Thiên Địa Quyết

chương 13

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Chương ()

Nghe thấy Tâm Hỏa

Dịch: holakame (A Lạ)

Biên: Túy Thư Cư Sĩ (A Túy)

Nguồn: Banlonghoi

Thiên Vũ nhìn Tiểu Cửu, dùng ngữ khí thành khẩn nói: "Cám ơn ngươi, Tiểu Cửu. Ta nhất định phải trở thành người mạnh mẽ, trả lại phần ân oán này, vì môn chủ báo thù rửa hận."

Tiểu Cửu nói: "Muốn báo thù ngươi trước tiên phải phấn chấn tinh thần, ta chờ mong cái ngày ngươi trở nên nổi tiếng. Bây giờ, ngươi cái gì cũng không cần nhớ, chỉ cần nghỉ ngơi cho tốt, nghỉ ngơi dưỡng sức, thân thể khang phục hết thảy rồi mới lo lắng chuyện sau này." Dứt lời đứng dậy, Tiểu Cửu mỉm cười rời đi.

Thiên Vũ nằm trên giường, trên gương mặt thanh tú không thể hiện biểu tình gì.

Nửa tháng này hắn suy nghĩ rất nhiều chuyện, kể cả kế hoạch sau khi bình phục hắn cũng đã nghĩ thật tốt, bây giờ chỉ có thể chờ thời gian trôi qua mà thôi.

Trong tâm lý Thiên Vũ, sau khi bình phục việc đầu tiên hắn muốn làm là đi tế điện người của Vân Ảnh Môn đã chết, sau đó rời khỏi Tân Dân trấn, đi tới Thiết Thạch Trọng Trấn bái làm môn hạ Thiện Vũ Minh, chuyên tâm tu luyện vũ kỹ, để báo cừu rửa hận trong tương lai.

Nửa tháng thời gian, tính cách Thiên Vũ đã chuyển biến, từ thông minh tinh nghịch trong dĩ vãng trở nên lạnh lùng tĩnh mịch, mà nay vừa khôi phục được một chút sinh cơ, tính cách biến hóa làm cho người ta càng khó nắm bắt.

Ngoài nguyên nhân này, tao ngộ của Thiên Vũ cũng có quan hệ rất lớn.

Ngày xưa, Thiên Vũ vô ưu tư lự, ngoại trừ thầm mến Vân Nguyệt Nhi ra, cuộc sống tương đối chất phác đơn thuần.

Nhưng ngày đó, được tin Vân Nguyệt Nhi đã chết, hơn nữa Vân Ảnh Môn bị diệt, Thiên Vũ lại bị thống khổ hành hạ không thể chịu nổi, một loạt biến cố này làm cho tâm linh hắn nguyên bản còn nhỏ bé hứng chịu đả kích thật lớn, y như từ trên trời rơi xuống vực sâu, tính cách sinh ra rối loạn, dần dần tâm tàn ý lạnh, thế nhưng không hề tức giận. Truyện "Thiên Địa Quyết " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc ()

Loại tâm tình này giằng co một trận, lập tức thù hận bắt đầu tỉnh giấc, biến thành một cỗ động lực, rất nhanh khiến cho hắn thức tỉnh từ trong tuyệt vọng.

Mấy ngày này, Thiên Vũ suy nghĩ rất nhiều chuyện, kể cả toàn bộ kinh nghiệm hắn có tại Vân Ảnh Môn, cùng với mọi điều môn chủ Vân Báo dạy bảo hắn.

Nghĩ đến môn chủ, Thiên Vũ lại nghĩ đến binh pháp mà môn chủ trước khi chết truyền thụ cho hắn.

Lúc đầu, Thiên Vũ chỉ nghĩ binh tướng pháp là một môn học vấn, cho nên hắn học tập chỉ để…học tập.

Thế nhưng mấy ngày này, Thiên Vũ cẩn thận lĩnh hội thì phát hiện đạo binh pháp bác đại tinh thâm, binh pháp môn chủ truyền thụ cho hắn hết sức quỷ bí, dẫn dắt cho hắn rất nhiều đại ý, làm cho tính cách của hắn biến hóa tiến thêm một bước, trong vô hình lại tăng thêm vài phần trí tuệ.

Trước kia, Vân Báo nói với Thiên Vũ, binh pháp có thể thay đổi cuộc đời hắn.

Lúc ấy, Thiên Vũ vẫn chưa đặt ở trong lòng, bởi vì hắn chưa có chính thức lĩnh hội.

Mà nay, Thiên Vũ lại trở về chỗ cũ khi môn chủ bắt đầu nói mới phát hiện binh pháp quả thật có thể thay đổi nhân sinh chính mình trong tương lai.

Lĩnh ngộ được đạo lý này, Thiên Vũ bây giờ ngoại trừ ăn cơm đi ngủ, thì đặt toàn bộ tinh lực ở trên việc nghiên cứu binh pháp, ánh mắt biến đổi theo từng ngày, làm cho người ta hết sức khiếp sợ.

Đảo mắt chín ngày qua đi, lại đến ngày uống thuốc.

Lúc này đây, tháng thuốc chỉ còn có một chén nhỏ, nhưng Thiên Vũ sau khi phục dụng cảm giác trong cơ thể giống như có một đoàn liệt hỏa thiêu đốt, luồng nhiệt khí cực nóng xỏ xuyên qua toàn thân kinh mạch hắn, phảng như muốn thiêu đốt chết hắn.

Tằng đại phu và Tiểu Cửu đứng ở bên giường, thần sắc bất an nhìn Thiên Vũ, hai người cũng thập phần lo lắng. truyện copy từ

Giờ phút này, khuôn mặt Thiên Vũ vặn vẹo, thân thể run rẩy từng cơn, nhìn là biết cực kỳ thống khổ.

Thức tỉnh đến nay, Thiên Vũ vẫn nằm bất động, tứ chi chịu thương tổn, cảm giác cả người có lực trước kia sớm đã đi xa, tựa hồ theo hạt châu biến mất mà mai danh ẩn tích.

Nhưng hôm nay, khi Thiên Vũ vừa uống chén thuốc kia, dược lực mạnh mẽ tựa như liệt hỏa thiêu đốt trong cơ thể hắn, thức tỉnh phần cảm giác quen thuộc xưa kia.

Thân thể run rẩy, khuôn mặt Thiên Vũ vặn vẹo, luồng hỏa nhiệt trong cơ thể mang đến cảm giác tựa như độc xà, bò xuyên quanh thân trong kinh mạch hắn, đi đến đâu nhiệt lực thiêu đốt đến đó, khí lưu cực nóng lưu thông khắp tứ chi bách hài của hắn, làm cho toàn thân hắn nóng bỏng, thừa nhận thống khổ dày vò.

Tiểu Cửu thấy thế, bắt lấy tay áo Tằng Đại Phu, run giọng nói: "Sư phụ, Thiên Vũ hắn. . . hắn. . . Không có việc gì chứ?"

Tằng Đại Phu thần sắc bất định, chần chờ nói: "Phần thuốc này không phải chuyện đùa, chẳng những trân quý, dược lực cũng dị thường kinh người, nếu là người tập võ ăn vào đủ để có thêm mười năm tu vi, nhưng thể chất thường nhân yếu kém, phục dụng thang thuốc này ngược lại hết sức nguy hiểm."

Tiểu Cửu lo lắng nói: "Nếu như vậy, nữ thần y vì sao còn muốn Thiên Vũ dùng thang thuốc này?"

Tằng đại phu nói: "Thiên Vũ tứ chi tàn phế, thương thế nghiêm trọng, nếu muốn bình phục trong vòng một tháng, nhất định phải đánh cuộc vận khí một lần."

Tiểu Cửu khẽ thở dài: "Vậy nếu Thiên Vũ chống đỡ không được, chẳng phải..."

Tằng đại phu chần chờ nói: "Trong cơ thể Thiên Vũ có đan châu, nếu việc này không phải giả, hẳn là có thể chịu đựng đi xuống."

Tiểu Cửu không nói, cẩn thận quan sát tình hình của Thiên Vũ, phát hiện theo thời gian trôi qua, ánh mắt thống khổ của Thiên Vũ dần dần yếu bớt, tựa hồ đã cố gắng qua được thời khắc gian nan nhất.

Lúc này, Tằng Đại Phu thở phào nhẹ nhõm, nhẹ giọng nói: "Hoàn hảo, hắn cuối cùng đã cố gắng qua cơn. Sau này nếu hắn lựa chọn luyện võ, thang thuốc này đối với tâm hoả có giúp ích rất lớn!"

Tiểu Cửu ngạc nhiên nói: "Tâm hoả? Sư phụ nói đến tâm hoả quan hệ đến thực lực mạnh yếu của võ giả?"

Tằng Đại Phu nói: "Tâm hoả là mỗi người đều phải tự mình câu thông mà có, lấy hình thức mầm móng tồn tại trong tâm lý mỗi người. Người bình thường từ khi sinh ra đến chết, mầm móng tâm hoả cũng sẽ không có bất cứ biến hóa nào. Nhưng nếu là người luyện võ, hoặc là người tu luyện linh thuật, huyền thuật, chỉ cần thông qua tu luyện, đến khi có điều kiện nhất định mầm móng tâm hoả sẽ nảy mầm biến thành ngọn lửa, cũng chậm rãi phát triển tạo cho người đó có một năng lực vượt quá sức tưởng tượng."

Tiểu Cửu sợ hãi than nói: "Nghe thật thần kỳ, đáng tiếc ta không có cơ hội kiến thức rồi."

Tằng Đại Phu nói: "Vi sư cả đời hành nghề, y thuật mặc dù không tính là inh, nhưng đã gặp qua một số người, tri thức có liên quan đến tâm hoả cũng biết một ít, đó là từ trong miệng những bệnh nhân trước kia nghe được, chỉ là những người chính thức có thực lực cao cường, vi sư chưa từng gặp qua mấy vị!" Truyện "Thiên Địa Quyết " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc ()

Tiểu Cửu lẳng lặng nghe, ánh mắt lưu ý đến tình hình Thiên Vũ, phát hiện hắn đang trợn tròn mắt, thần sắc bình tĩnh lắng nghe Tằng đại phu kể rõ tri thức có liên quan đến tâm hoả.

Tiểu Cửu có chút khiếp sợ, chính mình vẫn lưu ý động tĩnh Thiên Vũ, nhưng không hề nhận thấy hắn thanh tỉnh từ khi nào.

Mang theo nghi vấn, Tiểu Cửu hỏi: "Thiên Vũ, ngươi thanh tỉnh lúc nào thế?"

Thiên Vũ nhẹ giọng nói: "Ngay lúc ngươi hỏi chuyện tâm hoả!"

Tiểu Cửu nói: " Vân Ảnh Môn các ngươi cũng có luyện võ, tri thức về tâm hoả ngươi nhất định sớm đã hiểu rõ rồi chứ?"

Thiên Vũ lắc đầu nói: "Hoàn toàn trái ngược, ta chưa bao giờ nghe môn chủ đề cập qua chuyện tình có liên quan đến tâm hoả."

Tằng đại phu nói: "Vân môn chủ võ nghệ kỳ thật cũng bất nhập lưu (chưa vào nghề), hắn học được chỉ là một ít chiêu thức, cũng không có dính dáng đến lĩnh vực tâm hỏa. Chờ trong tương lai ngươi đi Thiện Vũ Minh, ngươi nhân tiện sẽ rõ ràng cái gì mới là vũ kỹ chân chính. Còn có sáu ngày nữa là đến thời hạn một tháng, vài ngày cuối cùng này ngươi nhất định phải tĩnh tâm nghỉ ngơi, không được xúc động tức giận, nếu không đối với thân thể ngươi sẽ rất bất lợi!"

Thiên Vũ gật đầu nói: "Ta biết, cám ơn các ngươi!"

Tằng đại phu nghe vậy mỉm cười rời đi, Tiểu Cửu thì lưu lại trong phòng bồi Thiên Vũ nói chuyện phiếm

Truyện Chữ Hay