Mặc Chiêu rời đi năm ngày.
Năm ngày này, trên đại lục xuất hiện biến hóa nghiêng trời lệch đất.
Bắt đầu từ cái chết của Hà Nhất Sơn, trang chủ của Linh Kiếm Sơn Trang, vòng xoáy lốc bắt đầu khởi động, cuốn tất cả vào trong bão tố khốc liệt. Trong một đêm xuất hiện một đám người, gặp thần giết thần gặp phật giết phật, không chỉ tưới máu các đại một phái, ngay cả một số môn phái nhỏ cũng chạy không thoát.
Mục tiêu của đám người như được định sẵn, hắc y nhân khí thế cường đại lấy tốc độ sét đánh thâm nhập vào Đế Đô, thu về vô hạn hận thù cùng nghi kỵ. Không ai nhìn thấy mặt bọn họ, mỗi lần đều là đem một thân máu tươi rời đi, như ma quỷ từ địa ngục trở về đòi mạng.
Người của các môn phái không dám lơi lỏng, chỉ sợ người tiếp đó chết dưới mũi đao sẽ là mình. Ai nấy đều nhận ra, màn huyết tẩy này đã không đơn giản chỉ là ân oán giữa các môn phái với nhau, mà là kế hoạch được dàn dựng của một thế lực thần bí, không chút lưu tình kéo các môn phái xuống đài.
Khi mảnh trăng của đêm thứ năm lên cao, đã có bảy mươi tám người chết.
Mùi tanh sộc thẳng vào mũi, Mặc Chiêu không nhịn được nhíu mày. Dù nàng có cường đại đến mấy, trải qua chém chém giết giết không ngừng nghỉ, một thân y phục dạ hành đã vương đầy máu đỏ. A Thành cúi thấp người nói:"Chủ tử, bên lão Cửu và Thập Nhất báo tin về, rất nhanh có thể kết thúc rồi."
"Bên Ngũ Độc Giáo thì sao?"
"Nếu như không có sai sót, đến sáng sớm mai sẽ xử lý xong."
"Nghe nói ngày hôm qua Lý Tư vừa xuất quan?"
Triệu Tử Khiêm gật đầu xác nhận.
"Cũng đến lúc trở về rồi". Mặc Chiêu mỉm cười đầy thâm ý:"Bắt đầu từ đâu thì kết thúc ở đó."
"Chủ tử, nhưng thân thể của người..."
"Ta rất khỏe."
Không chỉ khỏe, mà trong người còn dâng trào hưng phấn không thể kìm chế được. Nàng chờ đợi gần mười năm, cuối cùng cũng đợi được một ngày tiễn đám người chó má kia xuống địa ngục bồi tội.
Thập Tam cảm thấy nụ cười khát máu của chủ tử hiện tại rất đáng sợ. Chỉ trong một thời gian ngắn, thực lực của người trở nên cường đại, ánh mắt cũng ngày một lạnh hơn. Y kính trọng và ngưỡng mộ chủ tử, nhưng những lúc đối mặt với ánh mắt vô cảm của người, cả người vẫn không nhịn được phát run.
Mặc Chiêu cùng đám người chạy thẳng đến Nguyệt Thánh Điện. Nàng lấy kiếm của Triệu Tử Khiêm, rót hồn lực vào trong, một kiếm bổ mạnh xuống, cửa lớn bằng gỗ nứt thành trăm mảnh vỡ nhỏ. Đệ tử Thánh Môn nghe động tĩnh chạy tới, thấy một đám người đằng đằng sát khí, không tự chủ nhớ tới lời đồn đãi gần đây.
Lý Tư không nhanh không chậm đi ra khỏi điện.
Mặc Chiêu nhìn lão, tháo xuống khăn che mặt và áo choàng bên ngoài.
"Hóa ra là ngươi!". Lý Tư căm tức nhìn nàng:"Ta còn không hiểu kẻ nào lớn lối đến mức ngay cả đệ tử Thánh Môn cũng dám giết."
Đệ tử Thánh Môn biết Mặc Chiêu không ít, người biết Triệu Tử Khiêm còn nhiều hơn. Không ai nghĩ tới người từng giúp Thánh Môn lấy lại danh dự từ Ngũ Độc Giáo lại là kẻ đứng sau tất cả. Mặc Chiêu thản nhiên nhìn quanh, trầm giọng nói:"Những người không liên quan, tốt nhất nên đứng sang một bên."
Mộ Hoài Vũ vẫn luôn ưa thích Mặc Chiêu, không nhịn được lớn giọng hỏi:"Thánh Môn không làm gì có lỗi với người, ngươi vì sao muốn phá hủy Thánh Môn?"
"Ta chỉ giết người đáng chết". Mặc Chiêu cười nhẹ:"Các ngươi đã quên tam đại hộ pháp của chúng ta đã làm những việc xấu gì sao? Việc các ngươi không biết còn rất nhiều, Thánh Môn chưa bao giờ sạch sẽ như trong tưởng tượng của các người. Ta chỉ nói vậy thôi, hôm nay ai cản đường ta, ta giết kẻ đó!"
Uy áp trên người Mặc Chiêu rất đáng sợ, Lý Tư giật mình, luôn biết Mặc Chiêu là kẻ thâm tàng bất lộ, nhưng thực lực thật sự của nàng đã vượt quá tưởng tượng của lão. Lão không dám khinh địch, từ trong người lấy ra một cây thương tinh xảo, mũi nhọn từ đầu thương tỏa ra ánh sáng lóa mắt.
Triệu Tử Khiêm nhíu mày:"Đây rất có thể là thánh vật Cửu Huyền Thương, người nên cẩn thận."
Thiết hái lơ lửng bay trên đầu Mặc Chiêu, trong mắt nàng hận ý ngập trời, hận không thể chém người trước mặt ra làm trăm mảnh. Không để kẻ địch có cơ hội, hai người lao vào nhau, âm thanh va chạm kịch liệt bị hồn lực dao động che phủ.
Lý Tư không thể đến gần Mặc Chiêu, lão có thánh vật, nàng cũng có. Mặt lão mất hết vẻ kinh ngạc, chỉ còn thâm trầm và ngoan độc, động tác trên tay ngày một sắc bén. Mặc Chiêu không gấp hóa giải từng chiêu, dần dần không thể nhịn được nữa, toàn lực dồn lại trên tay, hóa thành cầu lửa ném thẳng về phía lão. Màn khói xám vây lấy Lý Tư từ đằng sau, không cho lão có cơ hội bỏ chạy.
Mọi người chỉ nghe một tiếng nổ lớn, Lý Tư bật ra sau, nằm thoi thóp trên đất. Mặc Chiêu hạ mình xuống, từ tốn bước về phía lão.
Từng bước từng bước, giẫm lên trái tim đang không ngừng run rẩy.
"Ngươi còn nhớ không? Mười năm trước trên đỉnh Ngọc Lâm Sơn, đứa trẻ mà ngươi tự tay dùng chủy thủ đâm thẳng vào bụng."
Lý Tư ôm ngực, không từ ngữ nào có thể hình dung nỗi kinh hoàng trong lòng lão lúc này. Lão nhìn gương mặt tuyệt mỹ của Mặc Chiêu dưới ánh trăng, cố gắng gắn nàng với gương mặt non nớt trong trí nhớ:"Ngươi rõ ràng đã..."
"Đã chết đúng không?". Mặc Chiêu nhếch môi cười:"Ta nên cảm ơn ngươi mới phải, ngươi vì Nghịch Thiên tâm pháp mà đâm vào bụng, chứ không phải vào tim ta."
Lý Tư không nói thêm được một câu nào, Mặc Chiêu đã cướp lấy huyền thương, đâm thẳng vào họng lão. Mắt lão trợn tròn, khi mũi thương kéo ra, một dòng máu bắn thẳng vào người Mặc Chiêu, vài giọt máu dính trên mặt nàng.
Mặc Chiêu nhìn mãi nhìn mãi, bỗng bật cười, trên mắt có giọt lệ chảy xuống.
Mẫu thân, phụ thân, nữ nhi làm được, nữ nhi cuối cùng làm được rồi.
Đệ tử của Lý Tư tay chân luống cuống, vừa muốn tiến đến, lại vì e ngại Mặc Chiêu mà chần chừ. Tay của nàng vẫn nắm trên cán thương, Triệu Tử Khiêm thở dài, vươn tay kéo lại. Y vẫn còn nhớ lần đầu nàng giết Tô Dịch Thành, cảm xúc phập phồng lên xuống, cũng là Lâm Hiên giúp nàng làm thế này.
Mặc Chiêu nhíu mày nhưng không nói. Sớm muộn người được gọi là Thánh Chủ kia sẽ tới tìm nàng. Lão mới là vấn đề, không phải đám người này. Còn cả sự trả thù của Thánh Môn và các môn phái kia, nhất định sẽ vì nàng tận lực quấy nhiễu nửa phần đời còn lại.
Nghĩ thì nghĩ thế, lòng Mặc Chiêu vẫn vui vẻ nhảy nhót. Chỉ một khoảnh khắc, nàng nghĩ tới Ngân Tử, tới A Diêm, tới A Tịch của nàng.
Mặc ánh mắt sợ hãi, hận thù, dò xét từ đám người, Mặc Chiêu quay đầu, một mạch chạy thẳng về viện nhỏ. Đáng tiếc Nhan Tịch không ở đây, y để lại thư, báo rằng đã trở về Vu Tộc.
Gương mặt nhỏ của Mặc Chiêu tức thì trầm xuống, buồn bã siết chặt lá thư trong tay.
Nàng đang nhớ đến người khác, người nàng muốn chia sẻ đầu tiên.
Nghĩ tới người đó không phải mình, Triệu Tử Khiêm vô cùng khó chịu. Lý trí không thắng được cảm xúc, y kéo cả người nàng ôm vào lòng, cánh tay bên hông ghì chặt không buông.
Thân thể chạm vào nhau, phần ngực Mặc Chiêu bỗng nóng rát. Trong cái nhìn kinh ngạc của nàng, Triệu Tử Khiêm lấy từ trong ngực ra miếng ngọc bội đang không ngừng phát sáng. Chỉ một cái liếc mắt, cả người Mặc Chiêu như bị đông thành băng lạnh.
A Chiêu, khi hai miếng ngọc chạm vào nhau, nàng tự khắc sẽ biết đã tìm được thứ cần tìm.
"Ngươi từ đâu có được thứ này?"
Triệu Tử Khiêm không để ý giọng nói run run của Mặc Chiêu, ánh sáng từ miếng ngọc khiến y hơi bất ngờ, ngẩn người một thoáng mới đáp:"Từ nhỏ ta đã đeo trên cổ, phụ thân nói là mẫu thân để lại."
Mọi thứ tua chậm lại trong đầu, Mặc Chiêu dường như đã hiểu ra tất cả. Một trăm bức tranh trong căn phòng bí mật, phản ứng của Triệu Bỉnh Thần khi gặp được Nhan Tịch, nguyên do Nhan Tự nhắm vào nàng...
Nàng nên sớm nhận ra mới phải. Nàng nên sớm nhận ra mới phải.
Mặc Chiêu chẳng nói chẳng rằng, quay đầu chạy biến đi mất. Triệu Tử Khiêm nhanh chân đuổi theo, sắc mặt cũng không tốt. Y cảm thấy Mặc Chiêu rất kỳ lạ, cả người nàng run rẩy, cảm xúc rối loạn thoát ra ngoài, vẻ mặt còn giống như sắp khóc.
Khi được dẫn tới rừng trúc, Triệu Tử Khiêm càng kinh ngạc hơn.
Mặc Chiêu gặp một người đánh một người. Triệu Tử Khiêm không hiểu ra sao, chỉ biết thủ hộ bên nàng. Y nhận ra Mặc Chiêu đang mất bình tĩnh, vì miếng ngọc nằm trên cổ y, lúc này đang nắm trên tay nàng mà mất bình tĩnh. Ngay cả năm đại ma đạo sư mà Nhan Tự đưa cho cho nàng cũng bị nàng thẳng tay hạ thủ.
Động tĩnh lớn chẳng mấy chốc truyền vào bên trong, Mặc Chiêu ngẩng mặt, cuối cùng gặp được người muốn gặp. Hai từ "Nhan Tự" bị nàng nghiền nát giữa kẽ răng, gương mặt với vệt máu lớn nhỏ không còn một chút ý cười.
Nhan Tự nhìn miếng ngọc nàng đang nắm trong tay, lại nhìn Triệu Tử Khiêm, bật cười nói:"Mạc Thiên Di, ngươi đúng là không làm ta thất vọng."
Ngoài hai người Nhan Tự, Nhan Tịch và Triệu Tử Khiêm đều mờ mịt. Nhan Tịch nhịn không được điều chỉnh xe lăn về phía nàng, Nhan Tự không cản, còn Mặc Chiêu đứng tại chỗ chờ y đi tới. Bàn tay lành lạnh vừa chạm tới tay nàng, cả người Mặc Chiêu đã run lên bần bật.
"A Tịch, lão ta cái gì cũng biết... cái gì cũng biết."
Tay của y bị tay nàng siết đau, y giật mình, ký ức chạy qua đầu.
Y vừa nghe rất rõ, phụ thân vừa gọi nàng là Mạc Thiên Di, không phải Mặc Chiêu.
Nhan Tự cười lên sang sảng. Từ sau lưng của lão có hai người bước ra, đến lượt Triệu Tử Khiêm kinh hãi bật thốt lên:"Phụ thân?"
Bên cạnh Triệu Bỉnh Thần là một nữ tử thanh tú. Nàng ta mặc váy trắng lụa dài, áo choàng màu trắng ngà, nhìn qua như một đóa hoa mai thanh cao. Lăng Tương tới gần Nhan Tự mới cúi người, ánh mắt đầy mê luyến, mềm mại gọi:"Chủ thượng."
Nhan Tự ừ một tiếng, lại nói:"Nếu đã đông đủ, cuối cùng có thể hạ màn được rồi."
Cảm giác bất an choán lấy Nhan Tịch. Mặc Chiêu rũ mắt nhìn y, vết thương trong lòng bị muối mặn chà xát, xót xa khó tả. Ngay khi thấy miếng ngọc kia, hiểu ra mọi chuyện, nàng chỉ biết bất chấp chạy tới đây, đã quên mất sự thật này sẽ hủy hoại Nhan Tịch đến mức nào.
"A Tịch, chàng nghe ta nói". Mặc Chiêu hít một hơi sâu:"Chúng ta không phải huynh muội."
Nhan Tịch mở to mắt nhìn nàng:"Nàng nói cái gì?"
"Chúng ta không phải huynh muội. Mẫu thân của chàng không phải Tiêu Linh". Mặc Chiêu cứng rắn nói tiếp:"Triệu Tử Khiêm mới là đệ đệ ruột của chàng."
Cả Nhan Tịch và Triệu Tử Khiêm cùng lúc nhìn vào mắt nhau, đầu đau đến muốn nổ tung. Nhan Tịch run giọng:"Ý nàng muốn nói, Tiêu Nha là mẫu thân của ta?"
"Không sai". Mặc Chiêu gật đầu:"Tất cả chúng ta, bao gồm cả chàng đều bị Nhan Tự lừa gạt."
Lời của nàng Triệu Bỉnh Thần nghe không sót một chữ. Lão vốn dĩ ở trong căn phòng nhỏ nàng an bài, đột nhiên bị người khác đưa tới đây, càng nghe càng cảm thấy không thể nào hiểu nổi. Lão gắt lên:"Ngươi rốt cuộc là ai?"
"Là ai?". Mặc Chiêu cười gằn:"Ta chính là Mạc Thiên Di, nữ nhi của người ngươi muốn bầm thây vạn đoạn, có chết không thể siêu sinh."
Triệu Bỉnh Thần biến sắc:"Ngươi là nữ nhi của Tiêu Linh?"
Mặc Chiêu không để ý đến lão, hai mắt tối tắm nhìn chằm chằm Nhan Tự. Lão thản nhiên đối diện với nàng, bắt gặp đôi con ngươi trong trẻo mà lạnh lùng kia, nơi tận sâu đáy lòng run rẩy, lão vẫn nhớ, ngày thấy nàng đứng giữa hoa mai bung nở, dường như cũng là cảm giác này.
Đáng tiếc, hoa mai đã tàn, dù có rũ bỏ mọi bụi trần cũng không thể quay lại.
Hồi ức xoay chuyển trong đầu, Nhan Tự cười nhạt:"Ngươi đã muốn biết, ta sẽ nói cho người biết."
Lần đầu tiên gặp Tiêu Linh, Nhan Tự chỉ mới là một đứa trẻ mười lăm tuổi.
Giữa một rừng mai đỏ, nữ tử ngẩng đầu nhìn ngắm, nửa gương mặt nghiêng dưới ánh trăng thanh lệ. Nghe tiếng bước chân, nàng quay đầu nhìn lại, ánh trăng ùa vào trong mắt, toàn bộ tâm tư của Nhan Tự đều cuốn vào hương hoa thơm ngát, lạc trong đôi mắt sáng của nàng.
Chỉ một lần gặp gỡ, y động tâm, dập đầu xin phụ thân vì y cầu thân, nguyện vì mỹ nhân hiến tấm chân tình.
Sau đó y mới biết, nàng là Thánh nữ Thánh môn, tài năng thiên bẩm, môn đăng hộ đối. Thánh Môn chấp nhận hôn sự, y không nén nổi vui mừng, lén lút chạy tới tìm nàng. Lúc đó nàng ngồi dưới gốc mai uống rượu, nhàn nhạt hỏi y một câu:"Ngươi là Nhan Tự?"
Giọng nàng thanh thanh như suối, Nhan Tự lần đầu tiên biết cái gì gọi là hồi hộp, run run gật đầu.
Nàng lại hỏi:"Vì sao muốn lấy ta?"
Nhan Tự lắc đầu. Y không biết, chỉ biết lần đầu nhìn bóng lưng cô đơn của nàng, liền muốn mãi mãi ở bên cạnh nàng.
"Được". Nàng cười cười, đưa một bầu rượu cho y:"Ngươi rất tuấn tú, gả cho ngươi cũng coi như có lời."
Y nhấp một ngụm rượu, nhìn nữ tử ngả người dưới trăng. Nữ tử nhỏ nhắn lạnh nhạt, khi cười lên đẹp hơn cả hoa, đẹp đến mức y không dời mắt được.
Hôn sự được định sẵn, cửa lớn của Thánh Môn mở rộng, y muốn nhìn nàng, thường xuyên lui tới viện của nàng. Y rốt cuộc gặp được người tỷ tỷ giống nàng như đúc, nàng thương tỷ tỷ, mỗi lần nhìn thấy tỷ tỷ đều nở nụ cười dịu dàng. Khi đó y hơi ghen tức, nàng còn nắm tay y, khẽ cười nói:"Tự do của tỷ tỷ vì ta mà không còn. A Tự, tỷ ấy là người quan trọng nhất với ta, là người ta muốn bảo hộ cả đời."
Y chỉ cảm thấy nụ cười của nàng vô cùng thê lương. Tiêu Nha không có tự do, vậy nàng có sao? Bất quá, chỉ cần y cưới nàng, nàng có thể rời khỏi nơi này, làm điều mà nàng muốn. Nàng muốn bảo hộ tỷ tỷ, y sẽ giúp nàng. Khi đó, nàng sẽ cười với y, cũng nụ cười dịu dàng như thế.
Chỉ có điều, người tỷ tỷ này, dường như có gì đó không đúng.
Nữ tử có trực giác, nam tử cũng vậy. Mỗi khi nàng vắng mặt, Nhan Tự luôn có cảm giác Tiêu Nha muốn tiếp cận mình. Lần đổ rượu, lần trượt chân, y không muốn nhận ra cũng khó. Hai tỷ muội mỹ mạo như hoa, Tiêu Linh lạnh lùng lãnh đạm, Tiêu Nha phong tao lả lướt, trên trời dưới đất, ngay cả không cần lộ ra nốt ruồi son, Nhan Tự cũng có thể nhìn ra.
Y canh cánh trong lòng, thầm cách nàng ta xa một chút. Trong lòng thử nghĩ nếu có nói với nàng, nàng cũng chỉ cười, nhẹ trách y đa tâm. Tỷ tỷ của nàng hiền lành đơn thuần, sao có thể là người tâm cơ như y nói?
Y không nhịn được hỏi nàng:"Nếu nàng ấy thật sự thích ta thì sao? Nàng sẽ nhường ta cho nàng ấy?"
Sốt ruột chờ đợi, cuối cùng thấy nàng lắc đầu trả lời:"Huynh không phải đồ vật, nghĩ nhường là nhường. Hơn nữa, huynh đối với ta rất tốt, ta nhìn ra được."
Y vui mừng như điên, không nhịn được cúi đầu hôn nàng.
Mỹ nhân ngẩn người, hai má ửng hồng như cánh mai phớt đỏ.
Hẹn ước đẹp đẽ như mơ, cuối cùng bị hiện thực tàn khốc chôn vùi.
Nàng bị bệnh, ốm không dậy nổi. Y nghe tin vội vàng chạy đến, thấy Tiêu Nha đứng chờ ngoài cửa, không nghi ngờ bước nhanh vào trong. Khoảnh khắc y bước vào căn phòng đó, tương lai như bong bóng mỏng manh, bị chính y dùng tay chọc thủng.
Y bị người ta hạ mê dược, cùng người trong mộng một đêm khoái hoạt. Khi tỉnh dậy, người trong mộng biến thành gương mặt phong tình, y giận dữ muốn đem người giết chết, nhớ đến nàng có thể sẽ khóc, lại lảo đảo quay đầu chạy đi.
Hai tháng hối hận giày vò, nàng gửi cho y một phong thư, trong đó chỉ có đúng mấy chữ.
A Tự, tỷ tỷ hoài thai rồi. Cái thai là của huynh.
Y không tưởng tượng nổi, khi đó, nàng dùng tâm trạng gì để viết những dòng này.
Nhan Tự của thời trẻ, non nớt khờ dại, chỉ biết hèn nhát lẩn trốn. Y không hủy hôn, càng không đến tìm Tiêu Nha. Khi y lấy hết dũng khí đến gặp nàng, mới nghe tin nàng bỏ trốn rồi, bỏ trốn với Mạc Vấn Thiên, giáo chủ trẻ tuổi nhất của ma giáo.
Y hoảng loạn tìm nàng, nàng chưa từng đồng ý gặp y.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenS.Com
Trước Sau