A Chấp ở cách đó không xa nhìn Tô Hoàn Thanh cùng Triệu Tập chơi cờ. Nàng bị Triệu Tập khiển lui, đương nhiên không thể lưu tại hiện trường, chỉ có thể ở nơi xa mà nhìn lại, đã không biết là lần thứ mấy.
A Chấp thập phần săn sóc nấu trà nhưng còn bỏ thêm một ít thuốc bột, sau đó đưa đến cho Triệu Tập và Tô Hoàn Thanh.
“Các ngươi đánh cờ lâu như vậy, ta sợ các ngươi khát nước, liền nấu chút trà.” A Chấp đặt trà xuống rồi rời đi, trở lại nơi mà nàng vừa ngây ngốc, tầm mắt vẫn như cũ nhìn chằm chằm bọn họ.
Vị thái giám bên cạnh Hoàng đế trước tiên kiểm tra một chút nước trà, sau khi xác định không có độc liền đưa cho Triệu Tập cùng Tô Hoàn Thanh.
Ánh mắt A Chấp lạnh lùng nhìn Triệu Tập uống xong ly trà kia, nàng đương nhiên sẽ không ngốc đến mức hạ độc hắn. Dù sao làm Hoàng đế, tất cả thực phẩm đều sẽ được kiểm tra một lần, căn bản không thể hạ độc được. Hơn nữa A Thanh là đại phu cao minh, nàng lại càng không thể làm vậy. Nàng hạ thuốc bột, không những không độc mà còn là một loại thuốc bổ, người bình thường uống vào đều sẽ có lợi. Nhưng Triệu Tập từ nhỏ bệnh tật ốm yếu, tuy hiện tại đã tốt hơn nhiều nhưng thể chất vẫn kém hơn người bình thường một ít. Nếu dùng lâu, chẳng những không thể bổ dưỡng thân thể, ngược lại sẽ gia tăng gánh nặng cho ngũ tạng lục phủ, mà nếu trong lúc vô tình lại ăn chút thực phẩm tương khắc, gánh nặng đối với ngũ tạng lục phủ sẽ càng nặng nề hơn. Đương nhiên nàng làm những chuyện này vô cùng kín đáo, cho dù là A Thanh cũng không thể phát hiện, khiến cho Triệu Tập dần hao tổn mà lâu dài.
Làm chuyện như vậy, A Chấp cũng không hề áy náy với Triệu Tập, chỉ cảm thấy có chút phụ lòng A Thanh. Nàng dạy mình học y là muốn mình hành y cứu thế, không ngờ lần đầu tiên lại là dùng để hại người, nếu A Thanh biết nhất định sẽ khổ sở.
Hán Vương Triệu Dịch vào đình viện, liền thấy A Chấp đang nhìn chằm chằm Triệu Tập và Tô Hoàn Thanh ở phía bên kia.
“Ngươi đừng uổng phí công phu, Hoàng Thượng chướng mắt ngươi, trong mắt hắn chỉ có Tô Hoàn Thanh.” Triệu Dịch tưởng rằng A Chấp nhìn trúng Triệu Tập cho nên tâm sinh ghen tị, dùng giọng điệu châm chọc mỉa mai nói.
A Chấp nghe xong cũng không phản ứng, gần đây nàng đối với Triệu Dịch vẫn là cụp mi rũ mắt, lạnh nhạt như cũ, thậm chí còn khinh thường, thái độ tương phản như vậy dĩ nhiên chọc giận hắn.
“Ngươi chướng mắt bổn vương như thế sao?” Triệu Dịch duỗi tay muốn nắm lấy tay nàng, thiếu kiên nhẫn hỏi.
“Trước đây ta đều đã nói, ngươi cần gì phải tự rước lấy nhục một lần nữa?” Tầm mắt A Chấp vẫn như cũ nhìn hai người ở phía bên kia, cười lạnh hỏi lại.
“Vọng tưởng bay lên biến thành phượng hoàng, cũng không ước lượng xem bản thân nặng mấy cân mấy lượng.” Triệu Dịch tiếp tục châm chọc mỉa mai.
“Ta bất quá chỉ là một kẻ tiện mệnh, vì cái gì không phóng tay mà bắt lấy một lần, vạn nhất thật sự bay lên đỉnh núi thì sao?” A Chấp không cho là đúng.
“Ta cũng có thể cho ngươi vinh hoa phú quý như vậy, còn có thể cho ngươi sủng ái, hà tất nhất định phải là Hoàng Thượng đây?” Triệu Dịch dịu giọng, ý đồ muốn thuyết phục A Chấp từ bỏ Triệu Tập.
“Vạn nhất ngày sau, ta có thể sinh con trai thì sao? Sinh con của ngươi, nhiều nhất chỉ là một thế tử, nhưng vạn nhất nhi tử ta sinh ra lại lên làm Hoàng đế, hậu duệ về sau cũng chính là Hoàng đế, ngươi nói cái nào có lợi?” A Chấp mỉm cười hỏi.
Triệu Dịch nghe xong, sắc mặt liền đông lại, hắn không ngờ dã tâm của nàng còn nhiều hơn.
“Ngươi thật dám vọng tưởng, không phải ai cũng có thể lên làm Hoàng đế!” Triệu Dịch không thể không hất cho A Chấp một một chậu nước lạnh, quả thực là ý nghĩ quái lạ.
“Hết thảy đều có khả năng, không phải sao?” A Chấp hỏi lại.
“Ngươi thật to gan, lời này của ngươi chính là thiên đao vạn quả cũng không quá.” Triệu Dịch cho rằng A Chấp có chút không biết trời cao đất dày, hoàn toàn không hiểu câu này có bao nhiêu đại nghịch bất đạo.
“Nói giống như ta sợ chết vậy.” A Chấp cảm thấy bản thân mệnh ngạnh thật sự, bằng không thì vì cái gì những người cùng mình thân cận phần lớn đều chết, duy chỉ có mình là bất tử.
Triệu Dịch thấy thái độ của nàng tựa như lợn chết không sợ nước sôi, thật không còn cách nào, nữ nhân này làm hắn vừa tiếc lại vừa hận!
“Đại hoàng huynh tựa hồ thực lòng yêu thích A Chấp, có cơ hội, liền bám dính nàng.” Triệu Tập cảm nhận được động tĩnh bên kia, nhìn về phía Triệu Dịch và A Chấp.
Tô Hoàn Thanh cũng nhìn theo, phát hiện Triệu Dịch đang nắm lấy tay A Chấp, nói gì đó. Ánh mắt Hán Vương nhìn A Chấp thập phần nóng bỏng, tình cảm bộc lộ hết ra ngoài, còn phản ứng của A Chấp lại cực kỳ lãnh đạm. Tô Hoàn Thanh thầm nghĩ, A Chấp cũng không quá yêu thích Hán Vương.
“Nếu đại hoàng huynh cũng tới đây, nhàn rỗi không có việc gì, vậy cùng nhau trò chuyện một lát.” Triệu Tập lệnh cho thái giám bên cạnh mời Triệu Dịch và A Chấp đến.
“Đại hoàng huynh lại tới tìm A Chấp cô nương sao?” Triệu Tập dùng ngữ khí trêu chọc hỏi.
“Phải, thần là tới tìm A Chấp.” Triệu Dịch không phủ nhận, A Chấp muốn làm nữ nhân của Triệu Tập? Nằm mơ, trừ phi bước qua xác hắn. Triệu Dịch thật lòng yêu thích A Chấp, nên không nghĩ sẽ để Triệu Tập tranh đoạt cùng mình.
A Chấp nhìn về phía Triệu Dịch, cực kỳ bất mãn.
“Thần thỉnh Hoàng Thượng, đem A Chấp ban cho thần.” Triệu Dịch hoặc là không làm, còn nếu đã làm phải làm đến cùng, trực tiếp nói cho Triệu Tập biết ý muốn trong lòng, cũng chặt đứt ý niệm xằng bậy của A Chấp.
Sắc mặt A Chấp và Tô Hoàn Thanh đều khẽ biến, đặc biệt là A Chấp, biểu tình thập phần khó coi.