Thiên Địa Vãn Hồi

chương 82: tác giả đang bị nhà trường nhồi gà qaq

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Nhóm người tiếp tục tiến bước về phía núi tuyết. Nhìn khoảng cách có vẻ xa, nhưng thời gian lại ngắn hơn Hại Thiên Thu suy tính. Chỉ trong vòng hai ngày, các nàng đã tới chân núi tuyết.

Dưới chân núi tuyết không hề có cây cao sinh trưởng, chỉ có đồng cỏ mênh mông cùng tuyết trắng. Khí hậu tới thời điểm này cũng trở nên khô lạnh rất nhiều. Đến cả Hàn Tuyết Âm cuối cùng cũng phải khoác thêm một lớp áo.

Hại Thiên Thu suy tính một chút, thấy không có nhiều linh thú tụ tập ở đây liền quyết định tiến lên chỗ cao hơn. Lại nhìn thời tiết không quá khả quang, nàng lại mò hộp gỗ lấy ra hai ba viên ngọc đỏ như lửa, đưa cho đám hậu bối: "Càng lên cao sẽ càng lạnh, các ngươi mỗi người giữ một khối Hỏa Tinh Thạch. Phòng ngửa trời chuyển xấu cũng có vật phòng thân."

Hàn Tuyết Âm tiếp nhận ngọc, ngọc vừa chạm tay, hơi ấm lập tức lan tỏa, sưởi ấm cả lòng bàn tay. Nàng đánh giá một chút, ngọc này phẩm chất vô cùng tốt, hỏa khí thuần tịnh, không chút phai tạp, giá trị chắc chắn không nhỏ. Đúng như sư tôn của nàng nói, Hại Thiên Thu thiếu tiền chứ không bao giờ thiếu bảo.

Phong Hào mân mê Hỏa Tinh Thạch trên tay, đánh cái rùng mình nói: "Mà không ai cảm thấy lạ sao?"

"Lạ gì?" Thuấn Giai hỏi lại.

Phong Hào xoa xoa tinh thạch trong tay, nói: "Chúng ta đi lâu như thế này, mà một bóng linh thú, yêu thú cũng không thấy."

Hại Thiên Thu phủi tuyết đứng dậy, nói: "Có lẽ khu vực này cấp linh thú mạnh hơn, cũng yêu cầu lãnh thổ riêng nên thưa thớt hơn. Chẳng biết chừng đi tiếp chút nữa chúng ta lại gặp được bảo thì sao."

Nàng nói rồi liền hào hứng bước về phía trước. Quả nhiên cơ duyên của Hại Thiên Thu tới, bước chưa được hai bước nàng liền kinh hô một tiếng.

Tất cả mọi người chỉ thấy Hại Thiên Thu thét một tiếng kinh hồn, sau đó thân thể biến mất không tăm hơi. Mà trên nền tuyết, lúc này lại có thêm một cái hố.

Hàn Tuyết Âm ló đầu nhìn xuống hố, tri kỷ hỏi: "Không sao chứ?"

Hại Thiên Thu té xuống hố, đầu toàn sao với sao. Nàng hít vào thở ra hai lần, mới hướng bên trên đáp: "Còn tốt, vẫn còn thở."

Thuấn Giai cũng ló đầu nhìn vào: "Tiền bối kiên nhẫn một chút, bọn ta xuống cứu ngươi lên!"

"Khoan đã!" Hại Thiên Thu đột nhiên ninh chặt mày, đem một tay áp trên nền đất. Quả nhiên truyền tới là từng trận rung động nhè nhẹ, thậm chí còn có xu hướng càng ngày càng mạnh.

Ở bên trên, đám người Hàn Tuyết Âm cũng dẫn cảm nhận được chấn động. Hàn Tuyết Âm gương mặt ám trầm hô: "Mau ngự kiếm!" Nói rồi nàng liền bay xuống hố xách cổ áo Hại Thiên Thu cùng bay lên.

Hại Thiên Thu bị xách cổ áo, cảm thấy bản thân cần phải khiếu nại. Tại sao mỗi lần tiểu nha đầu ngự kiếm đều là xách cổ áo nàng?

Bỏ qua Hại Thiên Thu bị xách như bao tải, dưới chân các nàng chấn động càng ngày càng lớn. Lớn tới mức lớp tuyết dày nặng cũng bắt đầu ào ào đổ xuống sườn núi. Mà từ đó dần lộ ra một cánh cửa đá.

Lại đợi một lúc cho tuyết hoàn toàn dời đi, chấn động ngừng hẳn. Đoàn người Hại Thiên Thu lúc này mới từ từ đáp xuống trên cửa đá khổng lồ.

Cửa đá nằm trên mặt đất, bên trên khắc hình long phượng, sống động vô cùng. Mà chói mắt nhất chính là ba chữ: "Điệp Tuyết Cung."

Hại Thiên Thu nhìn ba chữ rồng bay phượng múa, trợn to con mắt. Lúc tìm chẳng thấy, lúc được chỉ phải té hố.

Hàn Tuyết Âm cũng nhìn ra được Hại Thiên Thu trợn tròn mắt. Bất quá những thứ này nàng cũng không rành, chỉ đành di dời sang bên cạnh nàng hỏi: "Tiền bối biết nơi này?"

Hại Thiên Thu chống cằm suy nghĩ một chút, lại do dự một hồi. Nàng quả thật cũng không biết nên gọi đây là hên hay là xui.

Lâm Chí Hàn bát quái thành tính, phàm là tin đồn nhỏ nhỏ hắn cũng nhớ. Hắn liền lên tiếng nói: "Điệp Tuyết Cung tương truyền chỉ có trong truyền thuyết. Bên trong tài bảo vô số, nghe nói là do một vị đại năng để lại. Bên trong thậm chí còn có truyền thừa, nghe nói có thể xoay chuyển càn khôn, biết được tương lai!"

Thuấn Giai xác nhận thêm: "Ta cũng có nghe nói, bên trong còn có một mảnh Càn Khôn Lệnh."

Càn Khôn Lệnh là gì? Chính là bảo vật có thể đem thế giang này xoay chuyển tới loạn thất bát tao!

Hại Thiên Thu từ sáu trăm năm trước cũng đi tìm Điệp Tuyết Cung. Không chỉ nàng, mà sư tôn của nàng Lý Mộc Chi cũng bỏ không ít công sức ra tìm kiếm. Chỉ tiếc là, mãi vẫn không tìm được.

Đến tận hôm nay, quả thật Hại Thiên Thu cũng không biết là dở khóc dở cười. Nàng xem xét cửa đá một chút, nói: "Tìm được là có duyên, cũng không thể bỏ lỡ được. Chúng ta chia nhau ra tìm cách mở cửa đi."

Mọi người liên tục gật đầu, hào hứng tản ra tìm kiếm. Nhưng theo thời gian dần trôi, lại thêm gió lạnh gào thét, phần nhiệt tình đó cũng bị phai mờ.

Đám người Hại Thiên Thu tìm cả một ngày, tới lúc tối mịt cũng không có kết quả. Lâm Chí Hàn trực tiếp bỏ cuộc, nằm rạp trên nền đất, ôm bàn tay than thở: "Không thể tìm nổi! Ta bỏ cuộc! Tay đẹp của ta sắp bị đông thành củ cà rốt rồi!"

Thuấn Giai liếc hắn một cái, khinh thường nói: "Ngươi là nam nhi, trên tay có chút vết chai thì có là gì?"

"Không được!" Lâm Chí Hàn bật dậy, giơ hai bàn tay ra trước mặt Thuấn Giai: "Sư huynh, ngươi mau nhìn đi. Tay ta vốn ngọc ngà trơn bóng, hiện giờ phồng lên như thế này. Không biết còn sẽ tốn bao nhiêu tiền bảo dưỡng!"

Thuấn Giai gân xanh nổi lên, đánh hắn một cái. Lâm Chí Hàn oan khuất lầu bầu: "Tay xấu sẽ không có người thích. Sẽ không kiếm được tình lữ mà."

Thuấn Giai quăng cho hắn một cái liếc mắt: "Nói bậy nói bạ."

Nhưng mà hắn lại không biết, ở một bên có người thật sự nghe lời bậy bạ. Hại Thiên Thu nhìn hai bàn tay của chính mình, đỏ đỏ phồng phồng, đứng phắt dậy: "Chúng ta nên nghỉ ngơi!"

------------------

Trời đêm không mây, trên sườn núi tuyết lấp ló khói lửa. Đám người Hại Thiên Thu ngồi xoay quanh đống lửa.

Vương Duật không biết từ khi nào lại bị gọi ra, đảm nhiệm chức vụ đầu bếp. Mùi thức ăn thơm phức, lan tỏa ra xung quanh, khiến cho bụng của mỗi người không tránh khỏi kêu rên.

Hàn Tuyết Âm vẫn như cũ lãnh đạm, yên tĩnh nhìn ngọn lửa đỏ. Bỗng nhiên từ eo truyền tới một trận lạnh buốt khiến cho nàng rùng mình một cái. Hàn Tuyết Âm lườm kẻ đầu xỏ: "Ngươi làm gì?"

Hại Thiên Thu không biết từ khi nào đã đem hai tay nhét vào trong áo khoác của Hàn Tuyết Âm. Thậm chí còn lớn mật dán thẳng vào eo của người trước mặt.

Nàng vẻ mặt đầy chính khí: "Ta sưởi tay."

"Sưởi tay thì lấy Hỏa Tinh Thạch." Hàn Tuyết Âm cau mày nói.

Hại Thiên Thu lý lẽ hùng hồn, lắc đầu nói: "Dùng Hỏa Tinh Thạch không ấm áp."

Hàn Tuyết Âm nhướng mày: "Vậy sàm sỡ ta ấm áp?"

Hại Thiên Thu gật đầu chắc nịch: "Ít ra ấm áp trong tâm!"

"Cút." Hàn Tuyết Âm vừa nói vừa đem hai cái ma trảo vứt sang một bên.

Hại Thiên Thu bị vứt bỏ, anh mắt đáng thương nhìn Hàn Tuyết Âm. Bổn vương ủy khuất nhưng bổn vương không nói.

Mặt hoa mày ngọc, quả thật là một cái mặt mỹ nhân, người thấy người thương. Nhưng vào mắt Hàn Tuyết Âm chỉ là một trận nổi da gà.

Chỉ có phía xa xa, Thuấn Giai trong lòng cảm thán chuyện tình này. Đừng nghĩ mấy chuyện này hắn không biết, thật ra còn biết rất rõ nha.

Lại nói giới tu tiên căn bản là một đám người suốt ngày nhảy loạn cào cào với nhau. Bọn họ thích làm gì thì làm đó, thích chọn ai làʍ ŧìиɦ nhân thì chọn. Đến cả chọn người cùng giới cũng chẳng ai quan tâm.

Thậm chí có lần Thuấn Giai cùng Lâm Chí Hàn lén đi thanh lâu uống rượu. Lâm Chí Hàn say tới bất tỉnh, chỉ còn mình hắn đi ra ngoài hóng gió. Sau lại vô tình nhìn thấy một màn khai sáng thật lớn.

Hai vị công tử mặt như ngọc, ấy vậy mà không kiếm nữ tử mà lại dắt tay nhau nơi vườn tối. Mấy chuyện tiếp theo, thì chắc không nói ai cũng biết. Toàn những chuyện khiến người khác mặt đỏ nha.

Lại nhìn tới Hàn Tuyết Âm và Hại Thiên Thu. Kỳ thực Thuấn Giai cũng không có ý kiến. Tuy tính ra Hại Thiên Thu hơn bọn hắn mấy trăm tuổi, nhưng tính tình thì cũng như mười tám hai mươi tuổi. Tài bảo lại nhiều, thực lực cũng cao, cũng là một mỹ nhân hiếm có. Nhưng chỉ tiết kinh nghiệm tình trường quả thật là đi ngược.

Hắn cũng phát hiện đại sư tỷ của mình cũng không phải là không có ý với đối phương. Thậm chí còn có chút... lo lắng chăm sóc. Nhưng mà tảng băng lâu năm nói tan cũng không thể tan ngay được. Còn cần Hại Thiên Thu tới cố gắng một phen.

Nghĩ tới đây, Thuấn Giai liền bắt đầu do dự có nên thúc đẩy đôi uyên ương này một phen hay không. Hắn lấy một phần thịt nướng thơm ngào ngạt, chuyển dịch sang chỗ Hại Thiên Thu.

Hại Thiên Thu ủy khuất tự mình làm ấm tay, thấy hắn đi tới liền nghi hoặc. Lại nhìn Thuấn Giai một bộ dạng muốn nói lại thôi, nàng bèn lên tiếng trước: "Ngươi có gì cứ nói thẳng đi. Làm gì nhìn ta như vậy."

Thuấn Giai mím môi, cuối cùng nói: "Ta biết tiền bối thích đại sư tỷ nhà ta."

"Ai... ai thích nàng chứ!" Hại Thiên Thu đã cong còn mạnh miệng, lập tức giãy giụa phản bác.

Thuấn Giai cũng không để ý người trước mắt nói một đường, tâm một nẻo, mặt đỏ như trái cà. Hắn lấy tay kéo qua Hại Thiên Thu: "Ây ây ây, người không thể nói như vậy. Muốn truy thê thì trước hết phải nói rõ tâm ý, không thể nói những lời trái lương tâm như vậy."

Hại Thiên Thu do dự một chút, lại nhìn Hàn Tuyết Âm. Thấy nàng không có vẻ gì để ý, lúc này Hại Thiên Thu mới quay sang Thuấn Giai: "Ngươi nói thử, làm sao mới đem đại sư tỷ của ngươi bắt về trong tay?"

Thuấn Giai vỗ vai nàng, tự tin nói: "Theo như kinh nghiệm của ta, truy đại sư tỷ cần phải có sách lược rõ ràng."

Hại Thiên Thu cũng nghiêm túc gật đầu: "Xin rửa tai lắng nghe."

Thuấn Giai ho nhẹ một tiếng, nói: "Thứ nhất, là phải có màn ra mắt thật hoành tráng. Ví dụ như vô tình gặp nhau, anh hùng cứu mỹ nhân... Hay là thanh mai trúc mã lâu ngày gặp lại thì càng tốt."

Hại Thiên Thu suy nghĩ một chút. Lần đầu các nàng gặp nhau là ở quán rượu, Hại Thiên Thu lúc đó say mèm nằm ngủ trên đất. Quá mất hình tượng!

"Thứ hai là phải có ngoại lực tác động." Thuấn Giai nói tiếp: "Khó khăn trắc trở, tình huống sống chết. Hai người cùng chung hoạn nạn, lúc này mời có thể bồi dưỡng tình cảm!"

Cái này hình như các nàng có! Hại Thiên Thu nghĩ tới mấy chuyện vừa qua, đó không gọi là cùng chung hoạn nạn thì còn gọi là gì nữa? Quá sức hợp lý.

Thuấn Giai lại tiếp tục thao thao bất tuyệt: "Tiếp theo là phải có một đoạn cảnh chia ly bi đát, từ đó hai người mới nhận ra mình đã trót thương đối phương."

Hại Thiên Thu cao hứng nói: "Cái này hình như cũng có. Là lúc ở trong thành Sa Viên, như vậy đã đủ lâm ly bi đát chưa?"

Thuấn Giai gật đầu chắc nịch: "Như vậy là quá hoàn hảo. Nhưng mà..." Hắn di dời tầm mắt sang Hàn Tuyết Âm, sau đó quay lại: "Có lẽ đại sư tỷ không thể lấy mấy cách thông thường tới áp dụng."

Hại Thiên Thu nhìn tảng băng sơn nghìn năm, nước mắt rơi trong lòng.

Thuấn Giai thấy nàng bi thương, vội nói: "Nhưng cũng không phải không có cách. Hiện giờ từ từ thúc đẩy vẫn có thể!"

Hại Thiên Thu khôi phục bộ dáng thường ngày, ra hiệu hắn nói tiếp.

"Hiện giờ là phải gia tăng tiếp xúc!" Thuấn Giai nói: "Phải tạo ra các hoàn cảnh tiếp xúc chân tay. Khiến cho đối phương cảm thấy quen thuộc với sự hiện diện của mình."

Hại Thiên Thu gật đầu lia lịa. Cách này hợp ý nàng. Đêm nay liền tiến hành đi!

---------------------------

Đêm khuya trăng cao, sao trời lấp lánh. Hàn Tuyết Âm nằm trong chăn ấm, mơ mơ màng chuẩn bị đi vào giấc ngủ.

Đúng lúc này, nàng cảm nhận được có người tiến tới. Sau đó là một trận sột soạt tiếng chăn mền bị xốc lên. Cuối cùng là một trận hơi lạnh dán vào người của nàng.

Hàn Tuyết Âm chậm rãi mở mắt ra. Quay sang nhìn gương mặt Hại Thiên Thu gần ngay sát bên. Nàng hỏi: "Ngươi làm gì?"

Hại Thiên Thu mặt dày mày dạng tiếp tục nhắm mắt, đáp: "Lạnh, cần có người sưởi ấm qua đêm đông."

Hàn Tuyết Âm ồ một tiếng, cũng không nói thêm gì.

Chỉ là sau một lát, Hại Thiên Thu càng ngày càng cảm thấy xung quanh lạnh. Nàng mở trừng mắt nhìn tiểu nha đầu. Cư nhiên Hàn Tuyết Âm vận công!

Hại Thiên Thu cũng không chịu thua, bắt đầu vận khí chống lại. Trong đêm tối, một lạnh một nóng đấu đá trong cùng một ổ chăn. Không bên nào chịu thua, cũng không bên nào có ý định nhường nhịn.

Đang lúc hai người các nàng đấu đá tới hăng, một loạt tiếng mãnh thú liền truyền tới. Tiếng rống chấn động màn đêm, đem đám người Hại Thiên Thu triệt để đánh thức.

Mà còn kỳ lạ hơn nữa, chính là cửa vào Điệp Tuyết Cung không biết từ khi nào lại tỏa ra linh quang.

Hại Thiên Thu phi thân tới bên cạnh cửa đá, nhìn từng dòng linh quang bắt đầu hình thành một bàn cờ. Thì ra cách mở cửa là dựa vào ánh trăng! Nguyệt quang soi sáng, kích hoạt pháp trận. Từ đó mới có thể tìm cách giải trận!

"Cẩn thận!" Hàn Tuyết Âm la to một tiếng, đồng thời nhanh như chớp nắm lấy cổ áo Hại Thiên Thu kéo qua một bên.

"Ầm" một tiếng, tuyết trắng bay tứ tung. Tiếng động cũng dần dần rõ ràng. Thậm chí còn có thể nghe thấy tiếng binh khí va chạm.

Đám người Hại Thiên Thu nhìn lại, liền thấy một con kỳ lân hùng dũng, vảy trắng tựa tuyết, lông mao xanh tựa biển. Mà vây quanh kỳ lân là năm sáu tu sĩ đang vô cùng chật vật.

Lâm Chí Hàn tinh mắt, vừa nhìn liền thấy rõ người tới, hô: "Là nhóm Trương Vô Minh!"

Ngoài dự đoán, đám người đang bị kỳ lân đánh túi bụi không ngờ lại là đám người Trương Vô Minh từ Thanh Thành phái. Thậm chí còn có Dương Thời Minh cùng một số người áo vàng.

Hại Thiên Thu cũng không rảnh quản bọn họ tới làm gì, lại như thế nào chọc phải Băng Tuyết Kỳ Lân. Chỉ có vấn đề là có bọn họ ở đây, nàng liền không thể thi triển quyền cước.

Hàn Tuyết Âm nhìn thấy Dương Thời Minh cũng vô cùng bất ngờ. Nhưng sau đó nàng liền chú ý tới Băng Tuyết Kỳ Lân.

Băng Tuyết Kỳ Lân vốn là linh thú, trời sinh có linh tính. Tu luyện lên tất nhiên khác hẳn người thường. Có khi còn có thể tu thành hình người, tu luyện thành tiên. Một đám người mới bước đầu tu luyện, gặp phải nó chẳng khác nào tìm đường đầu thai sớm.

Đang lúc Hại Thiên Thu đang suy nghĩ có nên xen vào chiến cuộc này hay không, kỳ lân bỗng nhiên liền đánh xuống một kích bất ngờ. Một kích này khỏi phải nói có bao nhiêu uy lực. Chỉ bằng vào mặt đất rung chuyển cùng một cái hố to nó để lại đã đủ biết.

Dương Thời Minh đứng gần nhất, tất nhiên là bị một chảo này đánh bật ra ngoài, miệng hộc máu.

Hắn với Hàn Tuyết Âm dù gì cũng coi là thanh mai trúc mã. Cảm tình tất nhiên là có.

Hàn Tuyết Âm lại là người ngay thẳng, quý trọng tình nghĩa, không nói hai lời liền rút kiếm nhập vòng chiến.

Hại Thiên Thu ngồi nhờ phi kiếm của nàng, hiển nhiên cũng bị mang theo. Nàng rõ ràng hành động của Hàn Tuyết Âm, nhưng trong lòng vẫn là khó chịu.

Nhưng khó chịu thì làm sao. Hại Thiên Thu vẫn đành trề môi, cau có bị xách đi trợ chiến. Nàng ủy khuất nhưng nàng không nói!

Truyện Chữ Hay