Hôm sau, cách kì khoa cử còn hơn nửa tháng, các cử sĩ bận rộn lo ôn luyện hi vọng có giải cao trong kì thi này. Còn ở Tràn Nguyên cung, Vu Hoa Vu Nhã bận rộn lập ra danh sách xem ai sẽ là Trạng nguyên sắp tới, cũng chính là Đại phò mã tương lai của Tinh Hàm công chúa. Xem hai người bọn họ nhộn nhạo lo ra lo vô, nếu không biết còn tưởng hai nàng sắp lấy chồng không bằng.
"Công chúa a, tên Trương Lư Ban đó tuy ta không ưa hắn thật, nhưng ít nhất chúng ta biết mặt hắn tuấn tú, tài giỏi, coi như Công chúa nhà ta chỉ thua thiệt một chút. Đằng này là một tân trạng nguyên mặt chưa thấy, tài cán chưa thấy, còn không biết hắn có cùi đui sứt mẻ khuyết tật gì không nữa. Công chúa, lần này người cược lớn quá rồi." Vu Nhã một bên gọt táo cho Tinh Hàm, một bên miệng than vãn mãi không thôi.
"Vu Nhã, ngươi nói vậy cũng không đúng. Công chúa vốn không ưa thích gì tên Trương Lư Ban kìa, mà ta cũng chẳng ưa, suốt ngày cứ làm ra vẻ làm bộ làm tịch. Vẫn là chọn tân trạng nguyên sẽ ổn hơn, dù sao một tên trạng nguyên vừa vào quan trường vẫn nghe lời hơn là tên tiểu cáo già kia. Hoàng thượng ép Công chúa như vậy, ta thấy lựa chọn này của Công chúa là không hề sai. Ta nói đúng không điện hạ?" Vu Hoa thâm trường nói như là người có kinh nghiệm lâu năm, sau đó quay mặt hướng về phía Tinh Hàm đầy đắc ý, ta đây rất hiểu chuyện nha.
"Ta thấy Vu Hoa nói đúng. Công chúa điện hạ nhà ta tài giỏi biết bao nhiêu. Nếu không phải có lão cáo già Trương Thịnh đứng sau lưng, với điện hạ mà nói Trương Lư Ban kia cũng chả là gì." Vu Vũ cũng nhịn không được chen vô góp lời. Còn Vu Phong thì ở một bên lắng nghe, cũng không mở miệng, thỉnh thoảng gật đầu vài cái tán đồng.
Tinh Hàm bất động thanh sắc, khẽ thở ra lắc đầu, đám người Tứ Vu này thật sự thích nháo ồn ào, nhất là chuyện của nàng. Đối với lần tuyển phò mã này, Tinh Hàm không để ý, cùng lắm cũng chỉ là một cái lễ thành thân mà thôi. Thân là công chúa tối sủng của Hoàng đế, một cái tân trạng nguyên phò mã thì có thể làm gì được nàng. Thế nên Tinh Hàm cũng lười quan tâm Trạng nguyên lần này là ai.
"Về thư phòng." Để lại ba chữ rồi Tinh Hàm cũng đứng lên hướng thư phòng mà đi. Mặc kệ mấy kẻ này đang bàn cãi chí chóe vang trời. Vu Hoa Vu Nhã thấy Tinh Hàm đi cũng lúi húi chạy theo, miệng còn không quên lầm bầm nhau một chút.
.....................ta is fân xì cáck......................
Sáng hôm sau, Ngôn Thương Du vừa ra cửa đã thấy Lâm Minh mặc y phục nghiêm túc đứng một bên chờ đợi.
"Vết thương ngươi sao rồi?"
"Vâng thiếu gia, chỉ là vết thương ngoài da, không có gì đáng ngại". Lâm Minh có chút ngượng ngùng nói, khẽ liếc nhìn Ngôn Thương Du. Hôm qua khi biết được Ngôn Thương Du là nữ nhân, hắn ngạc nhiên không thôi. Nhìn kĩ lại gương mặt vóc dáng của Ngôn Thương Du, Lâm Minh thật sự phải nói là mỹ nữ trong mỹ nữ a. Mặc nam trang chính là đệ nhất mỹ nam trong thiên hạ, vậy nếu mà Ngôn Thương Du mặc nữ trang thì nhân loại này sống sao, không biết sẽ có bao nhiêu nam nhân quỳ dưới chân nàng. Đắng đo suy ngẫm cả đêm, Lâm Minh vẫn là tự hứa với lòng là sẽ bảo vệ thật tốt người trước mặt này.
"Tùy ngươi, vậy chúng ta đi thôi." Hai người liền đi đến chỗ lão bản kia.
Đến nơi, Ngôn Thương Du bước vào tửu điếm, làm thủ tục xong xuôi rồi lão bản rời đi, đưa lại chìa khóa cho Ngôn Thương Du. Ngôn Thương Du nhìn xung quanh rồi nói với Lâm Minh cùng đi mua ít dụng cụ chỉnh trang lại nơi này lại sẵn tiện mua cho Lâm Minh thêm vài bộ y phục. Nơi này khá rộng, trên còn có một lầu nhã gian.
Suốt bảy ngày tiếp theo, Ngôn Thương Du cùng Lâm Minh dọn sang ở nơi này chỉnh sửa lại tửu quán. Lâm Minh hết sức bội phục Ngôn Thương Du, một cái điêu tàn quán mà qua tay Ngôn Thương Du, vẫn kiến trúc đó nhưng trang trí hoàn toàn lạ lẫm, thanh nhã lịch thiệp, trên lấy màu tối, dưới lấy màu sáng làm màu chủ đạo, mỗi bàn đều có một chậu cây nhỏ, cửa sổ có một giàn dây leo nhỏ quấn quít. Các bức tường, cột, mái nhà, kể cả sàn nhà đã được lau sạch thật là do Ngôn Thương Du vẽ thành thiên hà, người ở đây như Lâm Minh đều thấy lạ mắt, như chìm vào khoảng không mênh mông. Dùng bình phong chia thành sáu nhã gian nhỏ, đều là vũ trụ thiên hà bao la. Lấy một chút cây cảnh chịu bóng râm trang trí, chiếc màn nhỏ nơi ra vào lầu trên cũng một màu xanh sẫm. Ngôn Thương Du làm giám đốc phòng kế hoạch của tập đoàn lớn, trong đó có kinh doanh chuỗi khách sạn nhà hàng nên nói đối việc bày trí mà nói thì vô cùng đơn giản, nàng có đủ ý tưởng thiết kế độc đáo, tối mà không tối, sáng mà không sáng nên mới leo lên được vị trí đó.
Gian phía dưới thì lại lấy màu hồng làm chính, tường vẽ hoa anh đào. Người vào đều có cảm giác lạc vào vườn hoa, nơi nơi đều có cánh hoa. Đúng vậy, chính là một vườn hoa anh đào, chân đạp lên những cánh hoa rơi đầy sàn, chỉ có chín bàn để cho không gian thoáng đảng mát mẻ, sinh động như thật. Ngôn Thương Du lúc trước không đi làm họa sĩ thì thật uổng phí, Lâm Minh ở bên trong ngơ ngẩn ngắm mãi cũng không nỡ rời đi. Ngăn cách với bên ngoài bằng chiếc cửa gỗ đơn giản nhưng bên trong chỗ quầy được vẽ mang đầy vẻ cổ kính. Bước vào mở cửa là chỗ của chưởng quầy, chưởng quầy và nhã gian lại được cách bởi một cánh cửa khiến người ta tò mò. Nhà bếp một cửa thông với chỗ chưởng quầy, một cửa thông với nhã gian. Ngay cả chén dĩa, bình tách trà cũng được đầy hoa dáng vẻ vẽ lên. Sau bảy ngày bận rộn, nơi này hoàn toàn xong. Độc nhất vô nhị, màu vẽ là Ngôn Thương Du đi tìm mua và tự chế ra, khó khăn vô cùng, còn thêm vài vị độc lạ để màu tươi đẹp không bị trôi tróc, bám bẩn.
"Xong rồi, hoàn thành, hoàn mĩ, cực kì hoàn mĩ." Ngôn Thương Du gật đầu cảm thán nhận xét.{Ahihi, thấy nhiều chương nhưng mỗi chương không có bao nhiêu chữ đâu iu cả nhà nữa chúc cả nhà buổi trưa vui vẻ }