“Tả thần y, nhà họ Vương lòng dạ độc ác, từ nay về sau tôi sẽ phái người chuyên bảo vệ mẹ anh, xin anh giúp đỡ chữa bệnh được không?”
Kiều Đông Thăng đi đến cung kính nói.
“Bây giờ chữa bệnh gì chứ, tôi phải chăm sóc mẹ của mình, ngày mai rồi nói, cút đi!”
Tả Tu phất phất tay với Kiều Đông Thăng.
Kiều Đông Thăng xấu hổ cười cười, ngoan ngoãn xoay người rời đi.
Đào Chính Quân cũng chào tạm biệt rồi rời đi.
Cửa lại được mở ra, Tả Tu đi vào phòng ngủ, mẹ Tân Đông Tuyết nhìn thấy con trai bình yên vô sự thì thở phào nhẹ nhõm nói:
“Tiểu Tu à, con không sao là tốt rồi.”
“Con không sao, nhà họ Vương đã bị con đánh chạy rồi.”
Tả Tu nói, đưa cho mẹ cốc nước.
Vẻ mặt Tân Đông Tuyết hiện lên vẻ kinh ngạc, cháu là Nhan Xạ, là bạn thân của Tả Tu. Tả Tu nói không sai đâu ạ, nhà họ Vương bị cậu ấy đánh chạy rồi, từ nay về sau sẽ không có ai dám đến quấy rầy mọi người nữa.”Nhan Xạ cười khanh khách đi đến, dịu dàng cầm tay Tân Đông Tuyết.
Mắt Tân Đông Tuyết sáng lên, vui vẻ nói: “Cháu gái thật xinh đẹp, thăng con trai của dì ấy à, từ nhỏ đã nghịch ngợm, dì không tin nó đâu nhưng dì tin cháu. Cháu gái này, cháu là bạn gái của Tả Tu đúng không?”
Tả Tu lập tức liếc mắt nhìn bọn họ. Nhan Xa bật cười:
“Dì ơi, tạm thời cháu không phải là bạn gái của cậu ấy, Tả Tu là đại cao thủ, cậu ấy không vừa mắt cháu đâu.”
“Nó dám à! Cháu là cô gái tốt như thế, nếu chịu gả cho mấy người nghèo như bọn dì thì đó là may mắn ba đời của nó, chỉ cần cháu gật đầu, ngày mai dì sẽ bảo nó cưới cháu."
Tân Đông Tuyết lớn tiếng nói, bà ấy rất hài lòng về Nhan Xạ, so với Hàn Nguyệt thì mỗi người mỗi vẻ. Bà ấy đoán con trai không yêu đương gì với Hàn Nguyệt, có lế là có quan hệ với Nhan Xạ.
Bà mẹ ngầu đét!
Tả Tu không thể chọc vào nên bèn vội vàng đi ra ngoài chuồn mất.
Ha ha ha, sau lưng truyền đến một tràng tiếng cười như chuông bạc của Nhan Xạ.
Trong bóng đêm, Tả Tu đi tới bờ tây Lưỡng Giang, nơi này cách nhà cũ một cây số, nước sông mênh mông cuồn cuộn, bốn phía có âm khí nồng đậm, chính là nơi tu luyện tốt.
Vận chuyển Thiên Địa Âm Dương Kinh, âm khí, sát khí, thủy tinh khí ở bốn phía điên cuồng tràn vào đan điền.
Dưới tác dụng của Âm Dương châu, hai khí âm dương không ngừng sinh sôi, chân khí càng ngày càng cô đọng, cũng càng ngày càng hùng hậu.
Tu luyện được ba giờ, chân khí của anh đã tràn đầy, Tả Tu cảm thấy mình sắp đạt đến biên giới đột phá, nhưng lần này đã rất lâu rồi anh vẫn chưa thể đột phá được.
Tả Tu nhìn vào trong đan điền của mình, thấy số lượng quầng sáng đen trên Âm Dương Châu tăng lên 16, trong khi không có vầng sáng trắng nào biến mất, ánh sáng vàng trên âm dương ngư cũng khá bình thường.
“Đột phá quá nhanh có thể không phải là điều tốt, trước tiên cứ ăn nhân sâm ba trăm tuổi kia rồi tính tiếp.”
Nghĩ đến dược liệu, Tả Tu lấy ra hộp gấm mà Ngô Lăng Vi cho mình, sau đó lấy ra một cây nhân sâm thuần màu trằng.
Tuy đã học luyện đan, nhưng Tả Tu vẫn không có cách nào luyện đan, chỉ có thể chọn dùng biện pháp cổ xưa nhất, thôn phệt
Đối với những võ giả khác, việc nuốt một dược liệu chưa chắc đã hấp thu hết dược lực, nhưng Tả Tu lại khác, viên Âm Dương Châu trong cơ thể anh không hề đơn giản.
Tả Tu vừa nuốt nhân sâm vào, Ngọc Âm Dương chấn động, trong nháy mắt nuốt chửng cả nhân sâm vào trong
Ngọc Âm Dương.
Ngọc Âm Dương lập tức phát ra thân quang màu xanh lục.
Ba phút sau, Ngọc Âm Dương phản hồi lại năng lượng màu xanh.
Những năng lượng này giống như suối nước nóng, mang theo khí tức rộng lớn và linh thiêng, tràn vào lục phủ ngũ tạng và tứ chỉ của Tả Tu.
Bùm!
Đột nhiên.
Tả Tu cảm thấy tất cả thịt, xương và kinh mạch của mình đều bị một cỗ lực mạnh gột rửa.
Đặc biệt là mười hai kinh mạch chính và tám kinh mạch đang dần mở rộng và mạnh mẽ thêm!
Chẳng bao lâu, toàn bộ cơ thể của Tả Tu phát ra ánh sáng màu xanh lá cây, tất cả các cơ bắp trong cơ thể anh trở nên mạnh mẽ và cứng rắn hơn.
“Đây là... Thối thể!”
Trong lòng Tả Tu nổi lên sóng to gió lớn, anh nghĩ đến Thối Thể Thiên trong Âm Dương Kinh, đột nhiên cảm thấy mừng rỡ.