Chương
Vị Tiểu Thư Thần Bí
Dịch: Bomchutich (A Bờm)
Nguồn: Banlonghoi
Hôm nay gã đi đến nơi này, không có tiền nên cái gì cũng không làm được, ngay cả việc học nghệ cũng trở nên khó khăn vô cùng, điều này làm cho Thiên Vũ không có lựa chọn. Truyện "Thiên Địa Quyết " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc ()
“Cám ơn đề nghị của ngươi, ta sẽ cân nhắc vấn đề này sau, cáo từ.” Truyện "Thiên Địa Quyết " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc ()
Xoay người, Thiên Vũ rời khỏi Huyền Đan Các, mặc dù nơi này giá cả cao quá mức, nhưng cũng đem đến cho gã những thu hoạch không nhỏ. Ít nhất gã cũng biết được, có một con đường để tích lũy tài phú.
Đi trên đường, Thiên Vũ nhìn dòng người tấp nập qua lại mà trong lòng cảm thấy vô cùng tịch mịch.
Một mình đi đến nơi đất khách quê người, không có thân nhân bằng hữu, nói không cô đơn chính là gạt người, dù sao Thiên Vũ cũng chỉ mới mười bảy tuổi.
Thở dài một tiếng, Thiên Vũ thu hồi cảm giác tủi thân trong lòng, suy nghĩ bắt đầu quay lại với thực tế.
Mới vừa đi ra mấy trượng, giữa không trung đột nhiên bay đến một bức họa, vừa lúc rơi xuống đầu Thiên Vũ, làm cho cước bộ của gã nhất thời dừng lại.
Thiên Vũ ngẩng đầu, nhìn lên phía trên, mới biết mình đang đứng dưới lầu của Thanh Vân Hiên. Bức họa kia hiển nhiên là từ trên lầu của Thanh Vân Hiên rơi xuống.
Khom lưng nhặt bức tranh dưới mặt đất lên, Thiên Vũ cẩn thận nhìn. Mới thấy đây là một bức chân dung, trong tranh vẽ một thiếu nữ áo vàng. Họa sĩ này có lẽ bút pháp rất giỏi, thể hiện nhân vật thật sinh động và chân thật, khí chất phiêu dật xuất trần lồ lộ, khiến người xem cảm thán rung động không nguôi.
Nhìn hình ảnh thiếu nữ trong tranh, Thiên Vũ thầm nghĩ: “Quả thực là một giai nhân phong hoa tuyệt đại trong thời kỳ hỗn loạn đen tối này.”
Lúc này, cửa dưới của Thanh Vân Hiên chợt mở, một thiếu nữ áo xanh tầm mười lăm, mười sáu tuổi nhẹ nhàng bước ra, nhanh nhẹn đi đến bên cạnh Thiên Vũ, khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần, bình tĩnh mỉm cười, nhẹ nhàng nói: “Thật vô ý quá, vừa rồi không nghĩ là bức tranh này sẽ rơi xuống đây, huynh không có bị thương chứ?”
Thiên Vũ nghe vậy bừng tĩnh, nhìn thiếu nữ xinh đẹp tuyệt trần trước mặt thầm nghĩ: “Thật xinh đẹp, mà trang phục này hình như là của thị nữ, không biết cô ta cùng với người trong bức họa kia có quan hệ gì không nhỉ?”
Vừa suy tư, Thiên Vũ vẻ mặt cũng không thay đổi, khẽ cười: “Không có gì, tranh này cũng không nặng, nếu đổi thành chậu hoa, phỏng chừng ta đã sớm ngã lăn ra đất rồi.”
Thanh y thiếu nữ hé miệng cười nói: “Không nghĩ huynh thật có khiếu hài hước. Nếu huynh đã không việc gì thì đem trả lại bức tranh cho ta được không?”
Thiên Vũ vừa nghe đã vội vàng đưa tay lên trả lại, không một chút chần chừ.
Thiếu nữ áo xanh tiếp nhận bức tranh, chăm chú nhìn Thiên Vũ rồi đột nhiên nói: “Chủ nhân ta có lời mời huynh đến ngồi chơi một lát, không biết huynh có bằng lòng không?”
Thiên Vũ sửng sốt, ngẩng đầu nhìn lên lầu hai, nơi đó vẫn sáng đèn, hiển nhiên bên trong có người.
Nghĩ đến thiếu nữ dung mạo như hoa trong bức họa, Thiên Vũ nhất thời kích động, hơi chần chừ nói: “Ta có thân phận gì chứ, thật không dám với cao rồi!”
Thiếu nữ áo xanh yêu kiều hừ một tiếng: “Bảo huynh đi thì huynh cứ đi đi, cơ hội như vậy người khác có muốn cũng không được đâu.”
Thiên Vũ ngượng ngùng nói: “Như vậy ta cũng không nên khách khí nữa a!”
Thiếu nữ áo xanh cười duyên: “Thật nho nhã, huynh trông giống như một thư sinh nghèo nhỉ.”
Bước đi nhẹ nhàng, eo thon uyển chuyển, đường cong ôn nhu khiến Thiên Vũ ngẩn ngơ, trong lòng gã thiếu niên mười bảy bỗng xuất hiện một ít cảm giác khác thường.
Sững sờ chỉ trong chốc lát, Thiên Vũ nhanh chóng thanh tỉnh, bước vội theo thiếu nữ áo xanh, đi lên lầu Thanh Vân Hiên.
Tầng một của Thanh Vân Hiên có vẻ chỗ nào cũng giống nhau, nhưng tầng hai lại bố trí tao nhã hơn. Dạ minh châu gắn rải rác trên tường phát ra ánh sáng nhu hòa, ấm áp, không mang lại chút cảm giác chói mắt nào.
Đi tới lầu hai, thiếu nữ áo xanh mới xoay người lại nói với Thiên Vũ : “Sau khi đi vào nhớ kỹ không được phép nhìn ngó lung tung đó! Chủ nhân của ta không thích người không biết lễ phép.”
Thiên Vũ gật đầu đáp lại, không nói gì thêm, lẳng lặng đi theo thiếu nữ vào phòng. Chỉ thấy giữa nhà có một tấm rèm mỏng buông xuống che phủ, hẳn chủ nhân của Thanh Vân Hiên đang ngồi sau bức rèm rồi. Thiên Vũ lúc này cũng được mời ngồi đối diện với bức rèm.
Gã có chút thất vọng, nhưng cũng không biểu lộ ra, nghiêm chỉnh ngồi một chỗ, chỉ có ánh mắt là hơi mất tự nhiên.
Thanh y thiếu nữ vén rèm đi qua, thanh âm dễ nghe lại vang lên bên đó.
“Tiểu thư, bức tranh đã lấy về đây rồi, người cũng đã tới.”
Tiểu thư nhẹ nhàng nhã nhặn nói: “Tới là tốt rồi, muội đi pha trà cho khách nhân, không được chậm trễ.”
Thanh âm của tiểu thư nghe lại càng tuyệt vời, mới nghe thôi mà tâm thần Thiên Vũ đã mơ màng thư sướng, nảy sinh ý nghĩ muốn nhìn qua dung mạo một lần, nhưng cũng không dám vô lễ.
Thanh y thiếu nữ lên tiếng, rất nhanh nhẹn bưng một chén trà thơm, xuyên qua bức rèm đi đến bên cạnh Thiên Vũ, khẽ cười: “Huynh vận khí thật tốt à, ngay cả loại Mạt Lỵ Hương Trà không phải ai cũng được nhấm nháp, tiểu thư nhà ta cũng đem ra mời huynh đó.”
Thiên Vũ được quan tâm quá mà kinh hãi, liền cảm kích nói: “Đa tạ tiểu thư ban tặng.”
Bên kia bức rèm, tiểu thư ngữ khí thanh đạm, nhẹ nhàng nói: “Gặp là có duyên, ngươi cũng không cần khiêm tốn, tuy Thanh Vân Hiên ngày thường ít khách đến, nhưng cũng không phải là nơi nghiêm trang thần thánh gì, ngươi cũng không cần câu thúc như thế.” đọc truyện mới nhất tại .
Thiên Vũ nghe vậy cảm thấy kỳ quái vô cùng, chủ nhân Thanh Vân Hiên khẩu khí bình đạm, gần gũi như vậy, mà tại sao trước khi đến đây thiếu nữ áo xanh lại dặn mình không nên dò xét lung tung?
“Được tiểu thư để mắt đến, Thiên Vũ rất cảm ơn.”
Buông lỏng thân thể, Thiên Vũ nhẹ nhàng nhấm nháp chén trà thơm ngát.
Bên kia bức rèm, tiểu thư nhẹ giọng hỏi: “Ngươi gọi là Thiên Vũ à? Năm nay bao nhiêu tuổi rồi, nhà ở nơi nào vậy?”
Thiên Vũ đặt chén trà xuống, đáp: “Ta năm nay vừa tròn mười bảy tuổi, mới đến Thạch Trấn hai ngày thôi. Giờ là đệ tử mới nhập môn của Thiện Vũ Minh, Phân đường Thiết Thạch. Vừa từ Huyền Đan Các ra, đi được vài bước thì bức tranh đã rơi vào đầu rồi.”
Tiểu thư nói: “Đêm khuên tĩnh, có thể bị bức họa rơi trúng coi như cũng có duyên phận. Ngươi là đệ tử nhập môn của Thiết Thạch Phân Đường à, vậy ở tổ nào trong đó?
Truyện "Thiên Địa Quyết " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc ()
Thiên Vũ nói: “Tổ ba mươi hai.”
Tiểu thư im lặng một chút, lại nhẹ nhàng hỏi: “Tổ ba mươi hai à, thế ngươi mang số bao nhiêu?”
Thiên Vũ cảm thấy kỳ quái, vị tiểu thư này tại sao lại hỏi những việc đó chứ?
Trong lòng tuy khó hiểu nhưng gã cũng không tiện hỏi nhiều, thành thật trả lời: “Ta mang số tám mươi bảy.”
Tiểu thư nghe vậy cười cười, than nhẹ: “Thì ra là thế.”
Lúc này, thiếu nữ áo xanh đột nhiên cười nói: “Huynh mang số tám mươi bảy à, thật là xui xẻo nha.”
Thiên Vũ nghe vậy sửng sốt, những lời vừa rồi khi gã vừa đến chỗ của tổ ba mươi hai, đã có người nói qua. Không ngờ lúc này lại nghe thiếu nữ áo xanh nói y hệt như vậy. Cuối cùng chuyện này có gì kỳ quái đây?
Vô cùng tò mò, Thiên Vũ gặng hỏi: “Tại sao mang số tám mươi bảy thì sẽ gặp xui xẻo?”
Thiếu nữ áo xanh cười duyên: “Vì con số đó có điềm xấu, thế thôi.”
Chỉ nghe vị tiểu thư trách mắng: “Đừng có nói bậy nói bạ, đó là duyên phận của hắn, tốt xấu hoàn toàn do hắn nắm giữ thôi.”
Thiên Vũ nghe được không hiểu ra làm sao bèn hỏi: “Tiểu thư, có phải người biết chuyện gì hay không, tại sao không nói rõ ra dùm?”
Tiểu thư lạnh nhạt: “Ta quả thật có biết một ít chuyện liên quanh đến Phân đường Thiết Thạch, nhưng không tiện nói cho ngươi được. Ngươi đến Phân đường Thiết Thạch học nghệ, là định tòng quân, hay vì nâng cao thực lực?”
Thiên Vũ ánh mắt lấp lánh, trầm ngâm: “Trước kia ta cảm giác được Thiện Vũ Minh là thiên đường của kẻ bình dân. Ai cũng có thể đến nơi này để học tập võ nghệ. Nhưng bây giờ dần dần ta lại phát hiện, nguyên lai trên đời không có cái gì gọi là công bằng. Mà hoàn cảnh thì thường sẽ thay đổi quyết định ban đầu của một người.”
Thiên Vũ lần này thật sự cảm thấy kỳ quái, không trực tiếp trả lời vấn đề của tiểu thư nọ vừa hỏi, mà lại đề cập ở một góc độ khác, chỉ đưa ra cảm nhận của riêng gã mà thôi.