Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Càng về đêm, gió rít gào càng mạnh. Mấy cành cây trơ trụi bị gió quật nghiêng ngả, Mặc Chiêu đè lại mái tóc rối, cả người co rụt vào tấm áo choàng mỏng. Thân thể ma pháp sư luôn yếu hơn kiếm sư, thể chất Mặc Chiêu thiên hàn, tay chân luôn lạnh hơn người thường, khả năng chịu lạnh còn không tốt. Nàng tới vội quá, ngay quả áo bông ngoài cũng chưa kịp chuẩn bị.
Với một người luôn để ý nàng, tất nhiên sẽ nhận ra.
Bên vai chợt ấm, Mặc Chiêu nghi ngờ ngẩng đầu, trên người nàng vừa được phủ một chiếc áo choàng bông đen tuyền. Lâm Hiên cũng đang cúi đầu giúp nàng cột chặt nút thắt, mùi hương trên chiếc áo là hương trúc thoang thoảng nàng hay ngửi thấy trên người y, rất dễ chịu.
"Cảm ơn, nhưng...". Mặc Chiêu loay hoay cởi bỏ:"Ngươi vẫn nên giữ lại thì hơn."
Nhận áo của một nam tử, nhìn thế nào cũng là một hành động ái muội. Thấy Mặc Chiêu không hề do dự từ chối, ánh mắt Lâm Hiên ảm đạm dần, miệng há ra đóng vào, trong đầu luân chuyển vài lý do. Lúc đó có một nam tử tiến về phía bọn họ, y mặc y phục đen, dường như đã chờ đợi từ sớm.
Mặc Chiêu chạy lại, ngay cả việc đang làm cũng quên mất.
"Thiếu phu nhân, thiếu chủ ra lệnh cho thuộc hạ đón người trở về."
"Chàng đang ở đâu?"
"Chủ nhân đưa thiếu chủ trở về để tiện chăm sóc. Xin thiếu phu nhân đi theo đệ tử."
Mặc Chiêu gật đầu:"Được. Ngươi dẫn đường đi."
Nàng dặn dò đám người Võng Dao về trước, sau đó mới cùng nam tử rời đi. Mặc Trần nhíu mày nói:"Đã nửa đêm rồi mà nhị sư huynh còn đi đâu? Ta còn chưa kịp hỏi tại sao huynh ấy tới hoàng cung nữa."
"Ngươi cũng biết huynh ấy trước giờ hành tung bất định. Cũng may hôm nay y tới đúng lúc, nếu không chúng ta e là phải nuốt một cục tức vào bụng"
Vừa nghĩ tới tên béo kia, Lăng Tử Hàm lại bực mình. Do dự một chốc, y dè dặt hỏi:"Võng Dao này, sao ngươi lại đột nhiên trở thành tội nô của Tây Hạ thế?"
Bên người bị huých một cái, Lăng Tử Hàm trừng mắt nhìn Mặc Trần, nhỏ giọng lẩm bẩm:"Ta chỉ hỏi vậy thôi, không muốn nói cũng không sao."
"Không phải không muốn nói, mà là không có gì đáng nói."
Võng Dao từ tốn nói:"Ngươi cũng biết, tròng mắt của chúng ta màu tím. Ngày ta và A Dực sinh ra, bầu trời Tây Hạ biến thành màu đỏ, hoàng đế cho rằng hai chúng ta là yêu quái chuyển thế, một đêm diệt sạch toàn bộ Võng gia. Trong mắt chúng, hai chúng ta sinh ra đã là tội nô."
Lăng Tử Hàm không ngờ hai người bị truy sát chỉ vì lý do này:"Thật là một lão già điên!"
"Tây Hạ càng ngày càng lụn bại, rõ ràng là do hoàng đế Tây Hạ ham thích nữ sắc, độc đoán chuyên quyền". Mặc Trần phẫn nộ cau chặt mày:"Võng Dao, hoàng thất Tây Hạ hiện tại đã là một đống đổ nát. Ta nghĩ, ông trời đang trừng phạt hành vi năm đó của lão ta. Hai người là hậu nhân duy nhất của nhà họ Võng, nhất định phải sống thật tốt, cho lão tức chết."
Võng Dao chỉ cười nhạt không đáp. Từ khi Mặc Chiêu rời đi, luôn có một ánh mắt như có như không dừng lại trên người nàng. Võng Dao bình tĩnh đối mắt với y, hờ hững hỏi:"Lâm công tử có chuyện gì sao?"
"Nói chuyện với ta một lát."
Y đi ra một góc, Võng Dao chậm rãi theo sau. Tầm mắt Võng Dao dừng lại ở bờ vai căng cứng của y, áo choàng lông màu đen đã mất dạng, trên đỉnh đầu vọng đến giọng nói còn lạnh hơn gió đông:"Ý ngươi là sao?"
"Lâm công tử muốn hỏi chuyện gì?"
"Những gì ngươi nói trong yến tiệc."
"Thì ra là chuyện người trong lòng của công tử...". Võng Dao mỉm cười:"Xin hỏi, ta nói có gì sai?"
Ngươi nói không sai, nhưng thái độ đó, nụ cười đó đều là do ngươi cố tình. Lâm Hiên lạnh lùng hỏi:"Ngươi dường như rất có thành kiến với ta? Hay ta nên nói là, bất kỳ ai phải lòng Mặc Chiêu, ngươi đều có thành kiến với người đó."
Khi hai từ Mặc Chiêu được nói ra từ miệng y, nụ cười trên môi Võng Dao hơi cứng lại một chút. Trong lòng cả hai đều minh bạch, không cần vòng vo chi cho phức tạp. Nàng ngẩng đầu, thoải mái thừa nhận:"Vậy thì sao?"
"Chính bản thân ngươi là người rõ nhất, có bao nhiêu kẻ không tự chủ được bị chủ tử thu hút, vì mỹ mạo của người, vì thực lực cường đại của người."
Tầm nhìn của Võng Dao chuyển đến màn đêm tối đen trước mặt:"Lâm Hiên, ta chưa từng ghét ngươi. Thế nhưng kể cả khi chủ tử thích nam phong đi chăng nữa, một kẻ kiêu ngạo như ngươi có thể thích người được bao lâu, bên người được bao lâu."
Trong ngực Lâm Hiên bùng lên một cơn giận. Khi Võng Dao cúi đầu, bả vai nhỏ gầy rũ xuống, đau xót ánh lên trong đáy mắt. Một chút đau xót đó khiến cơn giận của y không cách nào phát tác. Việc phát hiện ra Mặc Chiêu là nữ tử từng khiến y vui mừng biết mấy, giờ ngược lại có chút phiền lòng.
Sợ rằng người nặng tình nhất với Mặc Chiêu, xa tận chân trời, gần ngay trước mắt.
Nếu Mặc Chiêu là nam tử, nhất định sẽ đặt Võng Dao ở đầu quả tim, sủng ái, cưng chiều nàng ta lên tận trời. Lâm Hiên biết, một nữ tử như Võng Dao không cần y thương hại, mà thật lòng, vị trí của y trong lòng Mặc Chiêu còn lâu mới bằng một nửa vị trí của nàng ta.
Đáng tiếc, đó không phải vị trí mà nàng ta mong muốn.
Giọng của Lâm Hiên vô thức bớt đi nửa phần lạnh lẽo:"Trước khi Mặc Chiêu giúp hoàng thượng diệt trừ Đổng Phu, y từng dùng việc đó để yêu cầu hai điều kiện. Thứ nhất, bảo vệ an toàn của Lăng Tử Hàm và Mặc Trần."
"Thứ hai, để cho ta có thể rời đi bất cứ khi nào ta muốn."
Vong Dao ngẩng phắt đầu, cặp mắt sáng long lanh phủ một lớp sương mù. Giữa cái lạnh cắt da cắt thịt, gió tuyết vô tình, nụ cười hiếm hoi của Lâm Hiên vẫn vô cùng dịu dàng.
"Ta từ nhỏ đã là một ám vệ. Kể cả không phải là ám vệ, thì cũng là một thị vệ của hoàng cung, mạng sống và sự tự do của ta nằm trong tay hoàng thượng. Nếu sau này ta có hài tử, nó sẽ phải tiếp tục nhiệm vụ của ta, vĩnh viễn bảo vệ người của hoàng thất, đây là số mệnh."
"Ta biết y đang làm việc lớn, có thù phải báo, y có thể dùng nguyện vọng đó để lợi dụng binh quyền hoàng thất. Y thế nhưng lại vì sự tự do của ta."
Lâm Hiên không biết nên hình dung cảm xúc của y khi nghe những lời này từ miệng Chu Vũ Đế như thế nào. Chỉ biết khoảnh khắc đó, không chỉ là thích, mà là một loại rung động tuyệt diệu bá chiếm cả người y. Dẫu rằng y biết, nàng đang trả ơn, bởi vì y giúp nàng che giấu bí mật của nàng mà trả ơn. Một người dù có mạnh đến nghịch thiên, cảm giác được người khác nguyện ý che chở vẫn luôn là cảm giác đẹp đẽ nhất trên đời.
"Nhiệm vụ của ta là bảo vệ tính mạng của chủ nhân, trở thành một con tốt thí mạng. Võng Dao, ngươi là thuộc hạ của y, có từng một lần, ngươi bị y đặt vào tình huống nguy hiểm, hay là hết lần này đến lần khác, y che chở ngươi ở sau lưng, bảo hộ ngươi kín kẽ?"
"Võng Dao, Mặc Chiêu yêu ai, thích ai không phải là chuyện ta và ngươi có thể kiểm soát. Nếu như y chấp nhận ta, ta sẽ ở bên y cả đời. Còn nếu không, sinh mệnh ta mãi mãi thuộc về y."
Ta hi vọng ngươi hài lòng với đáp án này.
Bên tai Võng Dao quanh quẩn mười chữ y vừa nói, xua mãi không đi. Lâm Hiên vốn là người kiệm lời, mỗi lần bị Mặc Chiêu trêu tức đến đến nổi quạu cũng chỉ dùng ánh mắt tố cáo, thi thoảng mới nói một hai câu. Mà từng câu từng chữ, đều là lời trong lòng.
Nhất thời bốn bề im phăng phắc, chỉ có tiếng gió cố gắng xé tan thinh lặng. Tiếng động đầu tiên sau đó là tiếng cười khẽ của Võng Dao. Nàng nói:"Ngươi có biết người đầu tiên mà ta muốn giết là ai không?"
Lâm Hiên lắc đầu.
"Sở Diêm."
Y hệt suy đoán của nàng, Lâm Hiên vô cùng ngạc nhiên. Võng Dao nói tiếp:"Cho đến khi gặp chủ tử, ta chưa từng muốn lấy mạng bất cứ ai. Kể cả khi trở thành một món hàng, suýt nữa bị kẻ khác làm nhục, trong lòng ta chỉ độc có buồn bã và tuyệt vọng."
"Sau khi gặp người..."
Nụ cười của nàng như một đứa trẻ sắp sửa bật khóc:"Ta muốn giết Tô Dịch Thành vì dám dùng ánh mắt gian tà đó nhìn người, muốn giết Lăng Tương vì nàng ta khiến người đau khổ. Còn Sở Diêm, y vĩnh viễn không biết chủ tử vì y có bao nhiêu khổ sở, vì y âm thầm gạt lệ, vì y mà phải uống bao nhiêu viên thanh tâm đan. Ta muốn giết y không phải chỉ một lần."
Mặc Chiêu từng nói với nàng, Dao Dao, muội là nữ tử lương thiện, tốt đẹp nhất mà người từng gặp. Người có biết, trái tim của nàng đã hóa đen, xấu xí bẩn thỉu đến mức bản thân nàng cũng không chịu nổi.
"Ta nên tìm cách giết y mới phải. Chỉ cần y trở lại, người sẽ tha lỗi cho y như chưa từng có chuyện gì xảy ra."
Võng Dao như cười nhạo:"Mặc Chiêu là một tên khờ."
Đến cùng, không biết nàng và y ai khờ hơn ai.
"Bây giờ thì chưa được."
Lâm Hiên đột nhiên nói một câu không đầu không đuôi, Võng Dao nhíu mày, không hiểu ra sao. Y đợi nàng nhìn thẳng vào mắt y mới nói.
"Sau này, chỉ cần ta làm y đau lòng, mạng này của ta sẽ để cho ngươi tùy ý xử trí. Ngươi có thể coi đây là một lời thề."
Lăng Tử Hàm & Mặc Trần