"Ta biết ngươi muốn đem lão bằm thây vạn đoạn, thế nhưng để lão cứ thế chết đi đối với lão không phải trừng phạt, mà là giải thoát."
Lâm Hiên kéo Võng Dực về sau:"Ta tin Sở Ngân sẽ khiến lão muốn chết không được, muốn sống không xong, ngươi trước đừng sốt ruột."
Sở Ngân một bên liếc Võng Dực, một bên nhìn Nhan Tự đã bị đánh ngất đi, nhàn nhạt cất tiếng:"Sau khi ta xong việc, ta sẽ để lại hắn cho ngươi xử trí. Muốn giữ muốn giết tùy ngươi định đoạt."
Võng Dực hơi bất ngờ, mất một lúc ngẩn người mới gật đầu:"Được."
Nhan Tự tỉnh dậy với hai bên thái dương đau như búa bổ.
Lão chống tay ngồi dậy, tuy rằng cơ thể không còn ngưng tụ được hồn lực, dường như trong người lão đã hồi phục lại chút sức lực không biết từ đâu tới. Theo phản xạ nhìn quanh một vòng, hai mắt lão trợn to, cuống cuồng muốn xuống giường đứng dậy. Vì cử động quá mau, thân thể lão lảo đảo, phải bám vào thành giường mới tạm thời đứng vững.
Lão chớp mắt mấy lần, cảnh tượng xung quanh vẫn ở đó không đi, không ngừng nhắn với lão rằng tất cả không phải do lão tự tưởng tượng ra.
Nhan Tự chạm vào bức tranh được treo gần mình nhất, nhìn những bức tranh xung quanh với ánh mắt say đắm như đang nhìn trân bảo. Trong căn phòng vương hương hoa thơm ngát, là hương hoa mai lão thích nhất, đậm mà không hắc, say đắm nhưng không hề dung tục. Bài trí như thế, Nhan Tự không thể không cảm thấy kỳ lạ. Lão cứ nghĩ mình sẽ tỉnh dậy trong ngục lao, trên thân thể đau đớn cùng cực, chịu ngàn vạn tra tấn dưới từng cơn phẫn nộ từ đám người đó.
Ở bên ngoài có người canh giữ, Nhan Tự bình tĩnh ngồi lại giường, không hề có vẻ gì hoảng loạn, cũng không có ý định tự sát. Binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn, lão đã chẳng còn gì phải sợ. Thậm chí lão còn nghĩ, nếu có thể chết ở nơi này, coi như có nàng nhìn theo, có chết cũng cam. Lão muốn nhìn xem Sở Ngân còn cất giấu chiêu gì.
Đáng tiếc, người mà lão chờ đợi lại không tới. Cửa được mở ra, một luồng gió mát ùa vào, phần nào dập đi cái nóng nực bí bách trên người Nhan Tự. Lão cực kỳ ngạc nhiên, không nhịn được cao giọng:"Sao lại là ngươi?"
Người tới là Lăng Tương. Trên thân thể yểu điệu mặc một chiếc váy dài trắng muốt, trang điểm nhẹ nhàng, ngay cả kiểu tóc cũng vô cùng quen thuộc. Nàng ta được một người đẩy vào, ngước đôi mắt sáng long lanh nhìn lão, mềm mại gọi:"Chủ thượng."
"Sao lại là ngươi?". Nhan Tự không quan tâm đến bộ dạng tiều tụy của mỹ nhân, nghi hoặc hỏi lại:"Bọn chúng đã nói gì với ngươi?"
Lăng Tương đi lại gần giường, được gặp lại người nàng mong nhớ, trên nét mặt nàng ta tràn đầy vui mừng. Nàng cúi người lắc đầu, đáp:"Không nói gì cả, chỉ có người đưa ta tới đây. Chủ thượng, vết thương của người không sao chứ? Là thuộc hạ vô dụng, không kịp thông báo cho người, mong chủ thượng trách phạt."
Nói là trách phạt, thế nhưng biểu cảm của nàng ta duy chỉ có vui mừng khôn xiết. Có lẽ suy nghĩ của Lăng Tương cũng giống như Nhan Tự, những ngày tháng cuối đời được ở bên người mình ao ước, không còn gì hạnh phúc hơn thế. Nhan Tự nhàn nhạt nhìn nàng ta, nhất thời không hiểu được nguyên nhân Sở Ngân đưa Lăng Tương tới gặp lão. Lăng Tương cũng không hiểu, nhưng niềm vui đã choán hết tâm trí, nàng ta không còn muốn nghĩ nhiều.
Hai người cứ thế chỉ cách nhau một khoảng, Nhan Tự không hiểu sao cảm thấy cơ thể có đôi chút nóng nực. Lão chỉ vào chiếc ghế đặt cách đó không xa, hơi gắt:"Ngươi ra kia ngồi đi."
Sắc mặt Lăng Tương đỏ hồng, ngoan ngoãn bước tới ghế ngồi xuống. Ngồi dậy một lúc làm Nhan Tự mệt mỏi, lão thả rèm xuống, tựa người vào giường nhắm mắt dưỡng thần. Hương hoa mai quen thuộc làm lão không tự giác thả lỏng tinh thần, mơ mơ màng màng thiếp đi một lúc. Mùi hoa mai sộc lên, dường như có ai đó ngắt cành mai để kề bên mũi, trong ngực là thân thể mềm mại dịu mát của nữ tử. Nhan Tự không đẩy người ra mà ôm chặt vào lòng, khoé môi cong lên dịu dàng, dường như trong nụ cười còn mang theo vài phần ngượng ngùng khó tả, không hề nghiêm túc cứng ngắc như thường ngày.
Chỗ bị nàng chạm qua nóng như bị thiêu, nóng đến phát ngứa. Mặt Nhan Tự hồng thấu, có chút khó khăn đẩy người trong ngực ra:"Linh Nhi, đừng như vậy."
Còn như vậy ta sẽ không nhịn được.
Giọng lão khàn khàn, một chút lực uy hiếp cũng không có. Nữ tử trong ngực so với lão còn chủ động hơn, thân thể như rắn nước uốn éo, hơi thở thơm ngát nóng hổi phả lên cổ, lên má, lên hai bên tai đã sớm đỏ từ lâu. Trước đây mỗi lần thân mật dù chỉ là một cái thơm má nho nhỏ cũng là do lão thấp thỏm trộm lấy, chỉ cần Tiêu Linh có biểu hiện không vui, Nhan Tự dù có tiếc đến mấy cũng không dám làm bừa. Trong hồi ức của lão, Tiêu Linh chưa từng chủ động thân mật như thế này, câu dẫn lão đến thân thể hưng phấn do dục tình thiêu đốt.
Một Tiêu Linh như vậy, Nhan Tự tự nhận bản thân không có đủ định lực để chống trả. Lão mạnh mẽ đẩy người xuống giường, thân mình đè lên trên, hôn nàng vừa vội vã vừa cuồng nhiệt. Cổ áo nới lỏng, da thịt trần trụi tiếp xúc, từ đầu đến chân Nhan Tự càng ngày càng nóng hơn, chỉ muốn đòi hỏi càng nhiều. Nữ tử ở dưới thân lão môi anh đào sưng đỏ, mỹ nhân lạnh lùng giờ kiều diễm như hoa, là đoá hoa mai duy nhất vì lão mà nở rộ, suy nghĩ ấy khiến Nhan Tự không còn kiểm soát nổi con thú hoang trong người. Bàn tay to du tẩu trên người nàng, từng dấu vết xanh tím dần hiện lên trên làn da non nớt.
Nữ tử yêu kiều thở dốc, Nhan Tự liên tục gọi tên nàng, cuối cùng động thân tiến vào.
Cả hai người đồng thời kêu lên.
"Linh Nhi". Nhan Tự chôn mặt vào cổ nàng hôn không ngừng, thanh âm thô suyễn:"Nàng là của ta... là của ta... mãi mãi là của ta..."
Nữ tử đau đến rớt nước mắt, thế nhưng vẫn vươn tay ôm lấy cổ nam nhân. Nhan Tự như được tiếp thêm sức mạnh, hôn nàng say đắm, luật động càng thêm cuồng dã. Suy cho cùng thân thể mới nếm qua trái cấm của nữ tử không chịu nổi mạnh bạo đến thế, nữ tử không nhịn được thấp giọng van nài:"Chậm một chút... chậm một chút..."
"Chủ thượng... chủ thượng... người chậm một chút, thuộc hạ không chịu nổi..."
"Chủ thượng."
Giọng nữ tử rất khẽ, song hai tiếng ngắn gọn như một chậu nước lạnh dội thẳng xuống đầu Nhan Tự đang đắm trong khoái cảm.
Hai hàng mi chớp mạnh, lão mở to mắt ra nhìn, lồng ngực Lăng Tương dưới thân lão phập phồng, cả người trần trụi, nào đâu phải người lão ân ái trong ảo tưởng. Nhan Tự hoảng loạn dứt ra, ngã ngồi về sau, sắc mặt thoắt cái trắng bệch. Toàn thân Lăng Tương biến thành màu phiếm hồng, hơi thở gấp gáp lạ thường, việc Nhan Tự dời đi khiến nàng ta ngứa ngáy khó chịu, một lần nữa chủ động trườn lên người lão.
"Cút ngay!"
Lăng Tương đã hoàn toàn bị dược liệu chi phối, dù bị lão dùng sức đẩy ra, nàng ta vẫn cố gắng sấn tới. Mùi hoa mai trong phòng nhỏ càng nồng, Nhan Tự nhìn về phía lư hương, ánh mắt theo đó rơi trên những bức hoạ được treo trên tường gỗ. Gương mặt trong tranh đang nhìn về phía lão, ánh mắt lạnh lùng băng sương, sống động như người thật ngay từ đầu đã luôn đứng đó.
"Không phải... Linh Nhi, là ta nhìn ả thành nàng... là chúng hạ thuốc ta... là chúng hạ thuốc ta..."
Thân thể Nhan Tự đang yếu ớt, không thể chống lại một Lăng Tương đã mất đi lý trí. Đầu óc lão mơ hồ, cảm thấy trên người như có hàng trăm con kiến đang bò loạn, dường như chỉ có thân mật thể xác có thể phần nào giúp lão giải toả cơn đau. Nhan Tự cố dùng chút lý trí còn sót lại lùi về sau, Lăng Tương đương nhiên không để lão như ý, ở trên người lão tự mình tìm lại cảm giác khoái hoạt khi thân thể kết hợp.
"Linh Nhi, đừng nhìn, đừng nhìn..."
Tay Nhan Tự đưa ra khỏi giường quờ quạng lung tung, nữ tử trên người lão phóng đãng, thân thể lão dưới tác dụng của thuốc vậy mà hùa theo nàng ta, chỉ có giằng xé trong tâm trí khiến lão đau đớn đến không thể chịu nổi. Nhan Tự cuống quýt muốn giật những bức hoạ trên tường xuống, chỉ trách Lăng Tương giữ quá chặt, lão không thể rời đi.
Ngày đó, cũng trong căn phòng nhỏ với hương mai thơm ngát, lão cùng với nữ tử khác làm chuyện nam nữ thân mật. Lão cũng tưởng đó là nàng, nhưng nàng không ở đó.
Nàng nói cả đời nàng chỉ từng yêu hai người.
Hổ thẹn và nhục nhã cắn nuốt tâm trí Nhan Tự, bên khoé mắt với những nếp nhăn mờ có nước mắt rớt xuống.
"Linh Nhi... đừng nhìn ta như vậy... cầu xin nàng... đừng nhìn ta như vậy..."
Giữa tiếng nữ tử rên rỉ sung sướng có tiếng ai kêu lên thảm thiết, từng tiếng từng tiếng thống khổ như tiếng khóc không thể cất ra.
Mạc Thiên Di... Mạc Thiên Di... ngươi thật là đủ độc.
Chỉ vì muốn trả thù ta mà ngay cả Tiêu Linh cũng không tiếc dùng đến.
Nhan Tự không biết, Mạc Thiên Di không hề hay chuyện.
Sở Ngân đứng ngoài cửa, nghe âm thanh trong phòng truyền ra, trong đôi mắt như có từng điểm sáng li ti. Sống lưng mấy người bên cạnh y đều lạnh, ai cũng biết Sở Ngân không phải người dễ chọc vào, nhưng một chiêu này của y vẫn là khiến người ta không thể lường được.
"Nếu Thiên Nhi...". Lâm Hiên vẫn còn hơi băn khoăn:"Chuyện này liệu có..."
"Đã làm thì không sợ, đã sợ thì đừng làm". Sở Ngân nhìn qua lớp giấy mỏng trên ô cửa, nói:"Nàng ấy sẽ không biết, cũng không cần biết."
"Các ngươi sợ cái gì?". Giải toả được mối hận, trong lòng Sở Diêm cực kỳ thư sướng:"Hoạ chung quy vẫn chỉ là hoạ, không phải người thật. Băng Hồ lần này làm khá lắm, để lão già ấy ôm dằn vặt xuống mồ đi."
Tiêu Linh, Linh Nhi, nương tử, tiếng kêu và âm thanh hỗn tạp trong phòng vẫn chưa dứt. Võng Dực hơi cau mày:"Thật khó nghe."
Sở Diêm chẹp miệng:"Không phải người ngươi muốn nghe, đương nhiên cảm thấy khó nghe."
Triệu Tử Khiêm không biết đang nghĩ gì, một mình rời đi.
Người y muốn tìm đang nắm một cây trâm ngọc trong tay, mấy ngày rồi vẫn ngồi yên ắng như thế. Vừa thấy là y tới, người đó ngẩng đầu, nói một câu đã từng nói với y rất nhiều lần.
"Nha Nhi không phải người như thế."
Triệu Tử Khiêm nói:"Phụ thân, Nhan Tự nằm trong tay Sở Ngân, người không cần chờ đợi vô ích."
"Nha Nhi không phải người như thế. Triệu Tử Khiêm, đó là mẫu thân của ngươi, ngươi đừng u mê không tỉnh."
"Ta chỉ đến báo với người một câu, bảo trọng."
"Triệu Tử Khiêm!"
"Phụ thân!". Triệu Tử Khiêm lạnh lùng ngắt lời lão:"Người tin vào thứ người muốn tin, ta tin vào thứ ta muốn tin. Ta không biết ân oán đời trước của các người thế nào, ta chỉ biết hiện tại, người nào muốn làm hại đến Mạc Thiên Di, ta liều mạng với kẻ đó!"
Rin: Chúc mọi người / vui vẻ nhaaaa