A Chấp lôi kéo Tô Hoàn Thanh trò chuyện, lâu lắm rồi chưa nói nhiều như vậy, đến nỗi nàng cảm giác như cằm mình muốn rơi xuống. Nhưng nàng cũng ngại nói ra điều này vì sợ A Thanh giễu cợt, tuy rằng A Thanh thoạt nhìn cũng không phải người hay giễu cợt. Bất quá cho dù cằm sắp rớt xuống thì A Chấp vẫn muốn nói, vì thế nàng chống cằm tiếp tục trò chuyện.
Tô Hoàn Thanh thật sự vô cùng ngạc nhiên, nữ tử kia đã nói suốt hai ba canh giờ cũng chưa hề dừng lại, thầm nghĩ A Chấp không thấy mỏi miệng hay sao? Bất quá A Chấp nói cái gì, Tô Hoàn Thanh đều lặng lẽ lắng nghe, cũng ở thời điểm thích hợp khẽ gật đầu.
Tô Hoàn Thanh tới đây là giữa trưa, đến khi A Chấp nói mệt thì sắc trời đã tối sầm xuống. A Chấp lúc này mới nhớ, mình hẳn là nên đi nấu cơm mới đúng. Nếu không có vị khách bất ngờ này, nàng dự tính hôm nay chỉ ăn một bữa cơm vào buổi trưa sau đó sẽ không ăn nữa. Rốt cuộc tồn lương cũng không còn nhiều, gần đây lại luôn mưa nên nàng không cách nào vào núi. A Chấp vốn không có đất canh tác, vì vậy nàng đã khai hoang một mảnh đất nhỏ ở gần bờ sông, trồng chút rau dưa đỗ đậu.
Ngày thường nàng vào núi bắt thỏ hoang và những thứ tương tự, một số không bán được sẽ để lại ăn, có thể bán thì sẽ đi lên thị trấn đổi một ít gạo thóc và đồ dùng sinh hoạt. Bất quá không phải lần nào cũng đều có thể bắt được thỏ hoang thú rừng, cho nên nàng sống tương đối túng quẫn. Thời điểm A Chấp làm ăn mày hai năm thường xuyên phải chịu đói, cũng từng trải qua loại cảm giác cận kề cái chết vì vậy ngày thường nàng thích tích trữ lương thực, chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào.
Vì chiêu đãi Tô Hoàn Thanh, A Chấp liền chạy xuống bếp, nàng vẫn nấu cháo, thả vào nồi hai bắp ngô và đỗ đậu, thêm nhiều nước giống như trưa nay.
Chỉ là sau cơn mưa to kia, phần lớn củi gỗ đều bị mưa dột, số còn lại cũng thập phần ẩm ướt cho nên đá lửa đánh đã lâu vẫn không cháy được. A Chấp ngồi xổm trước bệ bếp hơn nửa canh giờ, cũng không lên lửa.
"Có cần ta giúp đỡ?" Tô Hoàn Thanh hỏi, tuy rằng nàng cũng không biết mình có thể giúp cái gì.
"Không cần, ta có thể tự làm được." A Chấp bướng bỉnh trả lời, nàng cũng không tin hôm nay mình không nấu được, nên vẫn tiếp tục dùng đá lửa vật lộn với đám củi ẩm ướt kia.
Mười lăm phút sau rốt cuộc bếp cũng lên lửa, A Chấp ngồi trên đống cọc gỗ thận trọng cho thêm củi, chỉ sợ không cẩn thận lại dập tắt, thỉnh thoảng còn nhìn về phía Tô Hoàn Thanh. Dung mạo của A Thanh xác thật chỉ có thể xem như thanh tú, không tính là mỹ mạo, nhưng không biết vì sao nàng luôn cảm thấy đó là gương mặt đẹp nhất mà mình từng gặp, hàm chứa vẻ đẹp siêu việt bất phàm.
Lát sau nàng đã nấu xong cháo, vẫn thật loãng nhưng so với giữa trưa thì tốt hơn rất nhiều. A Chấp cũng vẫn giống như lần trước, lấy phần nước ở bên trên bỏ vào bát của mình sau đó đưa phần đặc nhất cho người kia.
Tô Hoàn Thanh nhìn chén cháo còn đặc hơn so với giữa trưa, cũng không lập tức tiếp nhận.
A Chấp thấy vậy liền có chút hốt hoảng, nàng sợ Tô Hoàn Thanh không thích ăn mấy loại cháo ngô đậu này.
"Ăn không quen sao?" A Chấp hỏi.
Tô Hoàn Thanh lắc đầu.
"Vậy vì sao không nhận?" A Chấp lại hỏi, nàng thật sự không còn món ăn nào tốt hơn để chiêu đãi.
"Ta uống bát cháo của ngươi, còn ngươi ăn chén này." Tô Hoàn Thanh làm sao nhẫn tâm để A Chấp lại tiếp tục nhường phần cháo ngon nhất cho mình, còn nàng chỉ có thể uống nước cơm chứ!
"Chén của ta rất loãng, ngươi ăn không quen, ngươi vẫn là dùng bát cháo này đi, dù ăn bao nhiêu thì ta cũng có thể thật sự no bụng." A Chấp không nghĩ tới A Thanh vậy mà lại chú ý tới chuyện này.
"Ngươi không đổi, đêm nay ta sẽ không ăn." Tô Hoàn Thanh rất kiên định, nói cái gì cũng không chịu tiếp nhận bát cháo kia.
A Chấp thấy đối phương quyết tâm không ăn chén cháo mình đưa, thật sự không có biện pháp nên chỉ có thể thỏa hiệp.
"Như vậy đi, ta sẽ nấu lại một lần nữa, chúng ta ăn hai phần giống nhau. Còn nếu ngươi vẫn nhất quyết uống chén nước loãng kia, thì ta cũng không ăn bát này." A Chấp thỏa hiệp nhưng cũng thực kiên trì, rốt cuộc nàng không nên chậm trễ khách quý.
Tô Hoàn Thanh thấy A Chấp cũng thập phần kiên quyết, lúc này mới đồng ý.
A chấp đem cháo nấu lại một lần nữa, lát sau hai chén xác thật là giống nhau.
Tô Hoàn Thanh lúc này mới tiếp nhận bát cháo, bắt đầu ăn. Có lẽ là vì trong đó chứa đựng lòng tốt của A Chấp, hoặc có lẽ là thật sự đói bụng cho nên Tô Hoàn Thanh cảm thấy ngon miệng hơn ngày thường nhiều.
A Chấp thầm nghĩ, có A Thanh ở đây thì mình mới có thể ăn bát cháo đầy đến như thế, bởi vì ngày thường nàng vô cùng luyến tiếc cho nên hiện tại nàng thấy cực kỳ thỏa mãn và hài lòng.
Ăn xong, A Chấp nói suốt một buổi trưa lúc này đột nhiên không tìm không được cái gì để bàn luận, chỉ có thể nhìn Tô Hoàn Thanh.
"Nếu ngươi chưa muốn đi ngủ, chờ ta ngồi thiền nửa canh giờ." Tô Hoàn Thanh nói.
"Không ngủ sớm đến như vậy, ngươi ngồi thiền đi." A Chấp lui người ra chừa lại phần giường cho đối phương.
Tô Hoàn Thanh bỏ dép, hai chân ngồi xếp bằng, điều chỉnh tốt tư thế, khép hờ đôi mắt, biểu tình thập phần tường hòa.
A Chấp không có việc gì để làm liền nhìn chằm chằm người đang ngồi thiền kia. Chính là cứ ngắm Tô Hoàn Thanh như vậy, nàng cũng cảm thấy so với một mình ngồi ngây ngốc còn có ý tứ hơn nhiều.