Thiên Duyên Định Thiên Niên

chương 31

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Trong đêm tối, Ngôn Thương Du đi lách vào trong các hẻm nhỏ đến cửa sau Du Lam lâu tiến vào.

"Thiếu chủ." Chu thúc đã đợi sẵn từ trước khom người hành lễ.

"Chu thúc, chuẩn bị xong cả rồi?" Ngôn Thương Du hướng bếp mà đi, mở ra mật thất mà đi vào biệt viện.

"Bẩm thiếu chủ, ta đã cho người tung tin đúng theo lời người dặn, Du Lam lâu người cũng truyền miệng theo, người của công chúa cũng chỉ có thể tra được bao nhiêu đó. Những gì thiếu chủ yêu cầu mua ta đã chuẩn bị đủ, mời thiếu chủ xem lại." Chu thúc vừa đi phía sau vừa báo cáo lại.

"Ân. Du Lam lâu nếu ta không ở thúc cứ quản lí mọi chuyện." Ngôn Thương Du mở tay nải mà Chu thúc chuẩn bị xem lại vừa nói.

"Ta tin tưởng thúc." Nhìn thẳng Chu thúc nói một câu. Nếu là người xấu, khi nàng đi rồi chỉ sợ Du Lam lâu không còn là của nàng nữa. Nàng tin tưởng con mắt nhìn người của mình, lần này chính là đánh cuộc lớn, nếu như... nàng chỉ có nước cạp đất mà ăn thôi.

"Thiếu chủ cứ yên tâm, ta tuyệt đối không phản bội thiếu chủ." Chu thúc đầy chắc nịch khẳng định.

______________________

Sáng hôm sau, mặt trời rì rì còn chưa kịp lên, giọt sương đem qua còn lưu lại luyến tiếc rơi, chim chóc từ đâu bay ra hót líu lo bên của sổ, người người bắt đầu thức dậy bắt đầu một ngày mới... [Tác giả xin lượt bỏ từ miêu tả buổi sáng tiếp theo vì tác giả hết biết tả gì nữa rồi] (・ω・)

Tinh Hàm từ từ mở mắt, một đêm ngủ quá mức yên ổn, cảm giác còn mê mang chưa hết, có lẽ nàng hôm qua bận bịu quá nhiều dẫn đến mệt mỏi. Vốn muốn ngồi dậy nhìn xem kẻ chết bầm kia tỉnh hay chưa, Tinh Hàm có chút bất ngờ, bên trường kỉ trống không. Lần đầu tiên thấy phò mã so với nàng tỉnh còn muốn sớm hơn liền ngồi dậy gọi cung nữ tiến vào hầu hạ.

Bên ngoài đáp một tiếng, cửa liền mở ra, Vu Hoa Vu Nhã lập tức tiến vào.

Vu Hoa ngó sang trường kỉ không một bóng người, còn định mở miệng hỏi công chúa.

"Phò mã đâu rồi?" Tinh Hàm vẫn nhanh hơn một bước hỏi các nàng.

"Ể? Điện hạ, ta còn đang định hỏi người câu này a!" Vu Hoa còn có Vu Nhã ngạc nhiên nhìn về Tinh Hàm.

"Ta vừa tỉnh." Tinh Hàm khẽ nhíu mày, câu ngắn nhưng nghĩa nhiều, nàng vừa tỉnh dậy, cái gì cũng không biết, hỏi lại nàng nàng làm sao biết mà trả lời.

"Công chúa, trời vừa sáng chúng ta đã đứng ngoài cửa rồi, cũng không thấy Phò mã bước ra." Vu Nhã một bên tường thuật lại, Tinh Hàm phác nước súc miệng rửa tay, tiếp nhận khăn từ Vu Nhã tinh tế lau mặt.

"Thật không hiểu nổi, điện hạ, người đợi một chút, ta ra ngài hỏi đám người bên ngoài." Vu Hoa nói rồi liền quay người chạy ra ngoài. Vu Hoa vừa khuất bóng, Tinh Hàm liền mở miệng phát biểu ý nghĩ của mình ra.

"Ta có linh cảm sẽ có chuyện gì đó xảy ra." Tinh Hàm khẽ thở dài, tùy ý Vu Nhã mặc y phục rồi chỉnh tề ngồi xuống cho nàng chải tóc.

"Người yên tâm, sẽ không có chuyện gì đâu." Vu Nhã ngoài miệng thì nói vậy, thật ra nàng không dám nói miệng công chúa còn hơn quạ. Bình thường một chữ đáng giá như vàng, nhưng được cái nói chuyện xui xẻo thì không sai bao giờ. Vu Nhã thầm cầu trời chỉ hi vọng đại gia vượt qua được đại nạn sắp tới. o(╥﹏╥)o

Còn chưa mặc niệm đủ thì Vu Hoa từ bên ngoài chạy như bay vào.

"Công chúa, công chúa, chúa công..." Vu Hoa lao vào cái bàn khiến nó rung rinh không hề nhẹ, miệng thở gấp đến khó mở lời.

"Sao?" Tinh Hàm nhìn nàng chật vật đến mất hình tượng như vậy khẽ nhíu mày, nơi nào còn hình ảnh khuê các nữ tử chứ.

"Chúa công cái đầu heo nhà ngươi!" Vu Nhã đứng bên cạnh cũng nhịn không được khinh bỉ.

"Công chúa, có chuyện rồi, không xong rồi..." Vu Nhã vừa kết tóc xong cho Tinh Hàm tay liền run,mí mắt nhảy một cái liếc nhìn Tinh Hàm, có cần linh đến vậy không?

"Hửm?" Tinh Hàm nhàn nhạt bước qua bàn lấy hai cái cốc, tự rót cho mình một chén trà, còn lại đưa cho Vu Hoa.

"Chạy rồi, chạy rồi, khụ khụ." Vu Hoa nhận chén trà vừa nói vừa một ngụm uống sạch khiến không khỏi sặc đến ra nước mắt.

"Cứ từ từ không gấp." Tinh Hàm đúng thật sự không gấp, nàng thích giữ khuê các hình tượng nữ tử, cho nên mọi chuyện liền không gấp cứ từ tốn, như vậy mới giữ được hình tượng nữ nhân cao cao tại thượng, cao lãnh uy nghiêm của nàng. Nhưng trong mắt Tứ Vu thì đây chính là gây người khác ức chế, nàng không gấp nhưng người khác gấp, đợi nàng nói xong mười cái mạng đều chết đủ.

Vu Nhã bước đến bên cạnh vuốt lưng thuận khí giúp Vu Hoa, sẵn tay giúp nàng đảo thêm một chén nước thông cổ.

"Bình tĩnh, phải bình tĩnh, trời còn chưa sập xuống mà." Vu Hoa tự trấn an bản thân hít sâu mấy cái.

"Công chúa, chuyện ta muốn nói chính là... phò mã chạy rồi." Vu Hoa cố nói thật chậm thật bình thản nhại theo ngữ khí bình thường của Tinh Hàm, còn cố ý kéo dài ngay chỗ vấn đề quan trọng.

Tinh Hàm nhẹ nhàng uống một ngụm trà, sau đó khoan thai nhìn đến Vu Hoa: "Ân?" một tiếng bảo nàng tiếp tục.

Vu Hoa Vu Nhã nhìn dáng dấp này của nàng thật sự tức chết nhưng cũng không dám có ý kiến.

"Lúc nãy ta ra ngoài hỏi mọi người, bọn họ nói từ đêm qua đến giờ chưa gặp qua phò mã, cũng không thấy có gì khác thường. Vu Phong Vu Vũ đêm ra chạy đến chỗ Lâm Minh dò xét vẫn chưa về, ta thấy nghi ngờ liền đến phòng Lâm Minh xem, bên trong y phục của Lâm Minh vẫn còn nhưng đồ đạc của phò mã thì không thấy đâu nên đến đây báo cáo lại với người." Vu Hoa nói lại toàn bộ xong, tự rót cho mình một chén trà dưỡng khí lực.

"Như vậy thì làm sao?" Tinh Hàm tiếp tục hỏi, nàng vốn cũng không quan tâm người nọ, muốn đi đâu thì đi, tốt nhất đừng lai vãng đến trước mặt nàng.

"Công chúa, phò mã bỏ trốn a. Tinh Hàm công chúa vừa tân hôn thì Tân phò mã bỏ trốn mất, chuyện này nếu đồn ra thì thanh danh của người đem vứt mất." Vu Nhã nhìn không được kéo ghế ngồi bên cạnh Tinh Hàm muốn nói rõ với nàng đây là một chuyện rất rất quan trọng.

"Lời những kẻ không quan trọng, bổn cung không quan tâm." Tinh Hàm nhàn nhạt nói, đại danh kén chọn khó ở của nàng treo vững nhiều năm như vậy, tiếp tục treo nàng cũng không ngại.

"Công chúa, để ta giải thích tính nghiêm trọng của chuyện này cho người nghe. Người nhớ Trương Lư Ban chứ? Hắn phạm hoa si người, nếu bây giờ chuyện phò mã chạy mất để người ngoài biết được: thứ nhất, danh tiếng của người sẽ phạm tiếng xấu, chẳng lẽ người muốn nghe người ta nói công chúa sủng phò mã đến mức phò mã phải chạy mất luôn. Điện hạ, người trước đó đã có tiếng gái già lâu năm, tân hôn hưng phấn quá độ dọa chạy tân phu quân..." Vu Hoa cũng tiến đến một bên khuyên giải, còn chưa xong đã bị Tinh Hàm ngắt ngang.

"Ngưng. Vu Hoa, ngươi đây là sung sướng lâu quá nên quên mất mùi vị nhà xí? Nếu muốn đi dọn dẹp vài tháng thì nói ta một tiếng, không cần phải quanh co ám chỉ như vậy." Tinh Hàm vỗ vỗ bả vai Vu Hoa nhếch mép cười tà. Vu Hoa nhịn không được rùng mình một cái.

"Ai chà, điện hạ, ta nói là người khác nói, người khác,... hahaha điện hạ người cười lên đẹp hơn cả tiên nữ nữa. Điện hạ, ta sai rồi." Vu Hoa nhìn nụ cười trên khuôn mặt Tinh Hàm càng ngày càng sâu thì muốn khóc không ra nước mắt. Chùi nhà xí chuyện này rõ ràng muốn người ta sống không bằng chết a.

"Vu Nhã, ngươi tới." Tinh Hàm liếc mắt cảnh cáo Vu Hoa, nếu còn nhiều lời đừng trách nàng không nhận thân nhân.

"Công chúa, chuyện này rất nghiêm trọng. Khiến người danh tiếng không tốt, trở thành chuyện cho mọi người cười chê, có khi còn lưu danh thiên cổ nữa. Với lại Trương Lư Ban nếu biết chuyện này liền cầu xin Hoàng thượng tứ hôn, giữa vạn người đang chỉ trích công chúa người nghĩ Hoàng thượng như thế nào chịu từ chối?"Vu Nhã lời ít ý nhiều, liền nói ra được trọng tâm của vấn đề, nhìn thấy Vu Hoa còn muốn mở miệng liền ở dưới bàn đạp chân nàng một cái. Người gì mà một chút ý tứ cũng không có.

Tinh Hàm trầm ngâm, càng nghĩ càng thấy mặt đau. Liền trốn một cái hại nàng biết bao nhiêu điều, nàng còn chưa hưu phu, hắn lấy đâu ra tư cách trốn? Chẳng phải quang minh chính đại vả mặt nàng bốp bốp sao? Tinh Hàm trầm thấp giọng, thần sắc ngưng đọng.

"A! Xem ra đây đúng thật là chuyện lớn."

"Không phải bình thường lớn mà là cực kì lớn." Vu Hoa vuốt vuốt cằm gật đầu cảm thán.

"Vậy ngươi còn ở đây làm gì? Cho người đi tìm nhanh." Tinh Hàm liếc mắt Vu Hoa, lấy chân đá chân nàng một cái đuổi đi.

Ngôn Thương Du a Ngôn Thương Du, bảo ngươi an phận thì lại đi tìm rắc rối về cho bổn cung, nhớ trốn thật kĩ đừng để ta tìm được ngươi. Tinh Hàm nhấc lên chén trà, thả ra một nụ cười thâm trường.

Vu Nhã ở phía sau rùng mình một cái, thật muốn lấy khăn tay ra lau khóe mắt biểu hiện sự tội nghiệp dành cho Ngôn Thương Du: Huynh đài, ta sẽ đích thân đào huyệt tặng ngươi để tưởng niệm tinh thần dũng cảm đầy ngu ngục này![Lâu quá không gặp rồi nhỉ cả nhà iu~ Nếu như không có gì thay đổi thì đây đến tối pé đăng thêm một chương ngoại hiện đại về tình hình chiến sự sau khi bé iu ngủm (không đáng mong đợi đâu). Beta đến chương , chương sửa lại (lúc trước đăng bị cắt mất một đoạn lớn). Tác phẩm đầu tay nên truyện quá cục súc, sai chính tả liên miên đến triền miên, tiết tấu đi quá nhanh nhưng pé đành chịu, hic, sự khiếm khuyết ngôn từ của pé không cho pé viết trôi chảy được (ಥ ̯ ಥ) Mãi iu

Truyện Chữ Hay