Chương 07 : Thế giới mới này
Dưới sự hướng dẫn của Lâm Tam Tửu, Mather lái xe xuống tầng dưới của căn hộ trên tầng 38 và tìm một nơi vắng vẻ để dừng lại và nghỉ ngơi.
Suy cho cùng thì đây là một tòa chung cư hàng đầu và có ít người hơn bên ngoài rất nhiều. Ngay cả trong thế giới đã thay đổi này, khu vườn vẫn trông thật yên tĩnh và sang trọng vào thời điểm này.
Do dự một lúc, Lâm Tam Tửu bịt lại cửa kính ô tô bị vỡ và bật điều hòa. Bây giờ Chu Mỹ đã không còn... việc tiết kiệm gas và điện không còn ý nghĩa gì nữa. Môi trường mát mẻ không chỉ giúp cô hồi phục nhanh hơn mà còn tốt cho vết thương trên cổ, ngăn ngừa viêm nhiễm nhiễm trùng ở nhiệt độ cao… Chỉ là mặc dù đạo lý rất rõ ràng, nhưng khi gió lạnh thổi lên một khắc đó , cô vẫn như cũ có phần ảm đạm .
Luther quan sát biểu cảm của cô, thở dài nói: "Đại tỷ, đừng buồn quá. Bạn của chị... ít nhất cũng không chết trong tay Đọa Lạc Chủng..."
Sau khi cùng nhau trải qua nguy cơ sinh tử, mối quan hệ giữa hai bên bất tri bất giác trở nên thân thiết hơn - Lâm Tam Tửu cảm nhận được thiện ý của Luther, mỉm cười, sau một lúc mới nói: "Cậu có thể ngừng gọi tôi là đại tỷ được không? Tôi thực sự không lớn hơn cậu bao nhiêu... Nhân tiện, vừa rồi tôi chưa có thời gian để giới thiệu bản thân, tôi tên là Lâm Tam Tửu, tôi chỉ... vừa mới tiến hóa thôi."
"Là lấy từ 'Vạn trượng hồng trần tam bôi tửu'sao?"[note58943]
Luther bĩu môi, "So tên thì xin thua, vậy gọi cô là Tiểu Tửu đi... Đúng rồi, sao cô phải quấn khăn tắm quanh cổ vậy?"
"Ồ!" Nhắc tới cô mới nhớ, Lâm Tam Tửu nhanh chóng cởi chiếc khăn vừa ướt vừa nóng ra, để lộ vết thương đẫm máu bên dưới. Luther nhìn thấy, lập tức hít lạnh một hơi, Mather cũng nhướn mày nghi hoặc nhìn cô. Lâm Tam Tửu mở một chai nước, vừa rửa vết thương, vừa kể lại toàn bộ đầu đuôi sự việc của Nhậm Nam. ——đại khái vì hai người này trong lúc nguy cấp đã cứu cô một mạng nên lúc này Lâm Tam Tửu sẵn sàng tin tưởng họ.
Khác với phản ứng há hốc miệng ngơ ngác của Luther, Mather vẫn cau mày giữ im lặng. Đột nhiên cô chỉ vào chai nước và nói với Lâm Tam Tửu đang ngẩn người: "Để tôi làm cho, dù gì tôi cũng đọc qua sách y khoa mấy năm rồi." Sau đó, cô ấy lấy trong túi ra một cuộn băng gạc và một ít thuốc kháng sinh.
[...Nhân cách sau khi tách biệt có thể tự hoàn thiện kinh nghiệm sống của riêng mình sao?] Lâm Tam Tửu bối rối liếc nhìn Luther nhưng không nói gì, cô ngoan ngoãn ngẩng đầu nuốt hai viên thuốc kháng sinh. Với kỹ thuật của Mather, chẳng lâu sau, vết thương trên cổ cô đã được xử lý và băng bó đúng cách.
Nghe xong câu chuyện, Luther vẫn có chút không bình tĩnh nổi: “Trước đây tôi đã từng nghe nói đến năng lực ăn thịt người này… Nhưng tôi và Mather chưa từng nhìn thấy bao giờ, tôi luôn cho rằng đây chỉ là truyền thuyết đô thị thôi, không ngờ nó lại thực sự hiện hữu. Nhậm Nam đó có lẽ cũng chỉ mới tiến hóa gần đây thôi, cho nên cô mới có thể dễ dàng loại bỏ hắn. Bằng không, nếu cho hắn thêm thời gian, ai biết hắn sẽ trở nên mạnh mẽ đến mức nào!"
"May mà chúng ta không gặp phải kẻ như vậy." Mather trầm giọng nói.
Ở cùng họ càng lâu, Lâm Tam Tửu càng phát hiện ra, Mather mặc dù không có khả năng chiến đấu, nhưng cô ấy nhanh nhẹn, điềm tĩnh, lại giàu kinh nghiệm (?), trông có vẻ còn đáng tin cậy hơn Luther.
"Cô có thể giải thích cho tôi biết chuyện gì đang xảy ra với thế giới này không... Còn bao nhiêu thế giới nữa vậy?" Lâm Tam Tửu không tránh khỏi hỏi Mather.
"Sao cô lại hỏi Mather mà không hỏi tôi..." Bên cạnh vang lên tiếng kháng nghị của Luther. Mather như không nghe, hỏi ngược lại Lâm Tam Tửu một vấn đề: "Cô đã bao giờ nghe nói đến lý thuyết không gian song song chưa?"
Lâm Tam Tửu "À" một tiếng và nói: "Ngoài vũ trụ của chúng ta, tồn tại vô số vũ trụ song song - mọi hành vi có thể đo lường được, thậm chí mọi lựa chọn đơn lẻ mà một người thực hiện, sẽ tạo ra sự phân nhánh, không, sẽ tạo ra một vũ trụ song song mới?"
Cô cũng đã đọc qua khá nhiều tiểu thuyết khoa học viễn tưởng nên vẫn biết điều này.
Mather sắc mặt bình tĩnh, gật đầu một cái nói: "Tôi nói trước, đây chỉ là phỏng đoán mà thôi. Có Tiến Hóa Giả đồng ý, có người không -- Tôi ư? Tôi thuộc phe đồng ý. Tôi không biết thế giới của cô có bao nhiêu người, trong thế giới của chúng tôi thì có tổng cộng 4,3 tỷ người. Mỗi lựa chọn của mỗi người trong cuộc đời họ sẽ tạo ra một không gian mới. Nếu sáng nay bạn chọn đi con đường bên trái, thì bạn ở một không gian khác đã chọn con đường bên phải...và mọi người trong không gian mới đó sẽ lại tiếp tục không ngừng tạo ra những không gian mới khác. Bằng cách này, không ai biết tổng cộng có bao nhiêu 'thế giới' - con số này, nó là vô hạn."
"Vốn là chúng ta đều sẽ sinh sống cho thật tốt trong không gian của chính mình, có lẽ cả đời cũng sẽ không gặp phải bất kỳ ai đến từ không gian khác. Không biết là bởi vì nguyên nhân gì, một số không gian song song bắt đầu biến dị ...giống như nơi này."
Nhân lúc Mather ngừng lại một chút, Lâm Tam Tửu vội vàng hỏi nói: "Chẳng lẽ đều giống như chỗ này, trở thành môi trường nhiệt độ cao hết ư?"
Người trả lời cô lại là Luther, vẻ mặt nghiêm túc hiếm thấy: “Không hẳn. Ở thế giới của chúng tôi, đó là do một loại virus thí nghiệm bị rò rỉ… Hơn một nửa số người đã chết trong bệnh dịch do virus gây ra."
Lâm Tam Tửu bỗng nhiên nghĩ đến, đại khái cậu ấy ở trong thế giới của mình cũng đã mất đi thân nhân bằng hữu.
Trong buồng xe yên tĩnh một thoáng, cuối cùng Mather phá vỡ sự im lặng và nói tiếp: “Không ai có thể nói có bao nhiêu không gian song song đồng thời xảy ra biến dị, nhưng điều chắc chắn là con số này chắc chắn không hề nhỏ. Ban đầu chúng tôi sau khi sống sót qua đại dịch virus, cũng đã tiến hóa, vốn cho rằng chỉ cần cố gắng sống sót là được. Nhưng——"
Mather dừng lại, như thể đang cân nhắc xem nên diễn giải thế nào là chính xác nhất.
"Thời điểm tháng 14, Luther và tôi lúc này đã thích nghi với Tân Thế Giới tràn ngập bệnh dịch và Đọa Lạc Chủng kia. Chỉ qua một đêm hoàn toàn bình thường, mọi thứ đã thay đổi."
"Tôi cùng Luther vừa tỉnh lại sau giấc ngủ, liền phát hiện mình đang nằm trong một chiến trường, cô có thể tưởng tượng được không? Vừa mở mắt ra, còn không biết mình đang ở đâu, chỉ cách chúng tôi khoảng năm mươi mét bị lựu đạn đánh nổ..." Mather đúng lúc đó bổ sung một câu.
“Mặc dù lúc đó chúng tôi không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng ít nhất chúng tôi cũng nhanh chóng nhận ra một điều: chúng tôi đã không còn ở thế giới ban đầu nữa. Chúng tôi hỏi thăm xung quanh và cuối cùng được biết rằng thế giới này được gọi là 'Vùng đất bị nhuộm đen bởi máu.' Trong thế giới bị chiến tranh thống trị đó, chúng tôi đã chật vật sống sót thêm 14 tháng nữa. Cho đến ngày cuối cùng của tháng 14, chuyện tương tự lại xảy ra..." Thanh âm của Luther nghe có vẻ xa xăm.
Trong không khí mát mẻ của máy điều hòa bên trong xe, trên trán Lâm Tam Tửu lăn xuống một giọt mồ hôi.
Cô ấy hiểu rồi. Không đợi Luther mở miệng, cô đã nhẹ nhàng nói: "...Các ngươi đều xuất hiện ở đây."
Luther thở dài, gật gật đầu: "Địa ngục siêu nhiệt."[note58964]
Địa ngục siêu nhiệt!
Lâm Tam Tửu há miệng, vừa muốn nói chuyện, nhưng Luther dường như đã đoán được cô định nói gì: "Không chỉ có tôi, trong cả hai thế giới, hầu như tất cả những Tiến Hóa Giả mà tôi gặp, đều bị dịch chuyển ở tháng 14. Hơn nữa... có vẻ như mọi người đều bị đem tới những địa điểm khác nhau mỗi lần dịch chuyển."
Tim của Lâm Tam Tửu đập mạnh, có chút không dám tin: "Nói như vậy, 14 tháng sau tôi cũng sẽ..."
"Hẳn là đến một 'Tân Thế Giới' khác." Mather khẳng định nói. "Đại khái bởi vì tôi là nhân cách khác phân tách ra, nên chỉ có thể dính với Luther -- nhưng những người đồng hành khác của cậu ấy đều đã thất lạc."
Những tin tức vượt quá sự tưởng tượng lần lượt tràn ngập trong đầu Lâm Tam Tửu, phải mất một hồi lâu để cô tiêu hóa hết đống thông tin đó, bỗng nhiên cô nhận ra: "Chờ một chút... cô vừa nói rằng mỗi Tiến Hóa Giả đều đi đến một nơi khác nhau. Nói cách khác, chúng ta bị ném ngẫu nhiên vào vực thẳm vô tận những thế giới lụi tàn --"
Điều này có nghĩa là một khi cô rời đi, có lẽ cả đời cô sẽ không bao giờ có thể quay trở lại nơi mình đã sinh ra và lớn lên?
Không, còn hơn thế nữa - điều này cũng có nghĩa là sau 14 tháng, Luther và Mather cũng sẽ bị dịch chuyển đến thế giới nào không biết, và có khả năng họ sẽ không bao giờ gặp lại nhau.
Thật là một cảm giác kỳ lạ khi vừa gặp hai người mà bạn có thể tin tưởng, rồi lại được biết rằng họ phải sớm chia tay.
Kính xe đã bị phủ một lớp hơi sương mỏng từ lâu, hiển nhiên chỉ trong thời gian ngắn trò chuyện vừa rồi, nhiệt độ bên ngoài lại tăng lên. Lâm Tam Tửu hạ nhiệt độ điều hòa đi một chút, đang trầm ngâm trong im lặng, bỗng nhiên cô nghĩ tới một khả năng khác. “Đúng rồi, trong lý thuyết không gian song song, có vô số cái 'tôi'. Vậy có nghĩa là tôi có thể gặp một cái 'tôi' khác ở thế giới khác sao?”
Bất ngờ thay, Mather lại lắc đầu kiên quyết.
"Giống như thuyết tiến hóa của Darwin, lý thuyết về các chiều không gian song song chỉ là lời giải thích tốt nhất cho những thế giới tận thế này. Nó chỉ giới hạn ở những gì chúng ta biết và chỉ là phỏng đoán, thực tế nó không phải là sự thật. Nhưng những gì cô vừa nói, đó chính xác lại là lỗ hổng trong lý thuyết này. Bởi vì ở một Tân Thế Giới khác, sẽ không bao giờ có một 'cô' khác."
Lâm Tam Tửu có phần hốt hoảng - lượng thông tin tối nay quá nhiều, khiến cô không khỏi dựa lưng vào ghế, trong đầu tràn ngập mọi thứ về Tân Thế Giới, nhất thời không nói nên lời.
Đột nhiên trong xe vang lên một tiếng soạt nhẹ nhàng, khi cô nhìn lên, chỉ thấy móng tay trên ngón trỏ của Mather đã biến thành móng kim loại duỗi dài ra, Mather nhìn cô, đôi mắt sáng lên đầy mong đợi: “… Hiện tại, có thể để cho tôi lấy máu được không?"[note58968]