Thiên Địa Vãn Hồi

chương 72: trâu già gặm cỏ non

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Một bên là cương thi đang tới gần, một bên là yêu thú vừa bỏ chạy. Đám người Hại Thiên Thu sau một phen cân nhắc, quyết định lần theo sau yêu thú nọ.

Hại Thiên Thu như cũ vận dụng Thiên Lý Nhãn, rất nhanh liền có thể thấy được những dòng khí đen xuất hiện trên mặt đất. Đây hiển nhiên là do yêu thú đi qua để lại.

Nàng dẫn đầu, đi theo luồng khí đen đó. Dòng khí đen dẫn dắt quanh co lòng vòng, qua những dãy nhà đổ nát, lại bước qua những bậc thang cũ kỹ. Các nàng cứ đi mãi, cho tới khi đứng trước một biệt viện.

Biệt viện này nằm trên một ngọn đồi, được các dãy nhà bao xung quanh. Từng dãy nhà xếp theo hình bậc thang, thấp dần xuống tới chân đồi. Mà biệt viện lại nằm ở nơi cao nhất, nhìn thoáng qua như một cung điện thu nhỏ.

Hại Thiên Thu nhìn cửa đá cao gần cả trượng, lại nhìn tảng đá to lớn bên cạnh. Tảng đá sau bao nhiêu năm vẫn không hề có một xíu dấu hiệu phong hóa, vẫn cứ sừng sững tại vị trí vốn có. Bên trên lại khắc mấy chữ, từng chữ hữu lực, vô cùng có khí phái.

Tuy người La Thành cùng Mộc Quốc nói thứ tiếng gần giống nhau, nhưng căn bản vẫn là có sự khác biệt. Vậy nên bảng chữ của bọn họ cũng khác biệt khá nhiều so với chữ của Mộc Quốc. Cũng may, Lâm Chí Hàn xuất thân thương gia, quanh năm vận chuyển hàng hóa đi các nơi, nhờ vậy cũng học được chút ít chữ nghĩa của người La Thành.

Lâm Chí Hàn đọc dòng chữ trên bia đá, nói: “Nơi này gọi là Lang Nha điện. Có lẽ là chúng ta tới đúng nơi rồi.”

“Một gia tộc sở hữu cả trạch viện đồ sộ như thế này, thật sự không biết lúc trước giàu có tới mức nào.” Hại Thiên Thu vừa đặt tay lên cửa đá vừa cảm thán. Chẳng bù với nàng, bảy đời Hắc Diệm Vương chỉ có mỗi cái Thiên Diệp các là có giá nhất.

Hàn Tuyết Âm cũng không tránh khỏi một trận nể phục. Chẳng bù với sư môn các nàng, chỉ được cái vẻ ngoài, còn trong kho bạc thì trống trơn.

Hại Thiên Thu linh quang khẽ động, vỗ tay cái bét nói: “Trạch viện lớn như thế này, không chừng bên trong vẫn còn sót lại chút đồ tốt.”

Thuấn Giai cũng gật gật đầu nói: “Có khi bán ra cũng được kha khá.”

Lâm Chí Hàn nở nụ cười hèn mọn, xoa xoa tay: “Chúng ta sắp phát tài rồi hơ hơ hơ...”

Phong Hào không có ý kiến, lặng lẽ đẩy gọng kính.

Hàn Tuyết Âm nhìn một đám người gian trá cười với nhau, không khỏi lắc đầu thở dài: “Vật của người chết, người sống chớ lấy.” Nói rồi nàng liền đi trước mở ra cánh cửa đá cao lớn: “Làm phiền rồi.”

Phàm là nhà hoang, nơi tử địa, không biết thì thôi, nếu đã biết thì lúc nào cũng nên tỏ rõ thành kính. Bởi vì những nơi này, luôn luôn có những cô hồn dã quỷ tồn tại. Bọn họ vì một lý do gì đó mà vương vấn nơi này, chưa được siêu sanh. Thế nên, phàm là người tu đạo, hay kẻ phàm thường, lúc bước vào những nơi này đều sẽ có tục lệ chào hỏi. Thứ nhất là chào hỏi địa thần các chủ. Nếu không có địa thần các chủ, thì chính là chào hỏi những người đã khuất.

Đây cũng là một cách tỏ rõ sự tôn trọng của người sống đối với người đã khuất. Tuy nhiên tục lệ này về sau cũng bị quên lãng, nhất là đối với những tu sĩ cao. Bởi vì đối với bọn họ, mấy tàn hồn này cũng không thể có bao nhiêu sát thương. Có điều Hàn Tuyết Âm lại cảm thấy đây là một thông lệ đáng quý, thế nên nàng vẫn giữ vững thói quen này. Dù cho hiện giờ tu vi, tuổi đời của nàng có khi cũng đã hơn nhiều đám tàn hồn bình thường.

Hại Thiên Thu kỳ thực trước đó cũng có thói quen như thế. Dù gì đây cũng là bài học vỡ lòng cho mọi tu sĩ mà. Có điều dần về sau, tuổi đời cũng quá lớn đi. Chẳng lẽ suốt ngày cứ bắt một người sáu trăm tuổi như nàng cung kính lễ độ với đám cô hồn mới mấy chục năm? Nói ra cũng thật sự quá ngại miệng đi. Thế là dưới sự thống nhất giữa nàng và hai người Vương Duật, Cố Hàm, liền để cho nàng bỏ qua thông lệ này luôn.

Mà ngẫm nghĩ lại, tuổi đời cùng xưng hô lúc nào cũng là vấn đề lớn với người tu tiên. Tùy tiện nắm một tu sĩ nhỏ nhoi ra, có khi cũng đã năm sáu chục tuổi. Mà bề ngoài thì cứ như thanh niên hai mươi, hai mươi lăm tuổi. Đến khi xuống núi hòa vào phàm nhân, nhiều lúc tu sĩ cũng chẳng biết xưng hô sao cho phải. Cuối cùng thì việc xưng hô chỉ đành tùy tâm mỗi người, muốn gọi sao thì liền gọi như thế.

Hàn Tuyết Âm cũng đồng dạng như thế. Đừng nhìn nàng như nữ tử mười tám mà lầm. Kỳ thực Hàn Tuyết Âm đã ngoài sáu mươi tuổi. Đối với người thường cũng đã đủ tuổi làm bà nội rồi!

Hại Thiên Thu sau khi moi móc thông tin từ phía Lam Mạnh Khải, biết được tuổi của nàng cũng một phen lòng dạ gợi sóng. Tuy biết trước số tuổi chắc chắn cách biệt, nhưng mà tới tận năm trăm bốn mươi tuổi lận! Chẳng lẽ nàng thật sự như trong thoại bản nói, là trâu già gặm cỏ non sao?!

Tạm gác chuyện tuổi tác sang một bên, trở lại với Lang Nha điện. Cửa sắt vừa hé, đám người Hàn Tuyết Âm không khỏi cảm thấy một trận gió lạnh thổi tới. Lạnh tới mức khiến các nàng nổi cả da gà.

Hàn Tuyết Âm lách người qua khe hở, bước vào sân trước của trạch viện. Mấy người Hại Thiên Thu cũng lần lượt theo sau.

Bên trong sân đồ đạc đổ ngang đổ dọc, tường viện lủng lỗ, cột trụ gãy vỡ… Nhìn giống y chang một phế tích chiến trường. Thậm chí trên mấy mãnh tường, còn thấy rõ mấy vệt đen dính cứng. Căn cứ theo hình dạng của mấy vệt đen đó, rất có thể đây là vết máu lâu ngày đông lại.

Hại Thiên Thu ngoài dự đoán, cũng không ngờ nơi này lại giống một bãi chiến trường đến như thế này. Nàng cau mày, trầm ngâm nói: “Nơi này giống như từng xảy ra một trận ác chiến.”

Hàn Tuyết Âm nhàn nhạt nói: “Theo như Hạ công tử nói lúc nãy, Lang Nha tộc lúc trước là bị diệt tộc. Rất có thể đây là vết tích còn lại của ngày đó.”

“Lang Nha tộc nhìn qua cũng không phải một gia tộc yếu.” Hại Thiên Thu nói: “Đủ sức diệt sạch cả một tộc, cũng không phải bất cứ ai cũng có thể làm được.”

“Theo lời của hắn, thì hình như bọn họ bị diệt bởi một bất tử nhân.” Hàn Tuyết Âm nói xong cũng theo đó cau mày.

Hại Thiên Thu suy nghĩ một chút, hướng mắt nhìn Hàn Tuyết Âm nói: “Lúc nãy trong mộng cảnh, ta thấy được người tên A Thất. Là ân nhân của nhị tiểu thư Lang Nha tộc. Ta không chắc lắm, nhưng nàng ta có khả năng cao là một bất tử nhân.” Dừng một chút, Hại Thiên Thu nhanh chóng lấy ra con thỏ bông rách nát đưa cho Hàn Tuyết Âm: “Ta còn thấy bên hông nàng mang theo một con thỏ bông y như thế này. Chỉ là con thỏ bông này ta nhặt được từ Khởi Đan cung.”

Hàn Tuyết Âm ánh mắt khẽ động, nhướng mày nói: “Là Khởi Đan cung của Thanh Hà đế?”

“Đúng vậy.” Hại Thiên Thu nói tiếp: “Mấy chuyện này càng ngày càng liên quan phức tạp. Trước hết cứ thử đi tiếp xem, tới đâu tính tới đó.”

Với lại, Hại Thiên Thu cũng không nghĩ sẽ nói cho Hàn Tuyết Âm biết về mấy chuyện đằng sau. Từ chuyện bức huyết thư cho tới việc ký ức của nàng có thể không trọn vẹn. Mấy chuyện dây tơ gốc rễ quá phức tạp. Đám hậu bối các nàng vẫn là ít biết sẽ tốt hơn.

Mấy người Hại Thiên Thu tiếp tục lần theo dấu vết của yêu thú để lại, chẳng mấy chốc đã đi tới tiền sảnh. Bên trong đại sảnh, không ngờ lại có một cái hố lớn, sâu thăm thẳm. Kích thước phải nói là con yêu thú lúc nãy chui qua vẫn còn dư.

Hại Thiên Thu ngồ xổm cạnh mép hố, đưa tay quệt bụi đất bên dưới. Vết tích không có vẻ còn mới, có lẽ xuất hiện cùng thời gian với việc Lang Nha tộc bị diệt. Lại nhìn sườn dốc dẫn từ mép hố đi xuống tạo thành một cái thông đạo, Hại Thiên Thu vẫn quyết định xuống thử một phen.

Nàng lục lọi trong trữ vật giới ra một cái cọc sắt, đem cắm ngay mép hố. Sau đó nàng lại dùng linh lực biến ra một sợi dây xích. Dây xích dài, thoạt nhìn không khác gì với Thiên Ma Xích trên cổ tay Hại Thiên Thu. Nàng đem một đầu dây xích móc vào cọc gỗ, phần còn lại giữ trên tay.

Hàn Tuyết Âm biết Hại Thiên Thu muốn làm gì, lấy ra một tờ phù đưa cho nàng: “Cẩn thận.”

Hại Thiên Thu tiếp nhận tờ phù trong tay Hàn Tuyết Âm, khẽ gật đầu với nàng xong liền men theo sườn dốc đi xuống.

Sườn dốc cũng không tới mức qua dốc. Chỉ là bụi đá lởm chởm, lại có hố to hố nhỏ, khiến cho việc đi lại thập phần khó khăn. Hại Thiên Thu trong lúc đi, cũng nhiều lần xém trượt ngã. Cũng may cứ khoảng một trượng, nàng lại đóng một cái cọc sắt, nhờ thế mà cũng ít nhiều có điểm tựa.

Hại Thiên Thu cứ men theo thông đạo đi mãi, tới mức quay đầu lại cũng chỉ là một mảnh tối đen mà vẫn chưa thấy điểm dừng.

Ở bên trên, Thuấn Giai vận khí vọng xuống: “Tiền bối! Bên dưới vẫn ổn chứ?”

“Hoàn hảo chưa có việc gì.” Hại Thiên Thu nói: “Thông đạo khá sâu, vẫn chưa thấy điểm dừng!”

“Có cần ta xuống phụ một tay không?” Thuấn Giai lại vọng xuống.

Hại Thiên Thu thân thủ tránh né một tảng đá, nói lớn: “Cứ ở nguyên trên đó đi! Hình như sắp tới đáy rồi!”

Nàng vừa nói, tay vừa tiếp tục đóng xuống một cái cọc sắt. Cũng may sợi xích này của nàng là đem hắc hỏa hóa thành, nếu không cũng không biết xích nào dài cho đủ. Hại Thiên Thu lại tiếp tục đi suốt một khắc nữa, cuối cùng cảm giác không khí thoáng đãng hơn rất nhiều.

Hại Thiên Thu căn cứ vào cảm nhận không gian, đoán chắc nàng đã tới một cái hang khác rộng lớn hơn. Nàng đưa tay, đem tờ phù của Hàn Tuyết Âm thắp lên, đồng thời vọng lại: “Tới nơi rồi! Các ngươi men theo dây xích đi xuống, nhớ cẩn thận trơn trượt!”

Thuấn Giai quỳ bên mép hố, nghe vậy quay đầu nhìn Hàn Tuyết Âm. Thấy nàng gật đầu, hắn mới dẫn đầu đi xuống. Hàn Tuyết Âm, Lâm Chí Hàn cùng Phong Hào cũng lần lượt theo sau.

Nhờ có dây xích của Hại Thiên Thu dẫn đường, đường đi xuống đối với bọn họ cũng không quá khó khăn. Chẳng mấy chốc, bốn người cũng đã xuống tới chỗ của Hại Thiên Thu.

Thuấn Giai đi trước, nhìn thấy bóng lưng của Hại Thiên Thu, gọi một tiếng: “Tiền...” Hai chữ “tiền bối” còn chưa kịp nói xong, hắn đã bị cảnh tượng phía trước dọa cho im bặt.

Hàn Tuyết Âm, Lâm Chí Hàn cùng Phong Hào vừa xuống tới cũng bị cảnh trước mặt làm cho kinh hãi.

Lâm Chí Hàn nhìn cũng không nhìn nổi nữa, trực tiếp đi sang một góc mà nôn. Phong Hào khẽ đẩy gọng kính, cũng không nói một lời, lặng lẽ đi sang giúp Lâm Chí Hàn điểm mấy cái huyệt đạo.

Bên dưới Lang Nha điện, sâu thẩm nơi động tối, là một bãi tha ma. Chính là một bãi tha ma kéo dài vạn trượng mà không một nấm mồ. Một bãi tha ma hàng vạn xác chết. Xác chết thật nhiều, nhiều tới nỗi khiến cho người ta cảm tưởng như nơi tu la địa ngục, chỉ có xác người với xác người.

Hại Thiên Thu tiếp tục đi xuống, nàng dùng hai tay nâng lên một cái đầu lâu gần đó. Qua hình dạng của cái đầu lâu, nàng có thể phát họa được, đây quá lắm cũng chỉ mới là một tiểu hài chừng năm sáu tuổi. Hại Thiên Thu ngón tay khẽ điểm vào giữa trán của đầu lâu.

Từ nơi đầu ngón tay nàng chạm vào, bắt đầu xuất hiện một đốm sáng nhỏ. Đốm sáng xoay quanh Hại Thiên Thu mấy vòng, xong liền bay đi mất dạng. Hại Thiên Thu đặt đầu lâu nhỏ lại vị trí cũ, một lần nữa phủi phủi vạt áo đi tiếp. Chỉ là lần này, ánh mắt của nàng trở nên sắt bén vô cùng.

Hại Thiên Thu mở đường đi trước, bốn người kia cũng theo sau. Các nàng băng qua ngọn đồi chất đầy xác chết, vượt qua vô số tử thi. Năm người cứ đi như vậy, giữa không gian im ắng cũng không ai nói một lời.

Không phải vì không muốn nói, mà là không biết phải nói gì cho phải. Đơn giản là cảnh tượng ngày hôm nay đã đủ khiến cho bọn họ cảm thấy như bị bóp nghẹn. Mà chính những hình ảnh này sẽ là một trong những hình ảnh khắc sâu mãi trong tâm trí của từng người Hàn Tuyết Âm. Cũng đồng thời, đem khái niệm nhân sinh của từng người dần dần mà thay đổi.

Hại Thiên Thu vượt qua một bộ hài cốt, mày khẽ cau nhìn về phía trước. Đằng trước, phía xa xa có một khoảng đất trống. Hại Thiên Thu rất nhanh liền cảm thấy khoảng đất trống phía trước hoàn toàn khác biệt với những chỗ nàng đi qua từ nãy giờ.

Bắt đầu từ chỗ các nàng đang đứng, kéo dài tới trung tâm, những bộ xương khô đều xếp hàng rất có thứ tự. Bọn họ đều ngồi xếp bằng, mặt hướng về trung tâm. Giống như là đang thực hiện một nghi lễ nào đó.

Còn về phần trung tâm, nơi đó có một mặt đá bằng phẳng, xung quanh cắm mười hai cái trụ đá to lớn. Mỗi trụ đá đều dán đầy những tờ phù màu vàng điểm chu sa. Mà ở giữa, cũng đồng dạng cá một cái trụ, kích cỡ như người. Trụ đá kia cũng đồng dạng quấn đầy bùa chú phù ngải.

Nhưng khiến Hại Thiên Thu chú ý hơn hết, chính là hai bóng đen đang giao đấu bên dưới. Một bóng đen bộ dạng thư sinh nhã nhặn, nhưng nhìn qua có vẻ vô cùng chật vật. Đó không phải là Vãng Sinh thì là ai?!

Mà bóng đen đang còn lại, càng khiến cho Hại Thiên Thu càng khó hiểu hơn gấp mấy lần. Hàn Tuyết Âm đi lại bên cạnh nàng, vừa vặn cũng thấy được toàn bộ. Gương mặt băng sương, hiếm khi lộ ra khó hiểu nhìn Hại Thiên Thu: “Chẳng phải đó là quái nhân, đêm đó bám lấy Thu Nguyệt ở Cẩm Vân thành sao?”

-------------

Tác giả: tại hạ hiện giờ còn một hố trong lúc rảnh rỗi đào chơi. Lại không ngờ rãnh rỗi đào tới chương rồi. Không biết có nên đem lên cho mọi người cùng nhảy? Ahahahahahaha

Truyện Chữ Hay