Hàn Tuyết Âm
Bầu trời trên cao không một gợn mây, mặt cho ánh nắng gay gắt thỏa sức chiếu xuống mặt đất. Một ngày nóng nực, nóng tới mức đủ khiến cho người ta nghẹt thở.
Nhưng giữa cái nóng như thiêu đốt đó, lại có một đoàn người không ngừng tiến về phía trước. Lẫn trong đoàn người đó, già có, trẻ có, lớn có, nhỏ có... Bọn họ áo quần lấm lem bùn đất, rách nát không tả nỗi.
Suốt dọc đường đi, cư nhiên lại có nhiều người chịu không nổi mà té ngã. Có người té ngã rồi, còn có thể đứng lên. Còn có người, ngã rồi chính là bất động, vĩnh viễn cũng không thể đứng dậy.
Từ đầu năm ngoái, Mộc quốc cùng La Thành chiến sự ngày càng căng thẳng. Đại quân Mộc quốc không ngừng thất thủ, chỉ vỏn vẹn nửa năm đã bị đoạt mất ba thành lớn.
Thời tiết vào đúng lúc này lại trở nên thất thường, mất mùa hạn hán liên miên. Dân chúng gần vùng chiến sự căn bản chính là không sống nổi nữa. Vậy nên bọn học liền liều mình, đem một nhà già trẻ đi chạy nạn. Tuy con đường phía trước cũng lắm gian nan, nhưng chí ít tiếp tục bước, bọn họ còn có thể thấy chút hy vọng. Mà nếu ở lại, chờ đợi bọn họ chính là cái chết không toàn thây.
"Tương Nhu tỷ, lại có thêm một người chết." Một nam nhân cao lớn, cường tráng, đầu quấn khăn nhìn thấy cảnh người ngã xuống, nhịn không được lên tiếng với nữ tử bên cạnh.
Liễu Tương Nhu nhìn theo tầm mắt của hắn. Nàng chỉ thấy một người ngã xuống, xong hoàn toàn bất động. Mà đám kền kền lượn bên trên, từ lúc nào đã rủ nhau hạ xuống.
Nàng trong mắt đầy thương sót, nhưng chỉ đành quay mặt đi nói: "Lương thực cùng nước uống còn quá ít. Trời lại nóng như thế này, không biết chúng ta có thể trụ được tới Cao Túc hay không."
"Chúng ta là người tu đạo, không phải sợ." Nam nhân nhìn nữ tử xinh đẹp trang nhã bên cạnh nói: "Nhưng bình dân bách tính không có khả năng chịu đựng như vậy. Dọc đường đi... cũng đã chết rất nhiều người."
Trời cao xanh thẳm, nóng như đỏ lửa, vạn dặm các vàng không thấy người. Liễu Tương Nhu nhìn lại đoàn người rách nát, không khỏi thở dài. Nàng cẩn thận ôm trong ngực tiểu nữ hài, ánh mắt có chút mê mang.
Thế sự không lường, các nàng nên đi đâu, rồi lại về đâu? Liễu Tương Nhu không rõ. Nhưng có một điều nàng chắc chắn, chính là phải bảo hộ nữ nhi bình an lớn lên. Nghĩ tới đây, trong mắt mê mang rút đi, thay vào đó lại là sự kiên cường khó nói rõ.
Liễu Tương Nhu nhẹ nhàng đặt nữ nhi lên ngựa, quay đầu nói với nam nhân: "Chúng ta tạm thời dừng lại thu xếp một lúc... ít ra cũng giúp bọn họ làm chút hậu sự."
"Đệ hiểu được." Nam nhân nói xong gỡ xuống khăn che đầu, từ trong bao hành lý lấy ra một cái xẻng: "Mọi người dừng lại nghỉ ngơi một lúc, ai còn sức phụ ta chôn cất người đã khuất!"
Hắn vừa dứt lời, mọi người như được đại xá thay phiên nhau ngồi trên nền cát thở phì phò. Sau đó, từ trong đoàn người lại chạy ra mấy thiếu niên. Thiếu niên đi đầu hướng nam nhân: "Điền Nhạc ca! Bọn ta tới giúp ngươi!"
Quy Điền Nhạc gật gật đầu, cằm xẻng đi trước tới xác người. Mấy người bất chấp ngày nắng nóng, đào một cái hồ trên đồi các. Cát vàng nóng tới phỏng tay, vừa đụng vào cảm giác như đụng phải tro vừa tàn.
Mấy thanh niên không con cách khác, đánh dùng chút vải rách bọc hai bàn tay, rồi tiếp tục đào. Lại nói gió thổi, hố chưa đào được bao lâu lại bị lấp lại, khó khăn không thôi. Nhưng những điều này cũng không khiến cho đám thiếu niên trùng bước. Bởi vì bọn họ tin rằng, dù người đã chết nhưng linh hồn bọn họ vẫn còn đó. Chỉ cần bọn họ thành tâm, biết đâu những người đã khuất sẽ phù hộ bọn họ thoát khỏi khốn cảnh.
Trước niềm tin này, Quy Điền Nhạc cùng Liễu Tương Nhu chỉ cười không nói. Thứ nhất là, phần hồn của những người đã khuất cũng chỉ là phần hồn của những phàm nhân, làm gì có thứ sức mạnh như vậy. Thứ hai là, đằng nào bọn họ cũng sẽ làm phép, siêu độ những vong hồn kia.
Nhưng dù gì, thà có hy vọng còn hơn không. Cứ như vậy, đoàn người đào mồ giữa cái nóng rực lửa, cát vàng bay khắp nơi cuốn trôi theo từng trận tanh tưởi. Gió lốc rít gào, như tiếng ai than khóc vọng lại đâu đây...
-----------------------
Có một thời gian rất dài, Mộc Quốc có câu hát rằng: "Người đi người ở nào biết ngày về. Người bước trên cát người chìm dưới cát..." Chiến sự giữa Mộc Quốc cùng La Thành tăng cao, nhà nhà lầm than, vì mưu cầu đường sống không thể không tìm đường chạy nạn.
Mắt thấy Mộc Quốc ở thế yếu, nhiều người không khỏi liều mình chạy tới biên giới La Thành. Cũng vì thế, không ít người bỏ mạng giữa sa mạc mênh mông. Mà người đời sâu ghi vào sử sách, không tiếc gọi những con đường chạy nạn đó là Sa Mộ Lộ.
Trải qua nhiều ngày lang thang, mấy người Liễu Tương Nhu cũng coi như may mắn tiến tới thành Phồn Đa. Quy Điền Nhạc nhìn tường thành sừng sửng, không khỏi có chút mừng rỡ: "Tương Nhu tỷ! Chúng ta tới rồi!"
"Ừm, ta thấy rồi." Liễu Tương Nhu nhìn thành trì trước mắt, cũng không khỏi có chút mừng rỡ.
Mấy người kia thấy vậy, cũng không khỏi rớt nước mắt mừng rỡ. Coi như bọn họ ăn đủ đắng cay ngọt bùi, cuối cùng thấy được đường sống.
Một đoàn người cứ như vậy dìu dắt nhau hướng tới thành trì mà bước. Lại không ngờ vừa đến cửa thành lại bị chặn đứng. Quy Điền Nhạc không khỏi lộ vẻ bực bội, hướng về quan giữ thành: "Quan gia, bọn ta đều có giấy tờ đầy đủ, vì sao không được vào thành?"
Quan giữ thành cũng không để hắn vào mắt, nói: "Giấy tờ đầy đủ là đầy đủ, nhưng cách đây mấy ngày chủ thành liền ban lệnh phong cửa. Các ngươi nên đi chỗ khác đi."
Liễu Tương Nhu cõng Hàn Tuyết Âm đã mệt rã rời trên lưng, hướng quan giữ cửa nói: "Quan gia, bọn ta coi như là đánh cược tới đây. Không cầu ấm no, chỉ cầu sống qua ngày. Có thể nào chăm chước, bọn ta chỉ cần vào một ngày thôi, mua xong vật phẩm liền đi có được không?"
"Cô nương, bọn ta cũng khó xử thực sự." Một tên lính giữ thành chen vào, chỉ chỉ xung quanh nói: "Các người nhìn đi, cũng không phải riêng các người đói khổ. Trong thành cũng không còn bao nhiêu lương thực, từng nhà đóng cửa lo sợ, nói gì tới bán cho các ngươi. Các người đều vào thành hết, bọn ta lấy gì mà sống qua ngày?"
Theo hướng hắn chỉ, chỉ thấy xung quanh cổng thành dựng đầy lều trại rách nát. Hiển nhiên đều là dân chạy nạn không được vào thành, người người đều khô vàng, gầy gò tới lòi cả xương.
Liễu Tương Nhu cũng coi như đã hiểu, thành Phồn Đa coi như cũng bị vơ vét lương thực cho đánh trận. Trong thành sợ cũng không trụ được bao lâu, nạn dân như bọn họ vào thành có khi không chỉ cứu được nạn dân, mà con ảnh hưởng tới người dân trong thành. Về tình về lý, chủ thành quyết định phong thành cũng coi như hiểu được.
Nghĩ thế, Liễu Tương Nhu kéo kéo Quy Điền Nhạc: "Chúng ta đi."
"Tương Nhu tỷ..." Quy Điền Nhạc có chút không nỡ, bọn hắn vượt bao chông gai mới tới được nơi đây, bây giờ cứ như vậy chịu thua?
Liễu Tương Nhu hướng hắn lắc đầu: "Chúng ta trước dựng lều rồi lại tình toán tiếp."
Nàng đã nói tới như vậy, Quy Điền Nhạc cũng không thể không tuân theo. Hắn đơn giản thuyết minh lại mọi việc cho đoàn người, rồi cùng mọi người tìm một chỗ tương đối tốt dựng lều.
Liễu Tương Nhu một bên cõng Hàn Tuyết Âm, một bên dẫn ngựa. Phát giác trên lưng có động tĩnh, nàng không khỏi cười nói: "Âm nhi thức rồi sao?"
Hàn Tuyết Âm tay nhỏ gầy gò xoa xoa mắt, lại gắt gao ôm lấy cổ Liễu Tương Nhu: "Ta đã dậy. Nương, ngươi đặt ta xuống đi, ta có thể tự đi."
Liễu Tương Nhu cười, cũng không có ý đặt nàng xuống: "Âm nhi lớn rồi, không thích nương cõng nữa."
Tiểu Tuyết Âm nháy mắt bối rối: "Cũng không phải... chỉ là cõng ta lâu ngươi sẽ mệt."
Liễu Tương Nhu cười không nói, chỉ tiếp tục đi về phía trước. Hàn Tuyết Âm biết nàng không có khả năng buông bản thân xuống, cũng không dám ngọ ngoạy, chỉ biết lặng yên nhìn xung quanh.
Giữa trời nắng như đổ lửa, đủ loại người ăn mặc rách rưới chen chúc cùng nhau. Người nào cũng giống như một bộ xương biết đi. Tiểu Tuyết Âm có chút tò mò nhìn quanh, rất nhanh có một cảnh tượng thu hút nàng.
Cách đó không xa giữa một vùng trống trải, có mấy người đang bu xung quanh một người. Người nọ nằm bất động, phía trên kềnh kềnh bay lượn. Mà những người xung quanh vẻ mặt thật dữ tợn.
Liễu Tương Nhu cũng theo nàng nhìn sang, mặt trong nháy mắt chuyển thành lặng như băng. Nàng vội vàng để Hàn Tuyết Âm xuống, nắm lấy tay nhỏ của nàng, đồng thời dùng thân đi che đi tầm mắt của nàng: "Không cần nhìn."
Hàn Tuyết Âm nhìn nàng, sau đó ngoan ngoãn gật đầu: "Ta không nhìn."
Liễu Tương Nhu thở dài, gật đầu nói: "Ngoan."
Có một câu nói, từ rất lâu rồi, nhưng tới tận bây giờ Liều Tương Nhu mới có thể sâu sắc thấu hiểu. Có người từng nói với nàng: "Kẻ đói không còn là người nữa, bọn họ chỉ cần có thứ lấp bụng là được. Đói một ngày ăn sạch cỏ cây, đói ba ngày, cũng có thể coi như thành quỷ đi."
Mà bây giờ, các nàng chính là sống giữa những con quỷ đói. Liễu Tương Nhu nhìn người nọ bị sâu xé, lại nhìn trời cao. Liệu rằng, bọn họ sẽ có đường sống sao?
---------------
Tác giả: tui không hề muốn ngược tụi nhỏ, nhưng mà lỡ ròi phải ngược tới luôn. Hãy là người ngược có tâm! Ngược, ngược nữa, ngược mãi!