràn.
Sao Du không đi du học? Rõ ràng Du đã cố gắng nhiều như vậy để có được nó mà!
Không sao. Nó làm sao quan trọng bằng ở bên cạnh người mình yêu được. Nàng ôm Lam Chi, ôn nhu cười hôn nhẹ môi Lam Chi.
Mệt mỏi thì đừng làm nữa, chị nuôi em.
Du chắc nuôi em được bao lâu?
Cả đời được không?
Đồ ngốc!
Nếu như mẹ chị không chấp nhận em thì làm sao bây giờ?
Thế em có chấp nhận chị không?
Đương nhiên chấp nhận rồi. Yêu chị nhất nhất!
Vậy là đủ rồi.
Du, đợi đến năm tuổi chúng ta kết hôn nhé!
Được!
Năm tuổi em quên mất lời nói khi xưa rồi, nhưng chị vẫn nhớ...
Năm tuổi em chuẩn bị kết hôn thật rồi, nhưng đối phương không phải chị...
Năm tuổi, chị chuẩn bị tất cả để cầu hôn em...
Năm tuổi, em mất chị mãi mãi rồi!
Ngôn Thương Du đến lúc rơi xuống vách đá lúc ấy, chìm vào mịt mờ hư không, nàng cũng không biết bản thân bị phản bội từ khi nào? Tại sao lại bị phản bội như vậy? Hay là nàng đã làm sai chỗ nào sao? Nàng rốt cuộc làm điều gì không tốt? Vô vàn câu hỏi thay phiên nhau tuôn trào ra, nhưng không hề có một đáp án cho nàng. Cứ như vậy chìm xuống biển sâu, con sóng sau xô con sóng trước rồi tan đi rồi.
Hận một người khiến ta mãi mãi nhớ đến người đấy, cách tốt nhất để hết yêu một người chính là lãng quên!
Lam Chi, chị yêu em! Nhưng bây giờ, chị muốn quên em...
Trong cuộc tình ấy, hai người đều tự cố gắng kiên cường, đem những uất ức, khó khăn, tâm sự giấu trong lòng sợ đối phương biết,sợ đối phương đau lòng, sợ đối phương lo lắng. Ở bên nhau không phải nói lời yêu là đủ, không phải thích hợp liền hợp, còn phải biết san sẻ và cảm thông cho nhau.
Là con người, đôi lúc cũng áp lực đến mệt mỏi mà, cũng có lúc yếu đuối muốn dựa vào ai đó một chút thôi cũng được, cố gắng tỏ ra mạnh mẽ, nói bản thân rằng mình ổn như tự tạo nên một bức tường vô hình trong lòng, càng ngày bức tường ấy càng cao rồi sẽ thành một cái lồng giam nhốt bản thân lại, nhốt chính mình lại. Khoảng cách vật quang trọng một nhưng khoảng cách trong lòng quan trọng tận mười...
Một người mờ mịt không rõ rời đi không bao giờ trở lại, mang theo tất cả chân tình đã đổ vỡ.
Một người buông tay một người mà chính mình yêu sâu đậm, mất đi rồi mới biết quan trọng biết nhường nào, không tìm trở về được đành ôm một đời hối hận mà tồn tại sao...
Một chương nữa sẽ kết thúc phần ngoại này, bản thân ta khá thích nên muốn viết tỉ mỉ một chút, chủ yếu là ngược tâm cho vừa lòng ta. Viết ngoại truyện là phải bật nhạc buồn, viết lúc trời tối, vì suy nghĩ tâm trạng của nhân vật mà khóc cũng không ít, chính là đặt bản thân vào hoàn cảnh của nhân vật, nhưng viết thành lời lại không hay bao nhiêu, cũng không diễn tả hết được, thật thất vọng nhiều lắm về vốn từ và cách diễn đạt của bản thân. Ngoại truyện ta viết rất nghiêm túc nhưng chính văn thì có điểm qua loa, có nhiều người bảo ta viết ngược đi thích hợp hơn, ta hứa với lòng cố gắng xong bộ này ta nghĩ ta sẽ viết một bộ thuần Việt thời Mỹ ngụy, có cốt truyện rồi nhưng cần đọc thêm tư liệu để dùng từ, sự kiện chính xác và thực hơn, quan trọng nhất là xong bộ này. Ôi ôi hai cô gái sống trong hai hoàn cảnh khác nhau ở bên nhau lâu dài sinh tình, vì gia đình, vì định kiến xã hội, vì chiến tranh mà lận đận ngược xuôi... không tào lao nữa. Cảm ơn mọi người đã ủng hộ! Sự thật viết quá chậm ngoài lười chính là lười không thể chối cãi >