Đại điện trở nên yên tĩnh.Thiên Uy sư bá nghiêm mặt nói:“Tiểu Bá, hôm nay con phải xuất sơn để đi lịch luyện”“Lộ trình lịch luyện của con đã được xác định trước mục tiêu, còn đi thế nào thì tự dựa vào con”“Mục tiêu là Hoa Sơn môn, đó là nơi tổ chức thi đấu đại hội”“Con phải đến đó trong vòng tháng, nếu vượt quá sẽ mất đi tư cách tham dự thi đấu”“Con nhớ kỹ chưa?”Tiểu Bá cúi đầu đáp:“Dạ, con đã biết ạ”Thiên Uy sư bá gật đầu:“Con đường cường giả phải tự mình đi, đây là bước đầu tiên của con.
Hãy cẩn thận mọi việc”Nói rồi ông không nói thêm gì nữa.Lão nhân sư tổ giờ mới lên tiếng:“Nhân Bình hãy mang truyền thừa luyện thể cho Tiểu Bá đi”Cha Nhân Bình mang túi không gian sách truyền thừa đến vỗ vai Tiểu Bá nói:“Con đường cường giả không dành cho người có cái vỏ bọc yếu ớt, con phải chăm chỉ luyện thể hiểu không?”Tiểu Bá rơi nước mắt gật đầu, gia đình thực sự tất cả đều quan tâm cậu không chút nào giả dối.Tứ trưởng lão cười nói:“Tiểu thiếu gia người xuất sơn ta không có gì tặng cậu nên lấy truyền thừa của mình cho cậu mượn đọc”“Khi nào đọc xong hãy trả cho ta là được”Nói rồi ném cho cậu chiếc túi không gian.Tiểu Bá cúi đầu cảm ơn vị trưởng lão “âm u” nhưng vui vẻ này.Tiếp đến cậu đến trước Đại trưởng lão xoè tay.Cả đại điện bật cười.Đại trưởng lão cười tươi nhất nói:“Ha… ha… tiểu thiếu gia giàu như thế còn đi đòi quà của ta nữa sao?”Tiểu Bá nghịch ngợm nói:“Hi… hi… tất cả mọi người đã tặng quà cho con rồi.
Đại trưởng lão không muốn làm người keo kiệt chứ?”Đại trưởng lão cười càng tươi, phất tay lấy ra tấm da thú lớn.“Ha… ha… đây là da của Phong ma phi Báo tặng cho tiểu thiếu gia xem như quà được không?”Phong ma phi Báo là loài thú hồn cực kỳ khó bắt được, sở hữu Thú hồn Báo loài có tốc độ nhanh lại thêm thuộc tính Phong gần như vô địch về tốc độ trên mặt đất.Tiểu Bá vui mừng nhận ngay “Cảm ơn Đại trưởng lão”.Đây là nguyên liệu tốt để làm lại Thiên Uyễn Tàng Phong.Lão nhân sư tổ phất tay nói:“Không còn sớm, mau đi đi”Tiểu Bá cúi đầu chào:“Các thúc bá cùng sư tổ bảo trọng.
Hẹn gặp lại ở Hoa Sơn môn”Nói rồi cậu đi ra ngoài hướng đến Thạch môn xuống núi.Khi Tiểu Bá đi rồi Lão nhân sư tổ nói:“Tứ Sát hãy âm thầm theo Tiểu Bá, chỉ cần không ảnh hưởng đến tính mạng cứ để nó tự xử lý.
Còn tên nào dám đui mù động đến nó thì cho hắn biết chúng ta còn sống”Tứ trưởng lão gật đầu rồi biến mất ngay tại chỗ.…Tiểu Bá đi đến trước Thạch môn đã thấy Tiểu Trưởng và Tiểu Thảo đứng chờ.Tiểu Trưởng vui vẻ vỗ vai nói:“Ha… ha… Tiểu đệ đệ phải nhớ đến Hoa Sơn đúng thời gian nha, huynh ở lại tông môn luyện tập đến khi đó thi triển thần thông cho đệ xem”Tiểu Thảo càng thêm điêu ngoa:“Hừ… nhớ cẩn thận trên đường, đến đúng giờ là được”Tiểu Bá vui vẻ vỗ vai Tiểu Trưởng vẫy tay Tiểu Thảo đi xuống núi:“Hi… hi… Tiểu Thảo ca ca nếu không tiến bộ thì đệ sẽ nói khắp nơi bí mật của tỷ đó”Tiểu Thảo nổi điên lên hét:“Tên đệ đệ chuột con khốn kiếp, tránh xa ta ra”Tiểu Trưởng cười ôm bụng.Khi Tiểu Bá rời đi thì xa xa có những ánh mắt nhìn theo.“Nó đi rồi…”“Con đường cường giả không phải ở trong vòng tay chúng ta.
Hãy yên tâm đi, nó rất thông minh”“Ừ… điều đó tốt cho nó”…Từ trên Thiên Thú môn đi xuống núi sẽ phải đi qua con đường bậc thang rất dài, bên là cây to che cả con đường rất mát.Mất hơn nửa ngày thì Tiểu Bá đã đến trước cổng Thú hồn thành.Cổng Thú hồn thành rất cao, tường thành làm bằng đá kiên cố, có binh lính là võ sư canh giữ.Các võ sư này thường là đệ tử Thiên Thú môn sau khi xuất sư.Trước cổng thành có binh lính duy trì trật tự, vào thành không có tốn phí nhưng cần xếp hàng vào thành mới được.Lần lượt đi vào thành.Tiểu Bá rất nhỏ nên khi cậu xếp hàng gần như không thấy cậu.Khi đến lượt cậu vào thành thì binh lính trông coi đùa giỡn:“Tiểu Bảo Bảo bị lạc cha mẹ sao? Sao lại có mình có cần thúc thúc đây giúp cháu tìm cha mẹ không?”Ở Thú hồn thành không có buôn nộ lệ như những nơi khác nên các binh lính cũng không sợ cậu bị bắt đi bán.Mà nếu tên nào dám bắt Tiểu Bá cậu đi bán coi chừng cậu rất vui vẻ trả giá giùm kẻ đó nữa ấy chứ.Tiểu Bá cũng vui vẻ đáp:“Hi… hi… thúc thúc thật tốt bụng.
Cháu đi lịch luyện nên chỉ có mình ạ.
Thúc thúc có thể chỉ cho cháu chỗ ở trọ không ạ? Cháu mới đến lần đầu”Tất cả đều ngạc nhiên, nhỏ thế này mà đi lịch luyện mình? Là con cháu gia tộc nào hay tổng môn nào?Binh lính cũng thu lại vẻ cười cượt, bởi tên này biết rằng nếu dám để đứa bé như thế đi lịch luyện thì thế lực đó phải đáng sợ thế nào, không chừng còn có cường giả ngầm theo bảo vệ.“Tiểu tử, quán trọ ở đường này đi thẳng đến con đường là quẹo trái thấy ngay.
Nơi đó là tốt nhất đó”Tiểu Bá vui vẻ nói cảm tạ rồi lấy túi không gian mình ra mấy đồng tiền để vào tay tên binh lính chỉ đường.Vừa thấy chiếc túi đó khiến những người ở đây thêm phần sửng sốt.“Là tiểu thiếu gia của Thiên Thú môn”Trên túi có thêu con Bạch hổ đang đạp mây trông rất uy phong.Tiểu Bá thắc mắc hỏi: “Sao các thúc lại biết ta?”Binh lính chỉ vào chiếc túi nói:“Đó là hoa văn cao quý chỉ được người thân của Thiên Thú môn cùng các trưởng lão được dùng.
Tiểu thiếu gia cần gì xin phân phó”Tiểu Bá chợt nhớ ra, cả chiếc túi của mình được đưa cho đều có hoa văn này.“Hi… hi… lộ mất rồi.
Thúc thúc cho ta mua túi không gian của người được chứ?”Binh lính nghi hoặc tháo xuống túi không gian lấy đồ ra rồi đưa cho Tiểu Bá.“Cám ơn thúc thúc, ta đi đây”Để lại đỉnh vàng trước ánh mắt muốn khóc của tên binh lính, Tiểu Bá rời đi.Cậu đi ngay vào thành để lại sau lưng là đám người cung kính.Bởi địa bàn Thiên Thú môn chưa bao giờ có chuyện bất công cũng như ức hiếp người nên tất cả đều rất biết ơn Thiên thú môn.Trong các tông môn đứng đầu thì địa bàn Thiên Thú môn được xem là tốt nhất.…Theo chỉ dẫn Tiểu Bá theo con đường đi đến quán trọ.Đường trong Thú hồn thành rất rộng, sạch sẽ với rất nhiều cửa hàng sang sát nhau.Tiểu Bá nhìn thấy cửa hàng dược liệu, cửa hàng nguyên liệu luyện khí sư, cửa hàng vải,…Cậu ghé vào xem qua tất cả.Dược liệu mua ít, vải cũng thế, cái đồ lặt vặt cũng mua ít.Khi đến cửa hàng hoa quả thì cậu mua rất nhiều, bởi cậu muốn lấy chúng làm giống.Ở thế giới này dù có mua thật nhiều đồ thì cũng không cần tay xách nách mang mà tất cả bỏ vào túi không gian được.Tiểu Bá chỉ giả vờ bỏ vào túi không gian, còn tất cả đều được thu vào chiếc nhẫn không gian cả.Cậu có chiếc nhẫn không gian, chứa tiền tài và cái còn lại chứa vật.Trong khi cậu mua rất nhiều hoa quả như thế thì người vui, người thèm.Người vui là ông chủ bán hoa quả.Còn người thèm là đám người nhìn rất xấu đang nhìn chằm chằm vào cái túi không gian của cậu.“Thật phí tiền mà, tên tiểu tử này đinh ngâm rượu trái cây hay sao mà mua nhiều thế?” tên khác nói:“Làm thịt tên tiểu tử ngốc đó…”.